Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 269: Chương 269: Mưu cầu sự sống!




Mạc Thiên Kình cúi đầu, bật cái bật lửa trong tay lên, dưới chân của anh toàn là nước, chẳng lẽ là Belle, Mạc Thiên Kình nhíu mày cúi đầu ngồi xổm người xuống.

"Belle sao?"

Giọng nói thuần hậu của Mạc Thiên Kình giờ phút này trở nên khàn khàn, có thể là đã bị cảm, rơi xuống cống thoát nước, toàn bộ quần áo đều ướt, hơn nữa hiện tại vừa bắt đầu chớm đông, trên người cảm thấy hơi lạnh cùng với khó chịu.

"Phải . . . . . Là tôi!

Giọng nói yếu ớt của Belle truyền đến, Mạc Thiên Kình vội vàng đưa tay đỡ hắn dậy, không thấy rõ bộ dáng của hắn.

"Anh làm sao vậy?”

Tay của Mạc Thiên Kình đỡ bả vai của hắn, cảm nhận được trên người hắn có gì đó dinh dính, kinh nghiệm phong phú như anh làm sao lại không biết đây là cái gì.

"Tôi. . . . . . Bị thương!

Giọng nói như con muỗi vo ve từ trong miệng Belle truyền tới, giờ phút này vết thương vừa đau lại vừa lạnh, đau đớn đến tan lòng nát dạ khiến cho hắn nhíu mày, cả người đều khó chịu, muốn nói lớn cũng không được.

"Chúng ta đi ra ngoài trước rồi nói! Nơi này tối om om, không nhìn thấy gì cả, cũng không biết là ban ngày hay là buổi tối!

Anh cũng không biết mình ở trong cống ngầm này ngủ bao lâu rồi, hiện tại tối đen như mực, bật lửa bật lâu một chút liền bỏng rát tay, hơn nữa ở trong này ánh sáng của nó yếu đến đáng thương!

"Ừm!"

Belle nhỏ giọng đáp ứng, hắn thật không còn hơi sức để nói chuyện nữa, thật rất muốn ngủ nhưng mà hắn biết nếu ngủ ở chỗ này mà nói thì đời này của hắn coi như được an nghỉ ở chỗ này mãi mãi, ai cũng không biết được hắn đang ở nơi này mà tìm!

Nghĩ vậy, hắn đành phải cố nhịn đau, để cho Mạc Thiên Kình đỡ mình lên để tìm đường ra.

Mạc Thiên Kình đỡ Belle bám vào vách tường từ từ đi dọc theo cống thoát nước, cũng không biết đi được bao lâu rồi, cảm thấy co thể của Belle dần dần lạnh lẽo, hô hấp càng ngày càng suy yếu, anh thật rất lo lắng, sợ hắn không gắng gượng được nữa.

Cống thoát nước đen ngòm ngòm cái gì cũng không nhìn thấy, anh cũng không biết đến tột cùng Belle bị thương thành cái dạng gì, anh chỉ biết, mình không thể bỏ hắn lại đay, không thể thấy chết mà không cứu được!

Lại qua một đoạn nữa , Mạc Thiên Kình đỡ Belle, mệt thở hồng hộc, nhưng là vẫn không biết mất bao lâu nữa mới có thể đi ra ngoài.

"Bùm!"

Mạc Thiên Kình không biết đã dẫm vào cái gì, cả người anh cùng với Belle đều ngã xuống phía trước, Mạc Thiên Kình liền vội vàng đẩy Belle ra, để cho hắn đè ở trên người mình.

"Ưmh. . . . . ."

Cơ thể hơn một trăm cân của Belle đè lên trên người của anh, đau đến cau mày, rên lên một tiếng, Mạc Thiên Kình vội vàng hỏi:

"Belle, anh có sao không?"

". . . . . ."

Trả lời anh chỉ là một mảnh lặng yên, Belle không trả lời, Mạc Thiên Kình liền tranh thủ lật hắn xuống, sau đó cõng hắn lên, nện từng bước từng bước nặng nề tiếp tục đi về phía trước.

Mạc Thiên Kình cõng Belle đi một lúc lâu, cũng không biết là mất mấy tiếng, rốt cuộc cũng nhìn thấy một chút ánh sáng ở phía trước mặt. Gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Kình vốn đang căng thẳng rốt cuộc cũng giãn ra một chút.

"Belle, chúng ta đi ra rồi" !

Mạc Thiên Kình mệt gần chết, nhưng là giờ phút này anh không hề có ý muốn vứt bỏ Belle, ngẩng đầu nhìn ngày mới vừa mới bắt đầu, yên tâm đặt Belle xuống, nằm trên mặt đất, há to miệng ra thở.

Giằng co lâu như vậy, hiện tại vừa mệt vừa đói, nhìn trời đất mênh mông đang hé ra những tia sáng đàu tiên trong ngày, Mạc Thiên Kình không biết bây giờ mình đang ở đâu, nhưng mà anh tin tưởng, anh sẽ thoát ra được.

Nhắm hai mắt lại, Mạc Thiên Kình nặng nề chìm vào trong giấc ngủ!

Lúc Lý Băng tỉnh lại lần nữa, Thượng Quan Quân Triết đã không còn ở trong biệt thự, đi xuống lầu, đã nhìn thấy Diệp Duệ ngồi ở trên ghế sofa, gương mặt tuấn tú nặng nề, bên cạnh có hai người đàn ông mặc vest đen, nhìn một cái cũng biết đó chính là hộ vệ của anh ta.

