Ngọc Kỳ Lân nghe được cô nói không khỏi cau mày, vẻ mặt âm trầm, nghiêm túc nhìn Sính Đình hỏi.
"Cháu thật sự muốn nghỉ việc ở đồn cảnh sát sao?"
Ngọc gia gần như mọi thế hệ đều là cảnh sát, thêm vào đó mỗi một thế hệ đều
để lại tiếng thơm, nhưng đến phiên Sính Đình, ông bất hạnh chỉ còn lại
mỗi một mình cô
Trước kia ông đã từng khuyên Sính Đình đừng làm
cảnh sát, nhưng Sính Đình quật cường lại dai như trâu, nói thế nào cũng
không chịu, không nghĩ tới bây giờ khi mang thai đứa bé lại chủ động
muốn buông tha công việc cảnh sát.
Sính Đình gật đầu một cái, nhìn ông nội.
"Cháu muốn, vì tương lai của con cháu, cháu nghĩ cháu sẽ không làm cảnh sát
nữa, cháu không muốn đứa bé về sau cũng đi vào ngành này!"
"Có lẽ ông nội sẽ cảm thấy cháu rất ích kỷ, từ nhỏ ba mẹ cháu đã chết, chính
vì làm cảnh sát, trước kia cháu vì muốn báo thù, cảm thấy người xấu đều
là hung thủ sát hại ba mẹ, cho nên cháu hận bọn người xấu kia, nhưng bây giờ cháu lại càng muốn để cho mình có một gia đình hoàn chỉnh hơn."
Sính Đình nhàn nhạt nói xong, thật ra thì cô còn có một nguyên nhân không
muốn tới đồn cảnh sát, nếu không chuyện mang thai nhất định Mạc Thiên
Kình sẽ biết, không thể phủ nhận cô sợ Mạc Thiên Kình cướp đi đứa bé.
"Ông đồng ý với cháu!" Ngọc Kỳ Lân lạnh nhạt nói, thở dài.
"Ngọc gia chúng ta cũng đã nhiều năm làm cảnh sát, bảo vệ nhân dân lâu như
vậy, bây giờ cũng nên để cho người khác giúp ta rồi !"
Sính Đình nghe ông nội nói như vậy không khỏi cảm thấy chua xót, nhào vào ngực của ông gọi: "Ông nội!"
Sau khi xuất viện Mạc Thiên Kình liền đi Mĩ, hôm đó anh tỉnh lại nghe thấy
ông nội vô tình nhìn anh nói, hôn ước của anh và Sính Đình đã giải trừ,
nói cái gì mà Sính Đình đã câu được Diệp Thần Băng, trong khi anh đang
cấp cứu trong phòng phẫu thuật, thì hai người ở bên ngoài trái ôm phải
ấp.
Lúc ấy anh nghe xác thực rất tức giận, nhưng lại cho là cô sẽ đến bệnh viện chăm sóc mình, không ngờ cho đến khi xuất viện cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, không khỏi thất vọng!
Vốn nghĩ rằng
đi Mĩ, sẽ có thể quên lãng cô một chút, không ngờ mỗi tối trong đầu luôn xuất hiện dáng vẻ tức giận của cô, làm hại anh luôn mất ngủ.
Hơn một tháng đã qua, cũng không biết cô như thế nào, nếu như anh không nhớ lầm, cô có thể phải kiểm tra xem có thai hay không!
Mạc Thiên Kình long đong mệt mỏi chạy về, không ngờ khi trở lại biệt thự,
ông nội không có ở đây, lại nhìn thấy một người phụ nữ mình thật sự
không muốn nhìn thấy!
Lina sáng sớm đã tới đến biệt thự của Mạc
Thiên Kình, hôm nay cô mặc một cái váy hoa nhỏ màu vàng nhạt, cả người
ăn mặc đơn giản nhưng xinh đẹp, vẻ mặt vốn rất yêu mị, giờ phút này cũng trở nên trong sáng vô cùng, đôi mắt quả hạnh chớp chớp, nhìn thấy Mạc
Thiên Kình trở lại, cả người giống như bươm bướm bay tới.
Mạc
Thiên Kình cau mày đi xuống xe, một thân tây trang màu đen, cắt may rất
vừa vặn, dáng người cao lớn rắn rỏi, màu da lúa mạch, ngũ quan lạnh lùng cương nghị, vô cùng tuấn mỹ.
Nhìn thấy Lina, môi mỏng mím chặt, vẻ mặt không biểu hiện gì.
"Thiên Kình, anh đã trở lại!"
Lina cố làm ra vẻ thanh thuần, âm thanh mềm mại khiến người nghe cực kỳ
thoải mái, nhưng Mạc Thiên Kình lại không có một tia cảm giác, nghiêm
mặt đi vào biệt thự.
Lina vẫn vẻ mặt tươi cười như cũ đi vào biệt thự, nhìn Mạc Thiên Kình bỏ áo khoác, vắt trên thành ghế sa lon, tùy
tiện ngồi trên ghế salon, bộ dáng kia, có chút tà mị, lại làm cho cô
càng thêm động lòng.
Nắm thật chặt tíu xách trong tay, Lina đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
"Có chuyện gì sao?"
