Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 25: Chương 25: muốn tham chiến




"Cái gì mà phát sốt?"

Mạc Thiên Kình nghe không hiểu câu này của cô là có ý gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính không chớp.

Sính Đình đưa tay sờ sờ vào trán anh, lẩm bẩm nói: "Không sốt, nhưng sao anh lại đưa ra một quyết định ngu xuẩn như vậy!"

Mạc Thiên Kình liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: "Nếu tôi không giết hắn ta, hắn ta cũng sẽ giết tôi, chẳng lẽ tôi ở nơi này chờ chết hay sao!"

Tay lại khua khua gõ gõ trên bàn phím, rất nhanh liền mở vệ tinh định vị ra, dò xét vị trí của Hắc Lang.

Nhưng vị trí kia di động rất nhanh, trong chốc lát anh không thể xác định rõ rốt cuộc là ở chỗ nào.

"Này, Mạc Thiên Kình, anh làm sao mà phá giải được chuyện này?"

Nên biết rằng những hệ thống vệ tinh này phải là cao thủ máy tính mới có thể đột nhập, mặc dù cô cũng thừa nhận mình cũng là một cao thủ, nhưng so với Mạc Thiên Kình, cô chính là đồ bỏ đi.

"Ngày mai, cô sẽ rời đi!"

Ánh mắt Mạc Thiên Kình tập trung vào máy vi tính, nhàn nhạt ra lệnh.

Sính Đình cau mày không vui, nhìn chằm chằm Mạc Thiên Kình.

"Ý củ anh là gì, dùng xong rồi ném tôi đi hả ?"

Cô cũng không phải là đồ bỏ đi, hơn nữa cô biết rất rõ ràng, mấy ngày nữa, một khi Hắc Lang tới sẽ có một cuộc chiến ác liệt.

Mà cô lại rất muốn tham dự, nhưng tức giận chính là cô còn chưa nói muốn tham dự, người này đã bắt đầu đuổi người!

"Hắc Lang rất nguy hiểm, tôi không có dư thừa năng lực bảo vệ cô!"

Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, tay lại nhanh chóng gõ trên bàn phím, rất nhanh, anh liền thiết kế ra một phương án vây bắt, Sính Đình nhìn đến miệng cũng không khép lại được.

Thật là quá sâu sắc rồi, biệt thự bây giờ là biệt thự bọn họ ở, nhưng anh đã bố trí không chê vào đâu được, tất cả mọi người ở trong bóng tối nhìn chằm chằm Hắc Lang, giống y như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Hai người là ve, Hắc Lang là bọ ngựa, mà anh lại bố trí những người đó chính là chim Hoàng Tước, tinh vi khiến cô không thể không nhìn anh với cặp mắt khác xưa.

Chỉ có điều, cho dù là như thế . . . . . .

"Mạc Thiên Kình, tôi không cần anh bảo vệ, tự tôi có thể bảo vệ mình!"

"Chỉ cần cô đánh thắng được tôi, cơ sẽ được ở lại!"

Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, hoàn toàn không có chỗ cho cô thương lượng, sau khi nhấn xuống nút truyền phát, quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Sính Đình.

Trong những ngày chung đụng vừa qua, anh đã xác định, mình yêu người phụ nữ này, nhưng anh cũng biết, nhiệm vụ lần này thật sự rất nguy hiểm, anh không thể để cho cô mạo hiểm.

Cuộc chiến đấu sinh tử, anh tuyệt đối sẽ không cho cô tham dự.

"Mạc Thiên Kình, nếu như anh cho tôi ở lại, tôi có thể giúp anh rất nhiều, dầu gì tôi cũng xuất thân từ cảnh sát vũ trang. . . . . ."

Đánh nhau với anh, không phải cô sợ, cô chỉ lo lắng, ngộ nhỡ mình đánh không thắng tên kia, chẳng phải là mình phải rời đi sao.

Một trận chiến kích thích đầy màu sắc như vậy, cô thật sự không muốn bỏ qua.

"Không được, trừ phi cô đánh thắng tôi!"

Mạc Thiên Kình từ chối không chút do dự, nếu không phải bây giờ anh đang đối nghịch với cô, Sính Đình thật sự cảm thấy anh rất nam tính.

Nhưng giờ phút này, cô tức giận đến cắn răng nghiến lợi.

"Được, Mạc Thiên Kình, đánh thì đánh, nhưng tôi nói cho anh biết, bây giờ thương thế của anh còn chưa có khỏi hẳn, đến lúc đó đừng bảo là tôi xuống tay quá ác!"

Dầu gì chính mình cũng là cảnh sát vũ trang, hơn nữa võ công cũng coi là hạng nhất, trong giới cảnh sát hình như không có ai chưa bị đánh bại bởi cô, ngay cả ông nội cũng phải khen võ công cô rất giỏi.

Cô cũng không tin, cô đánh không thắng cái tên đeo quân hàm thượng tướng này!

"Được, nếu cô đánh thắng tôi, tôi sẽ cho cô tham chiến!"

Mạc Thiên Kình liền nở nụ cười đầy tự tin, cô tuyệt đối không thể nào đánh thắng mình được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.