Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 284: Chương 284: Rốt cuộc có thể trở về rồi!




Mạc Thiên Kình nghe cô ta nói vậy..., liền cười lạnh nói:

"Tôi có phải là đàn ông hay không, vấn đề này sau khi cô gặp vợ con của tôi rồi hãy nói, tuy nhiên đối với cô tôi thật sự không có hứng thú!"

Bây giờ Mạc Thiên Kình không hẳn chán ghét cô ta, chỉ ghét người phụ nữ này mặt quá dày, cư nhiên giữa ban ngày ban mặt dám quyến rũ anh, thật đúng là thói đời bạc bẽo.

Hoàng Hiểu Oánh nghe Mạc Thiên Kình nói mình như vậy, sắc mặt nhất thời trắng bệch, nhìn anh đầy uất ức.

"Mạc Thiên Kình, chỉ vì em yêu anh, chỉ muốn anh yêu em mà thôi, việc này quá khó sao? Một chút tình cảm như vậy mà anh không thể cho em sao?"

Nếu như không thích anh, làm sao cô ta phải hạ thấp bản thân mình để đi quyến rũ anh chứ?

Mạc Thiên Kình nhìn cô ta, bản thân đã làm chuyện sai trái mà lại còn ra vẻ uất ức như vậy.

Thích anh sao? Yêu anh, chân chính yêu là như vậy sao?

"Hoàng Hiểu Oánh, tôi nghĩ không phải là cô yêu tôi mà chỉ muốn có được cơ thể của tôi mà thôi, chuyện ngày hôm nay tôi sẽ xem như chưa từng xảy ra, dù thế nào thì cô cũng đã cứu tôi một mạng, mặc dù tôi rất cảm kích, nhưng mà sẽ không vì vậy mà phát sinh quan hệ với cô đâu, cô đừng có hy vọng nữa!"

Ở trong lòng anh, chỉ có duy nhất Ngọc Sính Đình, anh không chứa thêm bất kỳ một người phụ nữ nào nữa.

Bởi vì lúc Sính Đình nói yêu anh thì anh đã biết, cả đời này, Mạc Thiên Kình anh tuyệt đối sẽ không yêu bất cứ một người phụ nữ nào khác!

Cho dù là tâm hay là thân thể, toàn bộ đều dành cho một mình Sính Đình mà thôi!

Hoàng Hiểu Oánh ngã xụi lơ trên đất gào lên: "Tại sao, tại sao anh cứ phải cự tuyệt em như vậy...em có chỗ nào kém hơn người vợ già kia của anh chứ!"

Cô ta thật sự không biết, người phụ nữ kia có chỗ nào tốt, tại sao Mạc Thiên Kình lại yêu đến như thế, cởi hết quần áo rồi vẫn bị anh đuổi ra ngoài, quyến rũ anh thì anh lại đánh, cô ta thật sự kém cỏi như vậy sao?

Hoàng Hiểu Oánh không cam lòng nhìn Mạc Thiên Kình, cô ta thề, nhất định phải nhìn gặp bằng được vợ của Mạc Thiên Kình xem đến tột cùng là thần thánh phương nào, tại sao lại khiến Mạc Thiên Kình bất chấp tất cả yêu cô ta như vậy, lại còn thủ thân như ngọc vì cô ta nữa chứ!

"Trong lòng tôi chỉ có cô ấy luôn là người phụ nữ đẹp nhất, tốt nhất! Cô không thể nào so với cô ấy được!"

Mạc Thiên Kình nói xong liền bỏ đi, anh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô ta, cũng nên bàn với Lưu Lăng chuyện chuẩn bị trở về nước thôi!

Mạc Thiên Kình mới vừa đi tới cửa liền nghe thấy Lưu Lăng đang gọi điện thoại nên vội vàng xông tới.

"Lưu Lăng, có tín hiệu rồi sao!"

