Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 158: Chương 158: Nam Cung Tước, anh nhất định phải chết!




Nam Cung Tước còn chưa rõ ý tứ của câu này liền cảm giác được một vật lạnh xuyên qua hông của mình lam cho toàn thân hắn chấn động run rẩy cố gắng đoạt lấy con gái sau đó đá Trinh Tử một cái.

Trinh Tử lách người tránh thoát một đá của hắn, không ngờ được hắn cư nhiên không có chuyện gì. Chẳng lẽ là cô nắm chắc như vậy lại có vấn đề còn chưa phản ứng kịp, đã nghe thấy Nam Cung Tước rống lên giận dữ.

"Yamamoto Trinh Tử, cô cư nhiên dùng đứa bé giả để gạt tôi, cô nhất định phải chết!"

Sau khi ôm được đứa bé, Nam Cung Tước lại phát hiện đứa bé đặc biệt nhẹ, nhìn kỹ phía dưới liền thì thấy đúng là đồ giả!

Tức chết hắn rồi không ngờ người phụ nữ nhân này cư nhiên lại dám đùa bỡn hắn!

Tay liền rút súng lục ra nhằm thẳng vào Trinh Tử mà bắn, cô liền lật người né tránh, bản lĩnh thật nhanh nhẹn. Trong biệt thự nhất thời trở nên hỗn loạn không chịu nổi, Mạc Thiên Kình vội vàng nổ súng vào Nam Cung Tước, sau đó ném cho Trinh Tử một khẩu súng!

Trinh Tử nhận lấy liền nhắm vào Nam Cung Tước nổ súng, nhất thời cục diện trở nên rối loạn, tiếng súng vang lên bốn phía kèm theo tiếng kêu thảm thiết .

"Nổ tung chỗ này cho ta, giết chết hết bọn chúng!"

Nam Cung Tước lớn tiếng ra lệnh lại phát hiện mình người mà mình an bài người cư nhiên không có lấy một mống. Nhìn sang cư nhiên lại phát hiện một nhóm bộ đội đặc chủng đang giơ súng chỉ vào mình.

"Nam Cung Tước, hôm nay anh trốn không thoát đâu!"

Mạc Thiên Kình lớn tiếng nói, nhìn tới nhóm bộ đội đặc chủng thì nhóm người của Nam Cung Tước an bài đã bị giải quyết, sau đó bắt đầu vây bắt Nam Cung Tước.

Người bên cạnh Nam Cung Tước từ lúc bắt đầu là có mấy chục người bây giờ chỉ còn lại có hơn mười người!

Triệu Phi vẫn bảo vệ ở bên cạnh hắn.

"Làm sao có thể như vậy?"

Nam Cung Tước rất khó tin bọn họ làm sao có thể biết mình bố trí chỗ này như thế nào, biệt thự này bố trí đặc biệt như vậy chỉ có mình hắn nắm rõ, chẳng lẽ là. . . . . .

Nam Cung Tước nhìn chằm chằm Trinh Tử, trong ánh mắt tất cả đều là hận ý.

"Là cô!"

"Không sai, chính là tôi, Nam Cung Tước, hôm nay anh phải vì đôi tay dính đầy máu tươi của mình mà trả giá thật lớn!"

Trinh Tử lạnh lùng âm hiểm nhìn hắn, đối mặt Nam Cung Tước cô đã không ôm bất kỳ hy vọng gì nữa.

Nam Cung Tước thế nào cũng nghĩ đến mình lại bị chính vợ của mình khống chế, đưa vào chỗ chết.

Nhưng mà Nam Cung Tước hắn không thể dễ dàng nhận thua như vậy!

"Các người nhìn xem đây là cái gì!"

Nam Cung tước lấy ra một cái điều khiển cười lạnh hỏi. Mạc Thiên Kình nhìn điều khiển trong tay hắn nhíu mày quay sang nhìn thấy vẻ mặt trấn định của những người phía sau lưng mình liền nói:.

"Nam Cung Tước, bom đã bị chúng tao đã giúp mày tiêu hủy rồi, mày cầm cái đó cũng không có tác dụng đâu!"

Mạc Thiên Kình rất tàn nhẫn nói cho hắn biết thế cục hiện tại, bọn họ đã thành công bắt được đầu sỏ rồi!

Nam Cung Tước không tin nhìn anh, hắn không tin liền ấn xuống khóa cư nhiên thật không có phản ứng gì.

"Nam Cung Tước, hôm nay anh chết chắc!"

Trinh Tử lãnh khốc vô tình nói, nhìn gương mặt tuấn tú của Nam Cung Tước vô cùng lạnh nhạt. Khuôn mặt mà mình đã từng yêu, người đàn ông duy nhất thì ra lại ác độc như thế!

Nam Cung Tước cười lạnh, nắm chặt khẩu súng trong tay nhìn Trinh Tử:

"Thật không có nghĩ đến cô đúng là thâm tàng bất lộ, hôm nay Nam Cung Tước tôi thế mà lại bại trong tay của cô!"

Triệu Phi nhìn Môn chủ, cắn răng, không ngờ những ngày an nhàn của mình đã chấm dứt rồi.

"Môn chủ, chúng ta liều mạng thoát ra ngoài!"

Triệu Phi không cam lòng nói, Nam Cung tước cười lạnh, nhìn mấy trăm người, chung quanh hắn làm sao có thể có cơ hội chạy thoát được.

Nhưng mà coi như hắn không trốn thoát được, hắn cũng sẽ khiến cho bọn họ không được dễ chịu!