Mạc Thiên Kình nhàn nhạt hỏi, liếc nhìn biệt thự sạch sẽ, xem ra những
người làm thêm giờ không ăn không ngồi, dọn dẹp rất sạch sẽ!
Tùy ý rót chén nước, uống từng ngụm lớn!
Lina ngồi ở bên cạnh anh, trong tay tất cả đều là mồ hôi, bây giờ cô có nên nói cho anh biết hay không?
Không biết phản ứng của anh thế nào, có đồng ý cưới cô hay không?
"Có chuyện thì nói, không có việc gì thì về, tôi muốn nghỉ ngơi!"
Mạc Thiên Kình rất không khách khí hạ lệnh đuổi khách, đối với cô, anh chưa bao giờ có tính khí tốt, gần đây xử lý một vụ án, anh không có thời
gian nghỉ ngơi thật tốt, hiện tại anh chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, sau
đó xem người phụ nự tên Ngọc Sính Đình kia đang làm gì!
Có phải thật như ông nội nói không, hẹn hò với Diệp Thần Băng mà quên mất anh!
"Thiên Kình, anh không cần như vậy nha, người ta hiện tại cũng không phải là
một người bình thường, bác sĩ nói, phụ nữ có thai phải giữ gìn cho tốt!"
Lina thẹn thùng nói xong, ý đồ đến gần anh, Mạc Thiên Kình nhíu mày: "Phụ nữ có thai?"
Lina gật đầu đáp: "Vâng, em mang thai!"
Mạc Thiên Kình khinh thường nhìn cô: "Chuyện có liên quan gì tới tôi!"
Hôm đó anh nói rất rõ ràng, giữa bọn họ chỉ là một cuộc giao dịch, cô cũng
đã cầm một trăm vạn rời đi, cũng phải biết, nên xử lý khắc phục hậu quả
như thế nào.
Lina bất mãn bĩu đôi môi đỏ mọng.
"Đây chính là con của anh, đêm đó, anh một đêm bảy lần, em có con của anh!"
Lina nhớ tới đêm điên cuồng đó, trong lòng liền không nhịn được run rẩy, người đàn ông này, cô thật sự rất thích!
"Phá đi!"
Lời nói không một chút tình cảm từ trong miệng Mạc Thiên Kình phun ra, Lina nhất thời trợn tròn mắt, chính mình không thể tin được sự thật anh vừa
nói.
"Anh nói phá bỏ đứa bé?"
Lẩm bẩm hỏi một câu, Mạc Thiên Kình phiền não liếc cô một cái, tuyệt tình:
"Tốt nhất là cô nên phá bỏ đứa bé, tôi không hy vọng đứa bé này ra đời!"
Không biết vì sao, vừa nghe nói có đứa bé, điều đầu tiên anh nghĩ tới chính
là phá bỏ đứa bé này, anh không dám nói đứa bé này không phải là của
mình, nhưng anh không muốn đứa bé này!
"Mạc Thiên Kình, đó là con anh?"
Lina cố gắng dịu dàng khuyên nhủ, không phải nói hổ dữ không ăn thịt con sao?
Mạc Thiên Kình lại còn nói phá bỏ đứa bé, thật tuyệt tình như thế sao?
Mạc Thiên Kình nhìn cô, nói rất lạnh lùng:
"Phá bỏ, tôi không hy vọng con của tôi ra đời trong một gia đình không hoàn mỹ!"
Anh muốn sinh con thì cũng phải cùng người phụ nữ mình yêu sinh, chứ không phải với một người phụ nữ phóng túng như vậy!
Anh không thể nào cưới một người phụ nữ như vậy, mà đứa bé trong bụng của cô, anh cũng không dám hoàn toàn bảo đảm là của mình.
Lina vốn không phải xử nữ, ai biết có phải là đứa bé của người khác hay không!
Có một khoảnh khắc, Mạc Thiên Kình rất hi vọng đứa bé này không phải là của mình!
Lina nghe được câu này, nhất thời sắc mặt trắng bệch, ý tứ của anh rất rõ ràng rồi, anh sẽ không vì đứa bé mà cưới cô !
"Mạc Thiên Kình, anh không thể tuyệt tình như thế, đứa bé là một sinh mạng!"
Lina cắn răng nói, nặn ra vài giọt nước mắt, hi vọng nước mắt của mình có thể cảm hóa anh.
"Ha ha ha, nói thật tốt, vậy trước đây khi cô lên giường với người đàn ông
khác rồi mang thai, vậy cô cũng nói đó là sinh mạng của đứa bé sao?"
Lời nói độc ác của Mạc Thiên Kình khiến Lina nhất thời im lặng. . . . . .
Trước kia khi lên giường với đàn ông cô cũng từng mang thai hai lần, nhưng
hai lần đều tự mình đi phá thai, bởi vì đối phương không đủ ưu tú!
"Bây giờ em muốn sinh con rồi !"
Lina cắn răng, rất uất ức.
Mạc Thiên Kình quay đầu lại, nhìn chằm chằm vẻ mặt uất ức của cô, nếu không phải mình đã từng biết cô ta, thật sự sẽ bị bộ dáng của cô ta đánh lừa.
"Nếu như cô muốn dùng đứa bé để gả vào Mạc gia, có được quyền thế, xem ra chủ ý của cô thất bại rồi!"