Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 66: Chương 66: Vẫn bị theo dõi!




Gặp quỷ, cấp trên làm sao biết Mạc Thiên Kình bị thương, hơn nữa còn đặc biệt kêu mình tới phục vụ người này!

"Cody, anh phái người khác đi, tôi không làm được!"

Ngọc Sính Đình không chút do dự từ chối, cô không muốn phục vụ người đàn ông này, nói là vệ sĩ, nhưng ngay cả ăn uống vệ sinh đều do mình giải quyết, chẳng phải cô lại trở thành bảo mẫu cho Mạc Thiên Kình rồi sao ?

Mạc Thiên Kình cũng lười nghe bọn cô đối thoại, đi tới ghế sa lon ngồi xuống.

"Không được, đây là chỉ thị của cấp trên, cứ như vậy mà làm!"

Cody nói xong liền cúp điện thoại.

Mạc Thiên Kình mở ti vi, cầm điều khiển tv chuyển kênh, gương mặt đẹp trai không còn tức giận như lần trước, thay vào đó, khóe miệng lại mỉm cười thản nhiên, rất mê người!

Sính Đình đi tới ngồi cạnh Mạc Thiên Kình, thở phì phò nhìn anh chằm chằm: "Mạc Thiên Kình, lại là anh giở trò quỷ có đúng không!"

Mạc Thiên Kình gật đầu một cái, "Không sai, hiện tại tôi đang bị thương, cần vệ sĩ, cũng cần một người tới chăm sóc tôi! Mà em là người thích hợp nhất để chọn lựa!"

Miệng nói chuyện, ánh mắt lại vẫn nhìn chăm chú vào màn hình TV như cũ, cố ý không nhìn Sính Đình.

Anh đương nhiên biết, giờ phút này cô tức giận nhiều như thế nào, sắc mặt khó coi như thế nào, nhưng tâm tình của anh lại quá tốt!

Anh phát hiện, thật ra thì gây gổ với cô cũng là một chuyện đặc biệt thích thú, mấu chốt là sức lực của mình đủ!

"Anh. . . . . . Anh. . . . . ."

Sính Đình không ngờ anh cư nhiên thừa nhận, hơn nữa còn nói những câu rất có lý, vệ sĩ? Bảo mẫu!

Cắn răng, lại cắn răng, lửa giận hừng hực xông lên đầu, còn chưa kịp bung ra mắng to, thì điện thoại di động liền vang lên!

Cúi đầu nhìn, cau mày, lại cau mày!

Sao lại là ông nội!

"Alo!" Tiếp điện thoại không hề có chút tinh thần, lập tức giọng nói của Ngọc Kỳ Lân truyền tới với âm lượng rất lớn.

"Sính Đình, có phải Mạc Thiên Kình bị thương hay không? Bị thương chỗ nào? Có tổn thương đến chỗ đó không, nếu bị thương nơi đó thì rất phiền toái. . . . . ."

Ngọc Kỳ Lân cái gì cũng không sợ, chỉ sợ nhất là đạn không có mắt, nếu bắn trúng bảo bối của Mạc Thiên Kình, vậy hạnh phúc suốt đời của cháu gái bảo bối của ông cũng không còn, mà chắt trai đích tôn cũng sẽ không có!

"Ông nội!"

Sính Đình sắp điên rồi!

Ông nội sao lại bát quái như vậy, nhưng cũng rất kỳ lạ, sao nhanh như vậy mà đã biết chuyện Mạc Thiên Kình bị thương!

"Ông nội, làm sao nhanh như vậy mà ông cũng biết tên khốn kia bị thương? Nói, có phải ông giám sát cháu hay không?"

Sính Đình lập tức hỏi tới, Ngọc Kỳ Lân che miệng!

Hỏng bét, lộ ra sơ hở rồi!

"Sính Đình, chăm sóc thật tốt Thiên Kình a, ông nội còn có việc, cứ như vậy, bái bai!"

Nói xong liền cúp, Sính Đình cầm điện thoại di động, tức giận đến mặt cũng xanh mét!

Ông nội biết Mạc Thiên Kình bị thương, chắc chắn như vậy cũng biết cô và Mạc Thiên Kình lên giường?

"Bây giờ xin thông báo một tin tức mới nhất, xế chiều hôm nay, Hắc Lang bị bắt bỏ tù, đôi tay bị đạn bắn xuyên qua, người bắn và người bắt Hắc Lang vẫn thượng tướng Mạc Thiên Kình xử sự khiêm tốn. . . . . ."

Sính Đình đang tính nổi giận, nhưng sau khi nghe được tin tức trên ti vi, bèn trợn mắt nhìn Mạc Thiên Kình một cái rất khinh bỉ!

"Không phải chỉ là bắt Hắc Lang thôi sao? Còn nói khiêm tốn, khiêm tốn mà đưa tin trên TV sao!"

Mạc Thiên Kình tiếp tục xem TV không để ý đến cô .

Sính Đình cảm giác giống như mình đang Đàn Gảy Tai Trâu, đoạt lấy chiếc điều khiển ti vi của Mạc Thiên Kình, rất tức giận hỏi.

"Mạc Thiên Kình, anh sao không nói gì hả, không nghe thấy tôi nói chuyện với anh sao?"

"Tôi đói rồi, nấu cơm cho tôi ăn!" Mạc Thiên Kình lạnh nhạt nói, mắt vẫn chăm chú nhìn TV như cũ!

Sính Đình nổi đóa, đứng lên!

"Tôi nấu cơm cho anh? Anh mơ đi!"

Thật đúng là coi cô như bà nấu cơm rồi ! Nhưng cô còn có chuyện phải lập tức đi giải quyết.

Sính Đình đi vào phòng gọi điện thoại cho Cody xong, lúc này mới xoay người đi vào bếp nấu cơm!

Mạc Thiên Kình nhìn cô, lắc đầu một cái, xem ra tối nay chính mình phải chịu uất ức rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.