Sính Đình nhìn thấy
anh một mực tự trách, bèn khuyên nhủ, "Không trách anh được, đều tại em, lúc đầu em không nên cậy mạnh, nếu như em chờ thêm một chút, có lẽ em
sẽ không bị thương, cũng không để anh phải khổ cực, một bên lo chuyện
Nam Cung Tước, một bên còn phải chăm sóc một gánh nặng là em!"
Sính Đình vô cùng ân hận, cô rất rõ ràng, trong thời điểm quan trọng, một
đội viên bị thương, đồng nghiệp sẽ không bỏ lại cô, mà còn bỏ ra bao
nhiêu sức lực để bảo vệ cô .
Nghe Sính Đình nhắc tới chuyện ngày
đó, Mạc Thiên Kình có chút tò mò, "Ngày đó em bị bắt đi như thế nào, sao đối phương lại bắt em?"
Lần trước quá khẩn trương, đem tên khốn
kiếp đánh cho một trận nên chưa truy cứu, bây giờ nhắc tới, đương nhiên
anh muốn hỏi cho rõ ràng.
Sính Đình cũng không hiểu, "Em cũng
không biết, ngày đó sau khi anh rời đi, em chỉ muốn vào bếp nấu chút gì
ăn, khi em cảm giác có người ở phía sau, em vừa quay đầu lại đã bị hắn
đánh ngất rồi !"
Nhớ tới chuyện ngày đó cô rất kinh ngạc, trực
giác nói cho cô biết, người bắt cóc cô và người nhốt cô ở đó để đòi tiền chuộc chắc chắn không phải là một người.
Nên biết biệt thự của
cô cũng được coi là rất nghiêm ngặt, người đàn ông kia ngay cả cô cũng
đánh không thắng , sao có thể đi vào bắt cóc cô đi, cô cảm thấy người
bắt cóc cô bản lĩnh không tệ!
"Chẳng qua em cảm thấy rất kỳ quái, tên đàn ông thô bỉ đòi tiền chuộc trong căn nhà hoang đó vốn không có
một chút võ công, nhưng người đàn ông bắt cóc em, em cảm thấy bản lĩnh
của hắn không tệ, hơn nữa hắn còn che mặt.
Em suy nghĩ, nếu là
cùng một người, tại sao hắn ta lại che mặt bắt em đi, sau khi đưa em tới căn nhà hoang lại cởi mặt nạ của mình, không phải là rất kỳ quái sao?
Còn nữa, em nhớ ánh mắt của hắn lạnh, mà ánh mắt của tên đàn ông thô bỉ đó đều là dục vọng, tiền bạc cùng đê tiện!"
Nghĩ tới tên khốn kiếp kia muốn vô lễ với cô, Sính Đình đã cảm thấy rất tức giận.
"tên đàn ông thô bỉ đó, hắn có làm gì em không?"
Mạc Thiên Kình nghe thấy cô gọi tên đàn ông kia là bỉ ổi, không khỏi nhíu lông mày.
"Đương nhiên là có á!"
Lời Sính Đình mới thốt ra, đã nhìn thấy Mạc Thiên Kình siết chặt quả đấm,
sắc mặt lạnh tới cực điểm, bèn nuốt một ngụm nước bọt, nói tiếp.
"Lúc hắn đứng trước mặt em cởi hết quần, muốn cường bạo em!"
"Cái gì, hắn lại tính cường bạo em?"
Gân xanh trên trán Mạc Thiên Kình nổi hết lên, mơ hồ chuyển động, rõ ràng rất tức giận.
“Đúng vậy, cho nên em không thể làm gì khác hơn là giả bộ rất sợ, sau đó đạp
vào mệnh căn của hắn một cước, sau đó nữa dùng răng tháo sợi dây trên
tay, hắn thẹn quá hóa giận, cầm dao găm đuổi theo em, muốn giết em.
Em làm sao chịu như thế, cho nên đánh nhau. Ai biết hắn đau quá nên trở
thành một con Chó Điên, cầm con dao điên cuồng xông lại giết em, chân
của em bị thương trong thời điểm đó, sau đó tay cũng bị thương.
Cuối cùng, ý định của em là dùng hết toàn lực giải quyết tên kia, không ngờ
trong bụng lại truyền đến một cơn đau đớn, nếu không phải anh kịp thời
chạy tới, đoán chừng em đã bị hắn giết!"
Sính Đình nhớ lại mà
trong lòng vẫn còn sợ hãi, suy nghĩ một chút, nếu như lúc ấy Mạc Thiên
Kình không kịp chạy tới, cô nhất định sẽ bị tên đàn ông thô bỉ đó Tiền
Dâm Hậu Sát!
Mạc Thiên Kình nghe xong bóp chặt tay kêu rắc rắc,
bây giờ anh cũng nhớ lại, nếu lúc ấy mình thật sự không tới kịp, Sính
Đình sẽ bị hắn giết chết, nói không chừng còn bị cưỡng dâm, đứa bé và
người phụ nữ của anh, thiếu chút nữa đã bị tên đàn ông kia hủy diệt.
"Xem ra anh thật sự vẫn còn để tên kia tiện nghi!"
Mạc Thiên Kình cắn răng nghiến lợi nói.
