Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 120: Chương 120: Rất đau sao?




"Anh, anh có tin Trương Vượng là nội gian không?"

Khi đi ra khỏi cửa nhà giam, Thượng Quan Quân Triết vẫn chưa từ bỏ ý định, có thế nào anh cũng không dám tin, Trương Vượng lại là nội gian, nên biết rằng Trương Vượng nhập ngũ đã hơn mười năm rồi, có thể nói không ít hơn Mạc Thiên Kình bao nhiêu.

Ba người bọn họ cũng coi là anh em tốt mấy lần vào sinh ra tử, bây giờ đột nhiên nói anh ta có thể là nội gian, làm thế nào anh cũng có chút không thể tiếp nhận.

Mạc Thiên Kình cau mày, ngồi lên xe, "Thật ra thì tôi cũng không tin sự thật này, nhưng cậu cũng biết chúng ta làm nghề này, nếu như không điều tra rõ chân tướng, đến lúc đó sẽ khiến rất nhiều người chết oan!"

Thượng Quan Quân Triết mím chặt làn môi mỏng, chuyện này quả thật rất khó xử lý, kêu anh đi thăm dò hành tung của Trương Vượng, nếu anh điều tra ra cái gì, anh thật sự có thể tự tay giết chết người anh em vào sanh ra tử sao?

"Chúng ta về bệnh viện trước đi!"

Anh còn phải hỏi Sính Đình, có lẽ còn có thêm được một chút đầu mối.

Vùng ngoại ô thành phố X, trong một biệt thự xa hoa nằm cô lập, một thiếu phụ xinh đẹp ngồi trên ghế sa lon, trên vẻ mặt hiện đầy đau đớn, một người đàn ông tuấn dật ngồi ở một bên, nhìn người vợ khó chịu, trên mặt tất cả đều là vẻ lo âu và đau lòng.

"Trinh Tử, rất đau sao?"

Nam Cung Tước yêu thương đỡ người vợ dù đau cũng không lên tiếng, chỉ cắn chặt cánh môi, mang thai đã mười tháng, hôm nay con của anh ta sắp ra đời rồi !

Trinh Tử gật đầu, bàn tay bám chặt vào tay anh ta, trên mặt tràn ngập đau đớn.

"Đừng rời khỏi em!"

Hiện tại cái gì cô cũng không cần, chỉ cần chồng ở bên cạnh mình.

"Yên tâm, anh sẽ không rời em!"

Nam Cung Tước ôm vợ, nhìn bác sĩ đang đứng ở một bên dặn dò.

"Lập tức đi chuẩn bị, lát nữa phu nhân sẽ sinh con!"

"Dạ!"

Bác sĩ kia vội vàng đi vào, cũng biết nếu mình chỉ cần sơ ý một chút, rất có thể sẽ chết trong tay người đàn ông này.

Bởi vì trong tin đồn, anh ta thật sự rất khát máu, rất bạo lực!

"A! Đau quá!"

Trinh Tử đau đớn hét rầm lên, nắm chặt tay anh ta, đau đến sắp chết rồi!

"Lý Băng, sao cô ấy lại đau như thế này?"

Nam Cung Tước nhìn thấy vợ mình đau đớn như thế, lập tức gầm lên, Lý Băng bị anh ta rống khiến giật cả mình.

"Phụ nữ sinh con đều như vậy!"

Làm gì có người phụ nữ nào sinh con mà không đau, Lý Băng cảm giác ngay cả chân của mình cũng có chút run rẩy, nếu không phải mình bị ép tới đây, có thế nào cô cũng không tới.

"Tước, em đau quá!"

Trinh Tử đau đớn sắc mặt tái nhợt, nắm thật chặt cánh tay Nam Cung Tước, mồ hôi tuôn đầm đìa.

Nam Cung Tước ôm cô vào trong nhà, nhìn Lý Băng ra lệnh.

"Lập tức nghĩ biện pháp lấy đứa bé ra, không để Trinh Tử đau, nếu không thì cô đi chết đi!"

Nam Cung Tước lạnh lùng ra lệnh, Lý Băng sợ hãi thiếu chút nữa té ngã, liền vội vàng đi tới kiểm tra, thật may mắn, tử cung đã mở, có thể sống rồi.

"Môn chủ, ngài có thể đi ra ngoài không? Phụ nữ sinh con, đàn ông không nên ở chỗ này!"

Lý Băng nhỏ giọng hỏi, lập tức bị ánh mắt lạnh lẽo của Nam Cung Tước liếc tới sợ hãi rung mình không còn dám hé răng.

"Mau làm đi!"

Lý Băng vội vàng cúi đầu kiểm tra, sau khi thở một hơi sâu, bèn cởi quần Trinh Tử ra, mở rộng đùi của cô, kêu cô chống lên.

"Phu nhân, cô thử một chút, xem có thể sinh được không?"

Lý Băng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, mình đã đỡ đẻ bao nhiêu đứa bé, nhưng đối mặt với không khí áp bức như thế này là lần đầu tiên, nên không ngừng lau mồ hôi, giọng nói cũng có chút run rẩy.

