Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 202: Chương 202: Tôi mấy lần đều không có ngừa thai!




Mạc Thiên Kình rất khẩn cấp muốn biết, Sính Đình quan tâm mình như vậy, vậy thì đại biểu rằng cô ấy đối với mình như vậy không chỉ là quan tâm đến cha của bảo bảo đấy chứ?

"Cứ xem là như thế đi, Mạc Thiên Kình, khi nào anh trở về thì chúng ta liền chuẩn bị chuyện kết hôn thôi!"

Sính Đình từ tốn nói, trong giọng nói bình thản kia cón mang theo một chút nũng nịu, khóe miệng còn treo một nụ cười nhàn nhạt ngay cả chính cô cũng không phát hiện mình khác thường.

"Có thật không?"

Mạc Thiên Kình hưng phấn tim cũng mau muốn nhảy ra ngoài, Sính Đình rốt cuộc cũng nói muốn kết hôn với mình, xem ra những cố gắng của anh cũng không uổng phí rồi, lần này mà hết bận thì rốt cuộc có thể cưới được Sính Đình rồi.

"Đương nhiên là thật, chẳng lẽ anh muốn cưới người khác?"

Sính Đình tự nhiên lại nghĩ đến Lam Thiến Thiến, có lẽ trong khoảng thời gian chung đụng này cô đã sớm thích Mạc Thiên Kình, giống như bọn họ đã phân tích.

Mạc Thiên Kình dáng dấp đẹp trai, có tiền có thế, hơn nữa đối với cô lại chung tình, người đàn ông tốt như vậy rất đáng giá để người phụ nữ phó thác cả đời.

"Được, anh nhất định sẽ nỗ lực phá vụ án này, mấy ngày nữa chính là sinh nhật anh, đến lúc đó anh hi vọng em sẽ đáp ứng lời cầu hôn của anh!"

Mạc Thiên Kình rất nghiêm túc nói, trong lòng đã chuẩn bị những việc cần làm đê cầu hôn với Sính Đình trong ngày sinh nhật của mình.

Sính Đình trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.

"Ừ, em biết rồi, anh chăm chỉ làm việc đi!"

"Được rồi, buổi tối anh không quay về ngủ đâu, để Lý Băng ngủ cùng em đi, có chuyện gì còn xử lý kịp thời, anh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để phá án, sau đó chuẩn bị hôn lễ của chúng ta!"

Anh muốn cho cô có được một hôn lễ thật khó quên, cho dù mang thai hơn sáu tháng, anh cũng muốn cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất trên thế giới này.

"Ừm!"

Sính Đình nhu thuận gật đầu, Mạc Thiên Kình dặn dò thêm mấy câu mới lưu luyến không rời cúp điện thoại, đây là lần đầu tiên bọn họ ngọt ngào nói chuyện trong điện thoại triền miên như thế.

"Cười đến hạnh phúc như vậy, chắc là có chuyện tốt rồi!"

Khi Lý Băng đi tới đã nhìn thấy Sính Đình đang cầm điện thoại di động, ngồi ở trên giường cười thật hạnh phúc, thật sự thấy thật hâm mộ.

Sính Đình gật đầu một cái, cười có chút ngượng ngùng.

"Ừ, tôi đã đồng ý Mạc Thiên Kình rồi, chờ anh ấy phá xong vụ án này, chúng tôi sẽ lập tức kết hôn!"

Người đàn ông ưu tú như vậy, tim của cô bất tri bất giác đã đặt lên trên người anh rồi, cảm giác hiện tại đã hoàn toàn không giống như lúc ban đầu nữa.

Mà thậm chí cô còn có chút mong đợi cùng Mạc Thiên Kình trải qua những tháng ngày ngọt ngào của cuộc sống.

Lý Băng nhìn cô, bị dáng vẻ đó của cô làm cho sợ hết hồn.

"Sính Đình, cô không phải là vì Lam Thiến Thiến mới bị kích động như vậy chứ?"

Không phải là không thích Mạc Thiên Kình sao? Thế nào hiện tại mới có mấy ngày, đã nói muốn gả cho anh ta.

Sính Đình nhìn Lý Băng kéo tay của cô trịnh trọng nói.

"Tôi đây rất nghiêm túc, tôi cảm thấy được tôi và Mạc Thiên Kình trong lúc sống chung tuy có cãi vã nhưng đã sớm nảy sinh cảm tình rồi, mặc dù không được ngọt ngào như người khác nhưng cũng coi như rất hòa hợp."

Tối thiểu hiện tại cô cảm giác mình lòng của mình đã tồn tại Mạc Thiên Kình, cô cũng đã không còn bài xích anh hơn nữa lại luôn nghĩ đến anh có lẽ đây chính là tình yêu!

Lý Băng nhìn cô biết được thật sự động lòng lại nghĩ tới Lam Thiến Thiến, không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Sính Đình, cô nói Lam Thiến Thiến này có thể còn làm động tác gì hay không, về sau cô ăn cái gì cũng phải đặc biệt cẩn thận, ngàn vạn lần không được ăn đồ lung tung! Đặc biệt là một khi cô ta đã động tới cái gì đó thì ngàn vạn lần nên cẩn thận, đau bụng cũng rất nghiêm trọng phụ nữ có thai nếu như bị tiêu chảy rất nặng có thể sẽ dẫn đến sinh non, cô phải cẩn thận đấy."

Hôm nay nếu không phải cô ấy uống ít sữa tươi, nếu uống nhiều thuốc tiêu chảy kia vào thì cô ấy và đứa bé có thể đã không giữ được rồi!