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, vội vàng cúp điện thoại trả lời: "Đúng vậy, vừa rồi vừa lấy điện thoại di động ra thấy có tín hiệu nên tôi liền gọi, không ngờ lại có thể gọi được!"

Mạc Thiên Kình nhìn Lưu Lăng, vội vàng cầm lấy điện thoại di động của anh ta, ấn mã số mà anh đã thuộc nằm lòng. . . . . .

Nhưng một lát sau, Mạc Thiên Kình liền cúp máy!

Lưu Lăng nhìn anh, buồn bực hỏi.

"Thiên Kình, sao lại cúp máy, không phải cậu rất nhớ vợ mình sao? Mau gọi điện thoại về báo bình an đi!"

Mạc Thiên Kình liền lắc đầu đáp: "Trước tiên, tôi sẽ gọi điện thoại tìm người đưa tôi ra ngoài đã!"

Mạc Thiên Kình không biết tín hiệu này sẽ kéo dài được bao lâu vẫn nên gọi cho Thượng Quan Quân Triết trước, chờ đi ra khỏi đây sẽ goi điện thoại cho Sính Đình !

Mạc Thiên Kình nói xong liền ấn số của Thượng Quan Quân Triết . . . . . .

Tút. . . . . . tút. . . . . .

Mạc Thiên Kình nghe tiếng báo của đường truyền mà cả người đều khẩn trương đến nỗi không thể hô hấp, thật lo lắng chỉ sợ không gọi được!

Thượng Quan Quân Triết đang phiền não gãi đầu, bọn họ đã tìm khắp cả thì trấn rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Mạc Thiên Kình đâu, thật chẳng lẽ đã xảy ra chuyện!

Không thể nào, theo lời của Belle thì Mạc Thiên Kình không hề có chuyện gì, chẳng lẽ. . . . . . Belle đang nói dối sao?

Thượng Quan Quân Triết đang muốn đến chỗ của tên Bernard hỏi cho rõ ràng, thì điện thoại di động trên bàn liền vang lên!

Thượng Quan Quân Triết liền cầm điện thoại lên, nhìn vào màn hình một cái!

Là một số điện thoại lạ hoắc, hơn nữa lại còn là mã số của Trung Quốc!

Xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, Thượng Quan Quân Triết liền ấn nút nghe!

"Alo!"

"Quân Triết, Mạc Thiên Kình đây!"

Mạc Thiên Kình lớn tiếng nói, trong giọng nói tràn đầy kích động, đã hơn bốn mươi ngày trôi qua, rốt cuộc anh đã có thể gọi điện thoại ra ngoài báo cho bọn họ biết là anh vẫn còn sống!

Tay của Thượng Quan Quân Triết liền đờ ra, toàn thân đều chấn động, chị sợ taicủa mình đang xuất hiện ảo giác.

Sao anh lại nghe được giọng nói của Mạc Thiên Kình cơ chứ, cú điện thoại này do Mạc Thiên Kình gọi hay sao?

"Thượng Quan Quân Triết, cậu có nghe được tôi nói không, tôi là Mạc Thiên Kình, nhanh xác định vị trí của tôi qua điện thoại di động xem đang ở đâu mà tới đây đón tôi! Tôi ở địa phương quỷ quái này ngây ngô đến sắp điên mất rồi. . . . . ."

Mạc Thiên Kình rất sợ nói không kịp liền nói một hơi.

Tim của Thượng Quan Quân Triết đập liên hồi như đánh trống, Mạc Thiên Kình vẫn còn sống, tìm được rồi! Tìm được rồi!

"Thượng Quan Quân Triết!"

Mạc Thiên Kình thấy bên kia nửa ngày không có phản ứng gì, còn tưởng rằng điện thoại lại không có tín hiệu, vội vàng gào to lên.

Thượng Quan Quân Triết liền cười ngây ngô:

"Anh, thật tốt quá, anh không chết!"

