Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 273: Chương 273: Vô tình gặp được quý nhân!




Mạc Thiên Kình không thể ngờ được ở nơi này lại gặp được hắn ta? Vậy anh có nên đi ra gặp hắn hay không đây!

Nghĩ đến tên này? Chân mày của Mạc Thiên Kình liền nhíu lại? Trước kia lúc đi học, bọn họ vốn là bạn bè tốt nhất của nhau. Thật ra thì anh cũng không cảm thấy như vậy có cái gì không tốt? Cho đi tới xảy ra một chuyện làm cho anh phải tránh xa hắn ta.

Còn nhớ rõ lúc đó là khi anh mười tám tuổi. Thời gian đó hắn ta đã học đại học. So với anh hắn lớn hơn ba tuổi. Hai người vốn là bạn tốt, là anh em tốt? Chỉ là một lần say rượu, anh mới phát hiện, người ‘ anh em ’ này hóa ra lại là gay? Cư nhiên thổ lộ với anh!

"Thiên Kình? Cậu có biết không? Tôi thật sự rất thích cậu? Tôi hiểu rõ chúng ta như vậy là không được bình thường? Nhưng mà tôi thật sự rất thích cậu. Mỗi ngày đều sẽ muốn ở cùng với cậu. Cậu có thích tôi không? Tôi có thể vì cậu mà làm phẫu thuật chuyển giới!"

Phẫu thuật chuyển giới? Làm hại Mạc Thiên Kình ngày hôm sau lập tức liền cách hắn ta ra thật xa? Hơn nữa còn cố ý chuyển trường.

Một người đàn ông lại thổ lộ với mình? Còn nói vì mình mà muốn chuyển đổi giới tính? Bị thổ lộ như vậy sao không thể sợ hãi chứ? Anh chính là một người đàn ông! Một người đàn ông chân chính.

Chỉ là anh cũng không ngờ được chín năm sau, lại nhìn thấy hắn ở nơi này. Hơn nữa hắn lại là người anh muốn nhờ vả. Anh nghĩ lần này không gặp mặt thì không được rồi.

Nhắm mắt lại, Mạc Thiên Kình liền đi tới, cố nặn ra một nụ cười chào hỏi:

"Lưu Lăng!"

Vốn là đang chuẩn bị đi vào trong nhà Lưu Lăng chợt dừng bước? Quay đầu lại nhìn người đàn ông đang gọi mình lại. Lúc nhìn thấy là Mạc Thiên Kình, cả người đều ngây ngẩn sững sờ.

"Oh? my¬God! Làm sao ở nơi này lại có thể nhìn thấy cậu chứ! Mạc Thiên Kình!

Lưu Lăng quay đầu lại thét lên chói tai? Trên mặt tất cả đều là râu ria? Xem ra đã có hơi hướng của tuổi trung niên? Nhưng mà giọng nói kia vẫn nữ tính như vậy.

Mạc Thiên Kình lúng túng cười cười: "Đúng vậy? Là tôi!"

Anh cũng không muốn ở chỗ này gặp hắn ta? Chỉ là anh cũng không có biện pháp nào!

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình, không khỏi cười ra tiếng. Sau đó liền chạy tới, ôm cổ lấy cổ anh vô cùng nhiệt tình.

Cả người Mạc Thiên Kình liền cứng ngắc, bị hắn ôm mà thấy sợ. Rất may là trên người hắn không có mùi thơm đặc biệt? Lại có chút mùi vị của đàn ông.

Lưu Lăng cảm thấy thân thể anh cứng ngắc? Biết anh còn bởi vì chuyện thổ lộ năm đó dọa sợ, liền buông ra. Mặt phớt tỉnh nói:

"Mạc Thiên Kình, cậu không cần phải sợ như vậy? Tôi hiện tại là một người đàn ông chân chính đấy!"

Kể từ sau khi Mạc Thiên Kình chuyển trường, hắn cũng cảm thấy bản thân có phần vấn đề liền tìm đến bác sĩ tâm lý để trị liệu một thời gian. Sau đó hắn bắt đầu theo đuổi những cô gái xinh đẹp, khi cùng bọn họ lui tới mới từ từ phát hiện thật ra thì bản thân hắn cũng không phải nhất định là loại người như vậy.

Sau đó hắn lại tìm các cô gái để phá trinh, hưởng thụ vui vẻ khi làm đàn ông, cứ như vậy hắn mới dần dần trở nên bình thường!

Chỉ là mỗi lần hồi tưởng tới lời của mình mà làm cho Mạc Thiên Kình bị dọa sợ đến chuyển trường, điều này làm cho hắn thật rất áy náy!

Mạc Thiên Kình nhìn hắn, lúng túng cười cười. Không ngờ hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra được.

"Như vậy là tốt rồi!"

Mạc Thiên Kình nhỏ giọng nói, Lưu Lăng nhìn anh, rồi bảo anh vào nhà nói chuyện.

Mạc Thiên Kình nhìn hắn một cái liền đi theo hắn vào trong nhà.

"Đúng rồi, Làm sao cậu lại xuất hiện ở nơi này? Tôi tới đây để quay phim, cậu không phải cũng tới quay phim đấy chứ!"

"Lúc thực hiện nhiệm vụ xảy ra một chút việc? Thật may là Hoàng Hiểu Oánh đã cứu tôi về đây!"

"Cậu chính là người đàn ông tiều tụy mà tiểu Oánh cứu được!"

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình? Ngày đó hắn chỉ là nghe bọn họ nói cứu được một người đàn ông ngoại hình không tồi. Nhưng mà trên người anh ta lại vừa hôi vừa bẩn. Hắn cũng không có nhìn lâu, tiểu Oánh cố ý muốn cứu người mà hắn cũng không phải là loại người thấy chết mà không cứu cho nên đã đồng ý.