Sính Đình nhìn anh cắn răng, tò mò hỏi.
"Mạc Thiên Kình, anh xử trí hắn thế nào, có cắt của hắn hay không?"
Nhớ lại tên kia cởi truồng đuổi giết cô, cô liền bốc hỏa.
Mạc Thiên Kình mấp máy môi, "Không có!"
Loại chuyện như vậy, anh làm sao làm được, anh muốn chính là để cho hắn sống không bằng chết!
"Đúng rồi, Mạc Thiên Kình, đưa điện thoại cho em...em muốn gọi điện thoại cho Diệp Thần Băng ."
Ngày đó tên lưu manh gọi điện thoại đòi tiền, cô đã nghe được, Diệp Thần Băng cũng rất quan tâm cô.
Cô đã thoát ra lâu như vậy, không biết Diệp Thần Băng đợi điện thoại của tên lưu manh kia không có sẽ gấp thành cái dạng gì.
"Gọi điện thoại cho anh ta làm gì? ’
Mạc Thiên Kình có chút ghen tỵ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho cô.
Sính Đình cầm di động gọi điện thoại cho Diệp Thần Băng .
"Alo!"
"Thần Băng , em là Sính Đình!"
"Sính Đình, rốt cuộc em cũng xuất hiện, em làm sao rồi, tên côn đồ kia không
có gọi điện thoại cho anh, anh báo cảnh sát, nhưng cảnh sát không tìm
được em, anh bị dọa chết rồi, bây giờ em ở nơi nào?"
Diệp Thần Băng cầm điện thoại nói một hơi dài.
Sính Đình áy náy, "Thần Băng , em không có gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ, ở bệnh viện nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe!"
Sính Đình nhàn nhạt nói, Diệp Thần Băng vừa nghe thấy cô ở bệnh viện lập tức hỏi,
"Em bị thương, em ở bệnh viện nào, anh lập tức sẽ tới?"
Giọng nói nóng nảy lo lắng, Sính Đình rất áy náy, nhìn Mạc Thiên Kình.
"Bệnh viện Dân Đệ!"
Lời nói của Mạc Thiên Kình truyền vào điện thoại di động, trong nhất thời
Diệp Thần Băng có cảm giác an tâm, cảm thấy có anh ta bên cạnh Sính
Đình, anh rất yên tâm.
Tại sao lại như vậy, không phải mình rất
thích Sính Đình sao? Tại sao bên cạnh cô có một người đàn ông khác, anh
lại không tức giận, ngược lại còn rất an tâm?
Chẳng lẽ mình không thương cô ấy sao?
Diệp Thần Băng chất vấn mình, rồi cúp điện thoại!
"Anh ta hình như rất quan tâm em?"
Mạc Thiên Kình có chút ghen tuông, Sính Đình nhìn anh.
"Ngày đó tên lưu manh đó tìm anh ta đầu tiên, muốn anh ta cầm mười triệu tới
chuộc em...em thấy tên đàn ông thô bỉ muốn tiền như thế, em liền nói cho hắn biết, anh là bạn trai cũ của em, có rất nhiều tiền, có thể cho hắn
một trăm triệu, cho nên hắn mới bị hấp dẫn mà gọi điện thoại cho anh!
Chỉ tiếc anh ta lại không thông minh như vậy, em cũng nói với anh ta là em
rất muốn ăn hải sản, nhưng anh ta lại không hiểu ám hiệu của em, may mắn là anh kịp thời chạy tới! Bằng không em thật sự chết oan a!"
Mình ra ám hiệu, hai người lại không một người nào biết.
"Ý của em là gần đó có chợ hải sản?"
Mạc Thiên Kình chau mày, đáng chết, mình lại không hiểu được thâm ý của câu nói kia, còn tưởng rằng cô đói bụng!
Sính Đình bĩu môi.
"Đúng vậy a, đối diện có một chợ hải sản! Em không thể làm gì khác hơn là nói như vậy, ai bảo anh ngu ngốc, lại còn không biết em ra ám hiệu!"
Không ngờ ắm hiệu cầu cứu của cô một chút cũng không dùng được!
Ai, thật là bi thương!
"Lúc ấy anh quá khẩn trương, tên lưu manh vừa gọi điện thoại anh liền kêu Lão K tìm địa chỉ, sau đó lập tức đi cứu em!"
Mạc Thiên Kình áy náy!
"Thôi, dù sao bây giờ em cũng không có chuyện gì rồi, chẳng qua em thật sự tò
mò, người bắt cóc em và người đòi tiền chuộc có phải là một người hay
không?"
Sính Đình càng nghĩ thì càng cảm thấy không thể, người kia bản lĩnh không tệ, còn tên đàn ông thô bỉ không giống chút nào.
Tên đàn ông thô bỉ lại gọi cho Diệp Thần Băng , chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến Diệp Thần Băng , là kẻ thù của anh ta sao?
"Anh nghĩ chờ Diệp Thần Băng tới, em nên hỏi một chút!"
Mạc Thiên Kình kéo cằm lạnh nhạt nói, anh cũng muốn Thượng Quan Quân Triết
đi thẩm vấn tên đàn ông thô bỉ đó, điều tra rõ chân tướng chuyện này!