Mạc Thiên Kình nghe được những lời này của cậu ta, không hề cảm động chút nào thiếu tí nữa là muốn dần cho cậu ta một trận nhừ tử.

"Thượng Quan Quân Triết, tôi vẫn chưa chết đâu, chỗ này tín hiệu rất kém, cậu mau xác định vị trí của tôi đi, tôi không đi ra ngoài được, mau đến đón tôi ra đi!"

Mạc Thiên Kình vội vàng phân phó, nghe thấy Thượng Quan Quân Triết cười ngây ngô trong ống nghe, anh thật sự cảm thấy rất vui mừng, tối thiểu anh cũng biết, Thượng Quan Quân Triết đã nghe được anh nói, rốt cuộc anh có thể rời khỏi chỗ này rồi!

"Anh, anh chờ một chút!"

Thượng Quan Quân Triết kẹp điện thoại vào tai, mười ngón tay thon dài gõ thật nhanh ở trên bàn phím, sau khi đã xác định vị trí tốt liền quyết đoán nói:

"Anh, anh chờ một chút, em lập tức sẽ tới tìm anh!"

Thượng Quan Quân Triết đè nén kích động trong nội tâm, hận không thể đem tin tức Mạc Thiên Kình còn sống nói cho toàn thế giới biết, lần này rốt cuộc anh đã tìm được Mạc Thiên Kình rồi !

Mạc Thiên Kình nghe Thượng Quan Quân Triết nói vậy rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm!

"Tôi chờ cậu!"

Mạc Thiên Kình vừa nói xong, liền phát hiện điện thoại di động đã bị ngắt, đáng chết, lại không có tín hiệu rồi !

Rất may là anh đã gọi được cho Thượng Quan Quân Triết, nếu không, thì thật sự không biết làm sao để đi ra ngoài.

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình nói: "Tôi vốn muốn nói cho cậu biết, ngày mai chúng ta đã có thể trở về nước rồi!"

Không ngờ cậu ta so với anh còn nhanh hơn, Mạc Thiên Kình nghe Lưu Lăng nói vậy liền muốn phát điên.

Mãi mới chờ đến lúc Thượng Quan Quân Triết tới để đón anh đi ra ngoài, vậy mà Lưu Lăng lại nói ngày mai được trở về nước rồi, lại chờ bọn họ cùng nhau đi về!

"Lưu Lăng, anh biết không? Anh thật rất đáng bị đánh đòn!"

Mạc Thiên Kình cắn răng nghiến lợi nói, Lưu Lăng vội vàng cười cầu hòa.

"Mạc thượng tướng, cậu đừng mắng tôi, tốt nhất là nên suy nghĩ làm thế nào để dỗ dành vợ của mình đi, ngoài ra phải xử lý tốt chuyện của Hoàng Hiểu Oánh nữa, tôi thấy cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định với cậu đâu!"

"Được!"

Mạc Thiên Kình liền gật đầu đáp, suy nghĩ của anh hiện tại đã bay về Trung Quốc, không biết Sính Đình như thế nào rồi!

Tiếp đó Thượng Quan Quân Triết liền hưng phấn báo cho lão K biết đã tìm được Mạc Thiên Kình, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Thủy Nhi!

"Có chuyện gì?"

Thủy Nhi không còn hơi sức để hỏi! Biến mất một tháng trời mới gọi điện thoại cho cô, cô cũng không muốn quan tâm đến anh, hiện tại Sính Đình đang nằm ở trên giường bệnh, đang phải truyền nước, bác sĩ nói, cô ấy trong thời gian ở cữ không chịu kiêng khem, cộng thêm đau buồn bi thương trong thời gian dài, nên thân thể cực kém, phải truyền nước mới được!

"Làm sao thế?"

Thượng Quan Quân Triết cảm giác hình như có gì đó không thích hợp liền nhíu mày hỏi.

"Sính Đình nhập viện rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.