Giờ phút này, toàn thân của Diệp Duệ cũng là một màu đen, trông giống y như sứ giả của bóng đêm vậy, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy run rẩy.

Cảm nhận được có người đến gần, Diệp Duệ ngước mắt nhìn lên, thấy Lý Băng, cố nén đau đớn, đi tới trước mặt cô, ôm cô thật chặt.

Lý Băng cũng không phản kháng, tựa vào trong ngực của Diệp Duệ, Lý Băng lúc này mới cảm thấy có chút ấm áp, không ngờ cô lại có thể tìm được sự ấm áp trên người của anh.

"Thật xin lỗi, để một mình em chịu nhiều khổ sở như vậy, về sau anh sẽ không nếu để cho em phải đau khổ nữa!"

Diệp Duệ ôm Lý Băng thật chặt, cảm thấy cở thể của cô thật gầy yếu, đau lòng đến khó chịu, mặc kệ cô có yêu anh hay không cũng đều muốn ở bên cạnh cô, bảo vệ, che chở cho cô, không để cho cô phải chịu thêm bất kỳ tổn thương gì. Trải qua chuyện lần trước, Diệp Duệ mới biết được, thì ra mình lòng của anh đã sớm đặt ở trên người của cô rồi.

Lý Băng mặc cho Diệp Duệ ôm mình thật chặt, nghe anh nói vậy, uất ức cùng với nước mắt sợ hãi trong nháy mắt sụp đổ, không tiếng động chảy xuống trên mặt của cô, rơi vào trên bả vai của anh.

"Dẫn tôi về nhà!"

Lý Băng run rẩy nói, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở khiến cho Diệp Duệ càng thêm đau lòng. Anh thật không biết một mình cô làm thế nào mà gắng gượng vượt qua được những chuyện như vậy, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, anh thật rất hận mình, tại sao đến hôm qua anh mới biết được sự tình của cô chứ.

Anh biết, là anh không đủ quan tâm đến cô, là bản thân anh quá vô dụng, mới có thể để cho cô một mình chịu đựng nhiều đau đớn như vậy.

"Đừng khóc, anh dẫn em về nhà!"

Diệp Duệ đẩy Lý Băng ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt của cô, nhìn dáng vẻ yếu đuối của cô bây giờ, anh thật rất khó tưởng tượng đến tột cùng cô đã có bao nhiêu sợ hãi, làm sao mà từ một Lý Băng lạnh lùng giờ phút này lại biến thành một tiểu bạch thỏ yếu ớt như vậy chứ.

"Cám ơn!"

Hiện tại trừ nói cám ơn, cô cũng không biết mình còn có thể nói cái gì, tối hôm qua sau khi ngủ thiếp đi, cô không ngừng mơ thấy những thi thể kia, hình ảnh máu me dầm dề, mơ thấy bọn họ như hung thần ác sát, tức giận nhìn cô chằm chằm, trách cứ cô đã hại chết bọn họ!

Cả đêm bị ác ma dây dưa, để cho cô phải bật đèn lên cho đến tận trời sáng.

"Hiện tại liền dẫn em về nhà!"

Diệp Duệ nhìn Lý Băng, đau lòng so với đau đớn ở ngực càng nhiều hơn.

Lý Băng gật đầu một cái, mặt tái nhợt nhìn anh, nhìn vào gương mặt tuấn tú kia rồi đột nhiên cả người vô lực, liền hôn mê bất tỉnh.

Diệp Duệ vội vàng ôm lấy cô, cả người Lý Băng đều dựa vào của trước ngực của anh, vết thượng bị động đến càng thêm đau đớn, khiên cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm tái nhợt.

"Thị trưởng!"

Hai hộ vệ nhìn Diệp Duệ, vội vàng đi qua hỗ trợ, Diệp Duệ phất tay một cái, cố nén đau đớn, anh trở về nghỉ ngơi một lát, giờ phút này anh chỉ muốn ôm Lý Băng như vậy.

"Sắp xếp đi, chúng ta lập tức trở về nước!"

Diệp Duệ bế Lý Băng lên, nhìn quầng thâm nơi võng mắt của cô cũng biết được là cô ngủ không được ngon giấc, bây giờ bọn họ nên lập tức trở về nước.

"Sao mãi mà vẫn chưa có tin tức của Mạc Thiên Kình chứ?"

Sính Đình đứng ở cửa miệng lầu bầu, cầm điện thoại trong tay, đã mấy ngày rồi, sao vẫn chưa có tin tức của Mạc Thiên Kình, gọi điện thoại qua cũng không có ai nhận, thật sự là lo lắng sắp chết rồi.

Thủy Nhi đứng ở sau lưng, nhìn vẻ mặt lo lắng của Sính Đình, không biết có nên nói tin tức Mạc Thiên Kình mất tích cho cô ấy biết hay không?

"Sính Đình, đừng lo lắng, Mạc Thiên Kình sẽ không việc gì đâu!"

Ngọc Kỳ Lân nhìn Sính Đình, mấy ngày nay cháu ông thật sự là gầy di trông thấy, sữa cũng ít đến đáng thương, hai đứa chắt của ông toàn phải uống sữa bột, hôm nay thì càng thảm, đến chiều đã không còn có sữa nữa, đoán chừng là muốn cai sữa rồi.

"Đúng vậy, Mạc Thiên Kình không có việc gì đâu, cô bây giờ vẫn còn đang ở cữ, cô cứ về nghỉ ngơi đi!"

Thủy Nhi có chút chột dạ nói, nhìn Sính Đình, cô thật rất lo lắng, rất lo lắng chuyện kia sẽ bị lộ ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.