Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 139: Chương 139: Mày có gan!




"Nhưng nói thế nào thì đứa bé cũng là một phần của Thủy Nhi, cô không thể bởi vì Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi không có khả năng mà bảo cô ấy không sinh đứa bé này được!"

Sính Đình rất không tán thành bỏ đi đứa bé này, nói thế nào thì đây cũng là một sinh mạng nhỏ.

Lý Băng nhìn Sính Đình lạnh lùng hỏi: "Cô biết Thượng Quan Quân Triết là hạng người gì sao? Anh ta làm sao có thể đồng ý để Thủy Nhi sinh đứa bé này ra hay sao, có lẽ khi anh ta biết được còn bảo Thủy Nhi bỏ đứa bé đi ấy chứ. Lúc đó sẽ chỉ làm Thủy Nhi đau lòng hơn thôi!"

Cô không muốn nhìn thấy Thủy Nhi đau lòng, cô và Thủy Nhi cũng đều là cô nhi. Đối với cái hạng công tử cao cao tại thượng đó bọn họ cũng rất hiểu rõ những người như vậy không phải để dành cho bọn họ.

Thủy Nhi cắn chặt môi nhìn Sính Đình.

"Đừng khuyên giúp tôi nữa, Sính Đình, tôi hiểu rõ cô không muốn tôi bỏ đứa bé nhưng mà tôi thật sự không thể lưu lại nó lại được. Cuộc đời của tôi vẫn còn rất dài, không thể vì một đứa bé mà dừng lại được."

Hơn nữa đứa bé này nếu sinh ra cũng không thể giữ lại bên mình nên đành phải đưa ra quyết định đau lòng:

"Băng, cô giúp tôi chuẩn bị, chọn thời gian thích hợp giúp tôi phá thai đi!"

Mặt Thủy Nhi không có biểu tình gì nói ra, Lý Băng than thở gật đầu.

Không ngờ con dao phẫu thuật trong tay mình còn phải dùng ở trên người Thủy Nhi!

"Thủy Nhi, cô ở đây suy nghĩ thật kỹ đi để về sau sẽ không phải hối hận!" Sính Đình chưa từ bỏ ý định khuyên ngăn nhưng Thủy Nhi lại quật cường không động tâm.

"Cô chuẩn bị một chút, ngày mai đi kiểm tra sau đó tiến hành luôn"

Chuyện như vậy giải quyết càng sớm càng tốt tối thiểu đối với thân thể của cô ấy cũng ít bị ảnh hưởng hơn.

Thủy Nhi gật đầu một cái, Sính Đình nhìn bọn họ, tức giận xoay người đi ra khỏi phòng.

Sính Đình thở hổn hển đi vào phòng đặt mông ngồi ở trên giường giương mắt nhìn.

Mạc Thiên Kình đang bận rộn trước máy vi tính nhìn mặt Sính Đình tức giận thì dừng lại công việc bận rộn trên tay hỏi: "Thế nào?”

Mạc Thiên Kình nhìn vẻ mặt cực kỳ tức giận của Sính Đình cau mày, ai lại đi chọc giận cô rồi?

"Thủy Nhi mang thai rồi! Hơn nữa còn muốn bỏ đứa bé!"

Mạc Thiên Kình nhìn cô: "Vậy thì mắc mớ gì tới em, bọn họ đã quyết định rồi. Em cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, bọn họ cũng có ý nghĩ của riêng mình."

Có lẽ bọn họ làm như vậy cũng là chính xác, Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi cũng không thích hợp. Nếu như không có đứa bé có lẽ sẽ có thể triệt để cắt đứt với nhau!

"Mạc Thiên Kình, anh đang nói chuyện hoang đường gì vậy. Đó chính là một sinh mạng đấy. Anh có biết hay không những đứa trẻ đều là quà tặng mà ông trời ban cho chúng ta. Chúng không phải đồ chơi của nam nữ sau khi tiết dục mà là một mầm sống nhỏ! Bọn họ không thể bóp chết nó như vậy!"

Sính Đình thật rất tức giận, không ngờ Mạc Thiên Kình cũng đồng ý bỏ đứa bé.

"Anh hiểu rõ nhưng mà nếu Thủy Nhi đã quyết định bỏ đứa bé này thì chúng ta có quyền gì đi yêu cầu cô ấy không nên bỏ nó đi đây? Em cũng biết giữa Thượng Quan Quân Triết và Thủy Nhi cũng không có tình cảm với nhau. Em muốn vì một đứa bé mà buộc chặt bọn họ ở chung một chỗ sao?"

Mạc Thiên Kình kiên nhẫn giải thích, Sính Đình tức giận nhìn anh chằm chằm.

"Cái gì gọi là không có tình cảm, cái gì gọi là bởi vì đứa bé buộc chặt mà ở chung một chỗ. Giữa chúng ta nếu không phải là bởi vì đứa bé thì cũng không phải là không có tình cảm sao? Vậy tại sao chúng ta lại không có bỏ đứa bé?" Sính Đình tức giận mặt đỏ rần nói một hơi.

Mạc Thiên Kình quả nhiên liền im lặng!

"Sính Đình, ai nói chúng ta không có tình cảm, ít nhất là anh yêu em. Chúng ta cũng cam tâm tình nguyện lưu lại cục cưng."

"Dù là như vậy nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn Thủy Nhi đi phá thai!"

Nghe Mạc Thiên Kình nói yêu mình, tim cô như nhảy lên nhưng vẫn kiên trì chủ kiến của mình như cũ.

Mạc Thiên Kình thở dài nhìn cô nếu anh không cho cô một đáp án hẳn là sẽ không chịu buông tha rồi.