Sính Đình gật đầu một cái.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ không để cho cô ta có cơ hội tổn thương tôi và bảo bảo lần nữa!"

Đã làm sai lầm một lần rồi, vì vậy cô sẽ không để cho Lam Thiến Thiến tổn thương mình lần nữa.

"Vậy thì tốt! Như vậy tôi cũng thấy yên tâm!"

"Băng, Cô phải đi ra ngoài sao?"

Sính Đình nghe cô nói vậy, giống như cô muốn rời khỏi đây vậy.

Lý Băng lắc đầu: "Không, tôi không đi ra ngoài, tôi ở lại đây với cô, chẳng qua tôi không khả năng thời thời khắc khắc ở bên cạnh để bảo vệ cô được! Chính cô phải để tâm nhiều một chút."

Lam Thiến Thiến luôn luôn muốn hại Sính Đình, bọn họ đề phòng được đến mức nào thì hay mức đó.

Sính Đình gật đầu nói: "Cái này tôi hiểu rất rõ, Băng, cô không cần phải trở về chỗ của thị trưởng nữa! Người kia thật không đáng giá!"

Nếu như anh ta không có vợ chưa cưới thì có lẽ cô ấy còn có thể cùng với thị trưởng xảy ra một đoạn tình cảm. Đáng tiếc là thị trưởng hiện tại đã có vợ chưa cưới rồi, nếu cô ấy và thị trưởng ở cùng với nhau thì đến lúc đó người đau lòng khổ sở chính là cô ấy mà thôi!

Lý Băng nhìn Sính Đình, nhàn nhạt cười một tiếng.

"Cô hãy yên tâm đi, tôi nghĩ kỹ rồi sẽ không đi nữa, cô nói không sai, tôi không cần thiết vì một lời nói hoang đường như vậy mà đi làm người tình trong một tháng cho anh ta.

Nếu tôi làm người tình trong vòng một tháng cho anh ta thì một tháng sau tôi cũng không thể nào động thủ đem cái đồ chơi kia của anh ta cắt đứt được."

Lý Băng sau khi suy nghĩ kỹ liền thấy mình thật sự bị anh ta coi thường, tại sao cô lại đáp ứng yêu cầu hoang đường kia như vậy được.

Người tình, nói thật dễ nghe chính là người tình, nói không dễ nghe thì đó chính là tiểu tam.

"Như vậy là tốt rồi, tôi còn lo là cô bởi vì câu nói đó mà đi làm người tình cho thị trưởng trong một tháng!"

Sính Đình nghe cô nói vậy, cả người cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cô không có anh chị em nên xem Lý Băng và Thủy Nhi giống như chị em của mình vậy. Vì thế cô luôn hi vọng bọn họ cũng có thể có cuộc sống hạnh phúc.

"Cô đấy, không cần phải lo lắng cho tôi, lo lắng cho chính mình là được rồi, về sau khi bảo bảo ra đời tôi muốn làm mẹ nuôi của chúng có được không!"

"Dĩ nhiên là có thể, chỉ là thời gian qua cô có ngừa thai hay không."

Nếu không có kết quả gì thì coi như đã từng có một bạn trai, ** một lần cũng tốt rồi!

Lý Băng nghe Sính Đình nói vậy, tim ‘ thịch ’ nhảy lên một cái, mấy lần trước hình như cũng không có uống thuốc tránh thai mà Diệp Duệ cũng không dùng biện pháp ngừa thai nào, chẳng lẽ cô lại mang thai sao?

"Thế nào?"

Sính Đình thấy sắc mặt của cô không tốt, tâm tình cũng khẩn trương theo.

"Tôi mấy lần đều không có ngừa thai!"

Hai ngày nay cùng Diệp Duệ ở chung một chỗ, mỗi buổi tối anh đều làm mấy lần rồi ôm cô ngủ.

"Vậy làm sao bây giờ? Cô không thể mang thai được!"

Sính Đình rất lo lắng, nếu mang thai thì sao, Lý Băng sẽ bỏ nó đi sao? Đây cũng chính là một sinh mạng, nhưng nếu để lại thì Diệp Duệ cũng sẽ không bởi vì đứa bé mà kết hôn với cô ấy.

"Đến lúc đó hãy bàn! Nếu thật bất đắc dĩ thì tôi sẽ tự sinh!"

Dù sao đời này cô cũng không có tính toán lập gia đình! Đàn ông có mấy người tốt đâu!

Sính Đình nhìn cô rồi nắm lấy tay của cô nói: "Về sau, chúng ta là chị em, có chuyện gì chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết!"

Sính Đình có dự cảm, Lý Băng và Diệp Duệ nhất định sẽ bởi vì đứa bé mà dây dưa không rõ, chỉ là ngược lại cô hi vọng Lý Băng sẽ không mang thai, nếu như mang thai mà vẫn để lại thì về sau muốn tái giá sẽ rất khó.

"Sính Đình, cám ơn cô!"

Sáng sớm ánh nắng chiếu vào trong biệt thự, trong phòng lớn lại vang lên tiếng đàn bà rên rỉ yêu kiều mềm mại đến tận xương khiến người ta phải đỏ mặt.

"Nghiêu. . . . . . Nhanh lên một chút. . . . . . Nhanh lên một chút, em muốn, nhanh lên một chút. . . . . . Ừh. . . . . ."

Cô gái nắm thật chặt cánh tay bền chắc của người đàn ông còn người kia thì điên cuồng ở trong cơ thể cô mà đòi hỏi, mùi ** ** tràn ngập cả căn phòng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.