Cody nhìn thấy một màn này, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn Sính Đình giơ ngón tay cái lên!
"Xem ra truyền thuyết cũng không hẳn chỉ là truyền thuyết, nữ cảnh sát nóng
tính phá án rất cao thủ quả thật khiến người ta rung động!"
Lời nói của Cody ngay lập tức khiến Sính Đình có chút ngượng ngùng.
"Lần này chỉ là trùng hợp, tôi và Vu Minh Huy tương đối quen thuộc, mọi
chuyện của hắn tương đối rõ ràng, vừa mới tới tôi đã kêu nữ cảnh sát tra xét Vu Minh Huy đóng giả làm mẹ hắn, sau đó liền hóa trang cho cô ấy
giống với mẹ của hắn ta, cứ như vậy đối phó với Vu Minh Huy, không ngờ
lại thành công!"
Sính Đình nhẹ nhàng giải thích, trên mặt dâng lên một tầng đỏ hồng nhàn nhạt .
Cô không muốn nói cho anh biết, bởi vì năm đó thầm mến Vu Minh Huy, cho
nên mọi chuyện về hắn điều tra rất rõ ràng, chỉ có điều không ai ngờ
được, vì hiểu rõ bạch mã hoàng tử trước kia, mà hôm nay lại làm công cụ
cho mình phá án!
Cody cười nhẹ một tiếng.
"Cô thật sự rất
đặc biệt, nếu không phải chân tướng bị vạch trần, tôi nghĩ về sau thật
sự không có ai còn dám tin tưởng cảnh sát!"
Câu nói của Cody
khiến Sính Đình dở khóc dở cười, nếu thật lợi dụng mẹ người ta đi đối
phó với con trai, đặc biệt như cách Ngọc Sính Đình vừa làm, nếu truyền
ra ngoài, không chừng có đánh chết cũng không người nào dám phạm pháp,
trừ phi người đó không hề có ngược điểm!
Con nợ mẹ trả! Chỉ có cô nghĩ ra được!
Sính Đình ngượng ngùng cười ha hả, nghe Cody nói, cô thật không biết là anh khen ngợi hay khiển trách cô .
"Nhưng lần này, cô thật sự làm rất tuyệt, tôi sẽ ghi công cho cô!"
Cody nói rất nghiêm túc, trên khuôn mặt tuấn dật đều là nụ cười, dưới ánh sáng mặt trời, đặc biệt mê người.
Trái tim nhỏ của Sính Đình nhanh chóng đập thình thịch, mặt cũng khẽ ửng hồng, nhìn Cody há hốc miệng!
Đôi mắt chim ưng nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt nhiều hơn một tia tình ý.
"Cảnh sát trưởng Khoa, những hài cốt này xử trí như thế nào?"
Một cảnh sát chạy tới, phá vỡ không khí mập mờ, Cody thu hồi ánh mắt, nghiêm mặt nói.
"Chờ phán quyết rồi giao cho hai bên cha mẹ họ xử lý!"
"Ai!" Sính Đình thở dài, nếu mẹ Vu Minh Huy biết con trai của mình giết nhiều người như vậy, nhay cả vợ con cũng giết, rồi luộc ăn sẽ phản ứng như
thế nào, khẳng định rất khó tiếp nhận đi!
Suy nghĩ một chút, không khỏi lắc đầu một cái.
Cody nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Điện thoại của cô đang kêu kìa!"
Sính Đình lúc này mới phản ứng kịp, bài hát “Cung dưỡng ái tình” của Dương Mịch cũng đã hát được một nửa.
Cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn thấy cái số kia, không khỏi chột dạ .
Nhưng rất nhanh sau đó Sính Đình tự an ủi trong lòng, chết tiệt, cô chột dạ
thì sao, cô cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, hơn nữa bây giờ cô
là người tự do, liên quan gì đến Mạc Thiên Kình chứ!
Hắng giọng, ấn nút nghe.
"Ngọc Sính Đình, đang bận gì thế?"
Sính Đình bĩu bĩu môi, sinh ra một ý tưởng ác độc.
"Tôi mới vừa cùng lưu manh đánh nhau một trận, thiếu chút nữa. . . . . ."
"Thiếu chút nữa cái gì. . . . . . Em có sao không?"
Mạc Thiên Kình bị dọa chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người, liền vội vàng
hỏi, Sính Đình nghe âm thanh lo lắng của anh, có chút ngượng ngùng!
"Tôi không sao, rất khỏe, Hắc Lang hành động chưa?"
Mạc Thiên Kình thở phào một cái, căng thẳng trong lòng cũng giảm xuống!
"Tối nay có thể! Tối nay anh không có thời gian điện thoại cho em, hai ngày
nữa hãy về, bây giờ không nên quay lại, rất nguy hiểm!"
Mạc Thiên Kình trầm giọng dặn dò, Sính Đình thấy trái tim ấm áp, anh đặc biệt gọi điện thoại cho cô, vì muốn dặn cô không cần vội về nhà sao?
"Mạc Thiên Kình!"
Sính Đình nhỏ giọng kêu, Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng lên tiếng.
"Anh đừng chết, nếu không về sau tôi không còn ai để gây gổ nữa!"
"Phụt. . . . . ."
Lời Sính Đình vừa thoát khỏi miệng, Cody ở một bên không nhịn được cười ra
tiếng, Sính Đình đỏ mặt lên, lập tức cúp điện thoại, vội vàng giải
thích.