"Triệu Phi, cậu ở nơi này chống đỡ, bây giờ là là lúc nên tận trung rồi !"

Nam Cung Tước nói xong liền đoạt lấy khẩu tiểu lên trong tay Triệu Phi nhằm về phía đám người Mạc Thiên Kình điên cuồng nhả đạn!

Đám người Mạc Thiên Kình vội vàng né tránh, Nam Cung Tước nắm chặt khẩu tiểu liên điên cuồng bắn để mở ra một lối thoát sau đó vừa lui về phía sau vừa chạy đến chỗ đậu xe.

"Anh, làm thế nào, hỏa lực quá mạnh, chúng ta căn bản không thể tiến lại gần!"

Thượng Quan Quân Triết nhìn Nam Cung Tước sắp lên được xe mặt đầy lo lắng. Mạc Thiên Kình nhíu mày, nhìn súng trong tay của hắn, cũng không dám lộn xộn, dù sao khẩu súng kia hỏa lực quá mạnh!

"Môn chủ, cư nhiên bỏ mình lại !"

Triệu Phi tức giận đến cắn răng, không ngờ Môn chủ chẳng những giành lấy súng của hắn, còn bỏ lại bọn họ. Đúng là quá ghê tởm, móc ra quả lựu đạn ném về phía Nam Cung Tước.

"Mọi người coi chừng, mau nằm xuống!"

Mắt Mạc Thiên Kình nhanh chóng phát hiện Triệu Phi ném ra lựu đạn liền bảo mọi người nằm xuống, ’”oành” một tiếng nổ thật lớn vang lên, bùn đất văng khắp nơi, ngọn lửa liền bốc lên, xe bị nổ tung lửa lớn hừng hực cháy. Mọi người lập tức đem đám người Triệu Phi bắt lấy. Mạc Thiên Kình nhìn chỗ của Nam Cung tước mới vừa đứng không khỏi nhíu mày.

Nếu như là đơn thuần bị nổ lựu đạn thì phải có thi thể, nhưng là phía sau hắn có mấy chiếc xe cũng nổ theo lửa đang bốc cao như vậy Nam Cung Tước còn có thể sống hay sao?

Trinh Tử nhìn chằm chằm vào đống lửa lớn cháy hừng hực không ngờ lại có thể có kết cục như vậy. Nam Cung Tước lại bị thủ hạ của mình phản bội đến cuối cùng xương cốt cũng không còn!

Nước mắt không một tiếng động chảy xuống, rơi trên gương mặt lạnh lẽo mà cô vẫn không phát hiện ra.

Mạc Thiên Kình nhìn cô, có lẽ cô ấy vẫn còn yêu Nam Cung Tước. Yêu một người sao có thể dễ dàng nói quên là quên được!

"Anh, vụ án của Nam Cung Tước cứ như vậy chấm dứt sao!"

Thượng Quan Quân triết không ngờ chuyện này sẽ diễn biến thành ra như vậy. Người của bọn họ mặc dù đã phá hết bom được cài đặt, nhưng không ngờ Nam Cung Tước lại bị thủ hạ của mình nổ chết, một cái chết thảm như vậy.

"Không thể như vậy còn có thể như thế nào ! Người đã chết rồi, cậu đem ngươi những người này đi xử lý, đem tất cả chứng cớ của Nam Cung Tước đã thu thập sửa sang xong rồi đưa cho tôi!"

Mạc Thiên Kình lạnh lùng phân phó, chuyện cho tới nước này cũng chỉ có thể làm như vậy!

Trinh Tử vẫn còn đang đắm chìm trong cái chết bất ngờ của Nam Cung Tước. Huyết Sắc đi tới bên cô vết thương trên người chồng chất tất cả đều là vết máu, nhìn Trinh Tử, nhàn nhạt nói:

"Đại tiểu thư, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ Nam Cung Tước rồi !"

Hắn và các sư huynh đệ đều muốn rời khỏi Nam Cung Tước nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Hơn nữa Trinh Tử vẫn còn ở trong tay hắn, nhưng mà anh ta cũng không ngờ Nam Cung Tước lại có thể xuống tay với Trinh Tử. Thật may là đại tiểu thư đã tỉnh ngộ kịp thời!

Trinh Tử quay đầu lại nhìn Huyết Sắc, trên mặt đều là áy náy, hai chân khịu xuốngquỳ trước mặt hắn, khổ sở nói: " Thật xin lỗi, đại sư huynh, Trinh Tử đã hại các người rồi!"

Những sư huynh đệ đã chết đều là do cô tạo thành!

Huyết Sắc đỡ cô dậy rất nghiêm túc nói: "Không phải lỗi của cô, mọi người chúng ta ai cũng bị lừa! Hiện tại hắn chết rồi, bọn họ ở dưới suối vàng cũng đã nhắm mắt được rồi!"

"Các người trước đừng nói đến chuyện này, chúng ta đi nên đi về nơi này không thích hợp nói chuyện!"

Mạc Thiên Kình nhìn bọn họ, hoàn hảo đã cứu được người ra rồi!

Liếc nhìn lửa lớn đang bốc cao hừng hực, Mạc Thiên Kình giao phó một nhóm người ở lại xử lý tốt, còn mình lái xe trở về biệt thự.

"Mạc Thiên Kình, anh đã trở lại? Người đã cứu ra chưa? Nam Cung tước đâu? Bắt được chưa?"

Sính Đình vừa nhìn thấy Mạc Thiên Kình trở lại lập tức xông đến hỏi không ngừng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.