"A! !" Trinh Tử đau chết đi sống lại, liên tiếp hét lên, khủng khiếp như heo bị chọc tiết, Nam Cung Tước nắm tay của cô , gương mặt đẹp trai hiện lên vẻ đau lòng.

"Trinh Tử, không sợ, anh đang ở bên em!"

Cho tới bây giờ Nam Cung Tước cũng không biết sinh con lại khổ sở như vậy, nhìn thấy cô đau đớn như thế, anh ta thật hối hận vì đã để cô mang thai.

"Phu nhân, nghe lời dặn của tôi. Hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, sau đó dùng lực!"

Lý Băng tỉnh táo dặn dò, Trinh Tử nghe lời của cô ta, thì cảm thấy tử cung giống như bị xé ra, một luồng nóng bỏng từ nơi đó chảy ra.

"Phu nhân cố gắng lên, đầu của đứa bé đã ra!"

Lý Băng vội vàng kêu lên, Trinh Tử cắn môi, dùng hết hơi sức toàn thân, "A! !"

"Oa! ! !"

"Sinh rồi, sinh rồi! Là một công chúa!"

Lý Băng nói xong, vội vàng cắt rốn, tắm rửa sạch sẽ cho bảo bảo, bàn tay Nam Cung Tước đang nắm tay Trinh Tử đột nhiên nới lỏng, gương mặt đẹp trai vì câu nói “công chúa” kia trở nên lạnh lùng.

Trinh Tử nhìn thấy vẻ mất mát trên mặt anh ta, trái tim đau đớn từng hồi.

Anh ta nói không quan tâm trai hay gái, nhưng bây giờ thật sự là con gái, trên mặt anh ta hiện lên vẻ lạnh lùng, vậy là có ý gì?

Lý Băng vừa tắm rửa sạch sẽ cho bảo bảo, vừa len lén liếc nhìn phản ứng của họ.

"Tước, anh không mừng sao?"

Trinh Tử có chút suy yếu, âm thanh rất nhỏ, cô cũng biết anh ta nói yêu cô không phải là thật, cô cũng biết anh ta rất muốn cô sinh cho anh ta một đứa con trai, thừa kế sự nghiệp của anh ta.

Nhưng khi cô nghe mình sinh con gái thì cô lại thở phào nhẹ nhõm, tối thiểu thì con gái cô có thể thoát khỏi cuộc sống tràn đầy giết chóc, máu tanh đó.

Nam Cung Tước nhìn thấy ưu thương trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô .

"Không có, chỉ cần là em sinh ra, anh đều thích!"

"Là thật sao?"

Trinh Tử nhìn anh, lời nói của người đàn ông này có thể tin tưởng mấy phần, anh ta nói yêu cô, mấy năm nay anh ta đúng là rất yêu cô, nhưng khi anh ta vừa nghe được giới tính đứa bé thì sắc mặt đau đớn và không vui, cô có thể nhìn thấy!

"Ừ, em nghỉ ngơi đi!"

Nam Cung Tước lạnh nhạt nói, đi tới nhìn đứa bé.

Trinh Tử cảm giác không khí trên người mình như bị rút đi rồi, anh ta quan tâm đến đứa bé nhiều hơn so với cô.

Yêu cô, đến tột cùng là yêu cô, hay là yêu đứa bé!

Trinh Tử cảm giác mình rất uất ức, gả cho anh, mặc dù trải qua những ngày sống trong nhung gấm, nhưng cô hoàn toàn không có tự do, muốn đi đâu, anh ta cũng kêu một đám hộ vệ đi cùng cô, muốn một mình yên tĩnh cũng không được.

Giờ giờ phút phút đều bị anh ta giám sát.

"Gân cốt của em bé cũng không tệ, nếu dạy dỗ tốt, sau này cũng có thể trở thành người nối nghiệp của tôi!"

Nam Cung Tước lạnh lùng nói, nhìn con gái khỏe mạnh khác thường tốt, trên gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút vui mừng, hoàn toàn không để ý đến vợ mình khi nghe thấy những lời này thì sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch.

"Tước, anh thật muốn cho đứa bé kế thừa sự nghiệp của anh sao?"

Anh ta là lão đại của Hắc bang, vậy con gái anh ta cũng phải cả đời trải qua những ngày tháng gió tanh mưa máu sao?

Nam Cung Tước ngay cả đầu cũng không quay lại, "Đó là đương nhiên, con của Nam Cung Tước, cho dù là trai hay gái, đều phải kế thừa sự nghiệp của tôi, trừ phi nó là phế vật!"

Nếu là phế vật, vậy thì không xứng làm con của Nam Cung Tước hắn!

Tàn bạo khát máu là bản tính của hắn, giành giật cướp đoạt là sức mạnh của hắn, Trinh Tử nghe hắn nói, sắc mặt trở nên tái nhợt, rất yếu ớt.

"Tước, nếu thật sự có khả năng, tôi muốn dùng tính mạng của tôi đổi lấy cuộc sống an bình cho con mình!"

Trinh Tử lẩm bẩm nói, khóe mắt đã sớm rơi đầy lệ, Nam Cung Tước xoay người, nhìn dung nhan tái nhợt đầy lệ của cô, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Trinh Tử, em muốn gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.