Chỉ một lát sau, mẹ Văn Tú và chị Cố Nam Ân cũng chạy đến bệnh viện.
“Nam Nam!”
Cố Nam Nam nghe được giọng nói, nhanh chóng rút tay từ trong tay Mặc Lệ Tước ra, chạy đến trước mặt mẹ, một tiếng thịch quỳ xuống, “Mẹ, mẹ đánh chết con đi, ba vì cứu con mới bị xe đụng phải, đều là con sai, người đáng chết là con, mẹ, con xin lỗi!”
Mẹ Văn Tú lui về sau vài bước, được Cố Nam Ân đỡ lấy, “Mẹ!”
Văn Tú đẩy tay Cố Nam Ân ra, hơi khom lưng vươn hai tay run rẩy kéo Cố Nam Nam đến, rồi kéo cô vào trong lòng ngực, giọng điệu không ổn định, “Nam, con không sao thì tốt, mẹ tin ba con ông ấy sẽ không sao.”
Văn Tú rất rõ ràng, ngay cả khi ông ấy thật sự có điều gì đó, ông ấy nhất định cũng sẽ không bao giờ hối hận vì đã cứu cô.
Cố Nam Nam ôm lấy mẹ mình oa một tiếng khóc lớn lên, vừa rồi cô vẫn luôn kiềm chế, khi nhìn thấy gia đình, vẻ ngoài được dựng lên mạnh mẽ cũng ầm ầm sập xuống, yếu ớt thất thanh khóc rống.
Bởi vì ba cô trở thành như vậy, cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, khó chịu đến tột đỉnh.
Cố Nam Nam khóc một hồi lâu, dưới sự an ủi của mẹ và chị, cũng dần bình tĩnh trở lại, nhưng cả người còn đang run rẩy đã mô tả được nỗi sợ hãi và lo lắng bên trong của cô.
Ba người đi đến ghế dài ở lối đi nhỏ ngồi xuống, Cố Nam Ân nhìn người đàn ông khí chất phi phàm đang đứng ở cửa phòng cấp cứu, khi nhìn thấy máu tươi trên người hắn, ánh mắt cô tối sầm xuống, “Anh là?”
Cô nghĩ đó là tài xế.
Mẹ Văn Tú cũng cho là như vậy, bật đứng dậy nắm lấy áo hắn chất vấn, “Có phải là anh đụng hay không, anh là kẻ giết người......”
“Mẹ, anh ta là người qua đường đưa ba đến bệnh viện.” Cố Nam Nam vốn dĩ không muốn giải thích, nhưng bây giờ cô không có cách nào, mặc dù tài xế gây chuyện đã bỏ trốn, nhưng cũng không thể để hắn đến gánh chịu.
Cô hận hắn, nhưng việc nào ra việc đó.
“Xin lỗi, hiểu lầm cậu, chàng trai.” Văn Tú bất lực mở miệng.
Cho dù giả vờ bình tĩnh, trái tim cô vẫn không thể nào bình tĩnh.
“......” Hắn không trả lời, ánh mắt sâu thẳm dừng hình ảnh trên người Cố Nam Nam, môi mỏng khẽ mở, “Nếu có điều gì cần giúp đỡ, tùy thời liên hệ với tôi.” Hắn đưa một tấm danh thiếp, không quay đầu lại bỏ đi.
Sau khi ra ngoài, hắn lên xe, cũng không rời đi.
Chỉ ngồi trên ghế lái, một mình hút thuốc, thuốc lá bị thiêu rụi đến tận tay, hắn mới hoàn hồn.
Hắn ném điếu thuốc ra cửa sổ xe, rồi lấy điện thoại gọi cho Ngự Phong, “Ngự Phong, tra một sự cố giao thông.”
Lúc này Ngự Phong đang chơi ở quán bar, nhận được điện thoại của Mặc Lệ Tước thì đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
“Lệ Tước, tình huống là gì?”
Bây giờ đến tai nạn xe của người khác cậu ta cũng quan tâm sao?
Từ khi nào lại trở nên nhân từ như thế?
“Ba Cố Nam Nam bị xe đụng phải, người gây tai nạn chạy trốn, giúp tôi tra.” Hắn giải thích đơn giản.
Hắn không còn điều gì khác.
Mặc dù lúc ấy vỉa hè đúng thật là đèn đỏ, nhưng lúc chiếc xe tải kia xông đến cũng không giảm tốc độ chút nào, dường như là cố tình, mục tiêu cũng là Cố Nam Nam.
Chẳng qua được Cố Chấn Hải một phen xông đến đẩy Cố Nam Nam ra, nếu không người nằm trong vũng máu chính là --
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn trở nên hung ác nham hiểm.
Có người muốn đưa cô vào chỗ chết?
Khuôn mặt đẹp trai của hắn lộ ra sát khí sắc bén, ngón tay thon dài chạm lên đôi môi mỏng gợi cảm, cong lên nụ cười lạnh chế nhạo. Người phụ nữ của hắn, ngoại trừ hắn ra, bất cứ kẻ nào cũng không có tư cách động thủ, ngay cả một cọng lông tơ cũng không có tư cách chạm vào.