"Nói đi, muốn anh làm gì?"

Sính Đình nghiêng đầu sau một hồi nỗ lực suy tư lại nhìn Mạc Thiên Kình.

"Anh đem chuyện này nói cho Thượng Quan Quân Triết, xem anh ta phản ứng thế nào. Nếu như anh ta thật sự không quan tâm chút nào đến đứa bé này và Thủy Nhi thì chúng ta sẽ bỏ đứa bé đi, về sau sẽ khiến Thủy Nhi cắt đứt với anh ta! Nếu như anh ta nghĩ để lại đứa bé thì sẽ để cho anh ấy theo đuổi Thủy Nhi cho đến khi Thủy Nhi đồng ý mới thôi!"

"Cái này hi vọng cũng không lớn!"

Mạc Thiên Kình trực tiếp bóp chết hy vọng của cô. Thượng Quan Quân Triết là hoa hoa đại thiếu làm sao có thể vì đứa bé mà ở chung một chỗ với Thủy Nhi!

Chuyện này trên căn bản là không thể nào, nếu thật có khả năng đó thì cậu ta đã sớm kết hôn mà không phải có bộ dáng như bây giờ phong lưu tiêu sái chuyên đi hái hoa bẻ nhụy!

Sính Đình nghe anh nói cũng cảm thấy đúng. Nhưng dù thế nào cũng muốn thử một lần, cũng là cho Thượng Quan Quân Triết một cơ hội cuối cùng!

"Anh cứ hỏi thử xem, nếu như anh ta không phản đối vậy thì em cũng sẽ không bao giờ nói đến chuyện này nữa!"

"Vậy cũng được!"

Mạc Thiên Kình lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho lão K. Nghe thấy âm thanh huyên náo bên trong, Mạc Thiên Kình mày nhíu lại thành chữ Xuyên.

Cúp điện thoại, Mạc Thiên Kình liền đứng dậy mặc quần áo, Sính Đình liền vội vàng hỏi:

"Đã trễ thế này, anh còn đi đâu vậy?"

"Thượng Quan Quân Triết ở quầy rượu gây chuyện, say khướt, anh đi đưa cậu ấy về!"

Không ngờ tiểu tử thối này cư nhiên lại mượn rượu làm càn!

Sính Đình ‘ A ’ một tiếng. Không biết là có đúng không nhưng cô cảm thấy Thượng Quan Quân Triết cũng không hoàn toàn không có cảm giác với Thủy Nhi, có thể là anh ta chưa nhận ra thôi?

Haiz, thôi bỏ đi, nhìn Mạc Thiên Kình rời đi thì Sính Đình cũng trèo lên giường đắp chăn, nhìn phim truyền hình trên màn ảnh cảm thấy rất vô vị tẻ nhạt.

Đêm đã khuya, trên đường phố người đi lại thưa thớt, ánh đèn trong quán Bar chớp lóe lên, nơi này được coi là chỗ sang trọng nhất nhưng cũng loạn nhất của thành phố mang biển hiệu Love!

Love đúng theo ý nghĩa của nó chính là nơi để yêu đương. Ở đây có rất nhiều Phú Nhị Đại, Quan Nhị Đại hay lui tới, chỗ này tuy là quầy rượu nhưng cũng coi như là nơi cao cấp để tiêu xài hoang phí.

Bên trong toàn là quần áo xa hoa đắt tiền, đủ loại hình tuấn nam mỹ nữ, không có chỗ nào mà không phải là cực phẩm.

Trong quán rượu, một người đang ông mặc áo trắng đang giơ quyền đánh nhau, trên mặt tuấn dật có chút máu ứ đọng, đã khô rồi.

Một người đàn ông áo đen đi đến kéo lại nhưng lại bị anh ta hất ra.

"Thượng Quan Quân Triết, cùng tôi trở về!"

Lão K lại đi lên kéo anh ta ra, Thượng Quan Quân Triết vung tay lên chân đạp một cái, lão K vội vàng né tránh. Một người đàn ông bị anh đá phải ngã trên mặt đất, đau đến gào khóc thảm thiết!

"Tới đây đánh đi, mày cho rằng tao sợ mày sao? Có bản lãnh liền đánh tao đi!"

Thượng Quan Quân Triết đang nổi điên, trong miệng luôn nói câu tự đắc này. Mạc Thiên Kình đi đến, không nói hai lời trái một quyền chân một cước đem cậu ta đánh ngã xuống đất!

Thượng Quan Quân Triết lau vết máu bên miệng, mặt đần ra rồi bắt đầu cười khúc khích.

"Mày có gan, bản lĩnh không tệ, trở lại đây!"

"Thượng tướng, cậu ta uống nhiều quá! Trước hết dẫn cậu ta về rồi hãy nói!"

Lão K nhìn vẻ mặt của Mạc Thiên Kình, biết anh đang rất tức giận.

Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan Quân Triết, rồi cùng với lão K đem cậu ta đi ra ngoài.

"Buông tao ra, khốn kiếp, đồ giặc cướp!"

Thượng Quan Tuân Triết không rõ ràng mắng, cả người toàn là mùi rượu tản ra trong không khí, Mạc Thiên Kình nhíu mày:

"Cậu ta đã uống bao nhiêu?"

"Hết một chai XO!"

Lão K cau mày nói. Mạc Thiên Kình nhìn Thượng Quan Quân Triết đang mê loạn rất tức giận mắng:

"Thượng Quan Quân Triết, cái đồ hèn nhát này có chuyện gì tại sao lại không nói cho rõ ràng? Tiếu Thủy Nhi mang thai rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.