Tuy nhiên lại không thể ngờ được người đàn ông kia lại là Mạc Thiên Kình!

"Tai nạn. . . . . ."

Mạc Thiên Kình nghe hắn hỏi cũng không biết phải giải thích như thế nào? Lúc đó anh tuyệt đối chính là một người đàn ông vừa hôi vừa bẩn.

Lưu Lăng biết mình nhất thời nhanh miệng khiến cho anh lúng túng liền vội vàng nói.

"Đúng rồi? Làm sao cậu lại chạy đến nước Mĩ thế!"

Lưu Lăng nhìn Mạc Thiên Kình? Mặc dù hắn đã sớm biết Mạc Thiên Kình là thế hệ sau của quân nhân nhưng chẳng lẽ là trong lúc thi hành nhiệm vụ đã xảy ra chuyện?

"Tôi tới cứu vợ của mình, sau đó lại bị người ta ám toán nên rơi vào cống thoát nước!"

Mạc Thiên Kình chỉ kể lại qua loa, Lưu Lăng mở to hai mắt nhìn Mạc Thiên Kình: " Không phải chứ? Cậu đã cưới vợ rồi sao? Còn có con nữa? Lúc nào thì kết hôn?"

"Vốn là đã sớm định kết hôn? Nhưng mà liên tiếp gặp trở ngại? Trở về sẽ tổ chức hôn lễ! Đến lúc đó nhớ tới uống rượu mừng!"

Lúc Mạc Thiên Kình nói đến vợ của mình thì trên mặt liền lộ ra nụ cười nhu hòa? Ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng đi mấy phần, khiến cho Lưu Lăng thật hâm mộ.

"Xem ra cậu rất yêu vợ và con của mình!"

Nghe được anh nói đã có vợ con, Lưu Lăng mới phát hiện thì ra bản thân đang lưu luyến trong bụi hoa mười năm? Hắn vẫn phiêu phiêu đãng đãng bao nhiêu năm đột nhiên cảm thấy mình cũng nên ổn định rồi.

Mạc Thiên Kình gật đầu một cái nói: " Đúng vậy, tôi với cô ấy đã có hôn ước từ lâu rồi!"

Nhớ tới thời gian mình và Sính Đình quen biết, gương mặt tuấn tú của Mạc Thiên Kình liền không kìm được mà mỉm cười.

Chỉ là. . . . . .

Anh đã mất tích một tuần lễ. Sính Đình không có tin tức của anh khẳng định sẽ rất lo lắng. Cũng không biết Thượng Quan Quân Triết có thể tìm tới nơi này hay không? Nghĩ tới đây, Mạc Thiên Kình liền đặc biệt khó chịu.

"Lưu Lăng? Anh có thể cho tôi mượn xe hay không? Tôi muốn đi ra ngoài!"

Mạc Thiên Kình nhìn Lưu Lăng? Lần này dù gì thì anh cũng muốn đi ra ngoài. Anh không thể để cho Sính Đình lo lắng cho mình như vậy!

Lưu Lăng khổ sở nhìn Mạc Thiên Kình?"Không phải là tôi không muốn cho cậu mượn xe, mà ngay cả khi tôi cho cậu mượn xe thì cậu cũng chưa chắc có năng lực mà đi ra ngoài!"

"Tại sao lại như vậy!"

Mạc Thiên Kình nhíu mày? Lưu Lăng rất chần chừ nhìn Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói:

"Từ nơi này đi ra ngoài năm mươi cây số có quân Mỹ canh giữ, không có giấy tờ chứng nhận thì không ra được đâu!"

Lưu Lăng nhìn ra được, trên người Mạc Thiên Kình hiện tại không có gì cả? Không có giấy tờ chứng minh thì căn bản cũng không có biện pháp đi ra ngoài.

"Điện thoại cũng không gọi được, đi ra ngoài cũng không được? Vậy muốn trở về phải làm thế nào!"

Mạc Thiên Kình thật sự là sắp tức điên lên rồi? Lưu Lăng nghe anh nói vậy liền nhíu mày nhìn anh:

"Cậu có thể gọi điện thoại báo bình an trước, chờ tôi quay phim xong sẽ cùng cậu đi ra ngoài!"

"Điện thoại không phải không có tín hiệu sao?"

Mạc Thiên Kình nghi hoặc nhìn Lưu Lăng. Chẳng lẽ Hoàng Hiểu Oánh lừa gạt anh?

"Ai nói không có tín hiệu?"

Lưu Lăng lấy điện thoại di động ra? Mặc dù tín hiệu không mạnh? Nhưng muốn gọi điện thoại ra ngoài vẫn có thể được!

Mạc Thiên Kình nhìn điện thoại của Lưu Lăng. Cảm giác bây giờ khó có thể hình dung được, vô cùng kích động bấm số điện thoại của Thượng Quan Quân Triết. Hiện tại biện pháp duy nhất chính là để cho Thượng Quan Quân Triết điều đình với chính phủ Mỹ để phái máy bay tới đây đón anh!

"Sĩ quan Thượng Quan? Đã bảy ngày rồi không có tin tức của thượng tướng Mạc Thiên Kình rồi, có tiếp tục nữa không? Chúng ta chỉ có thể đặt anh ấy vào diện bị mất tích thôi. . . . . ."

"Không được! Mạc Thiên Kình tuyệt đối sẽ không chết? Đừng quên, lần này là do các người khiến cho Mạc Thiên Kình phải tới đây. Anh ấy mất tích các người phải phụ trách tìm bằng được anh ấy mới thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.