Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 2: Chương 2: Tặng vòng hoa tại hôn lễ




Cố Nam Nam xoa xoa *tiểu PP của mình, nhìn chiếc xe thể thao từ từ đi xa, trong lòng lửa giận đã bùng phát, bây giờ kẻ ăn vạ cũng thật lớn lối như vậy.

(*tiểu PP: mông):>

Nhưng khi cô bắt gặp có một đứa trẻ đang chạy chiếc xe đạp ba bánh chậm rãi đi qua trước mặt, trong lòng cô tà niệm bỗng nảy sinh.

Trãi qua hai mươi phút với tốc độ con rùa, cô cuối cùng cũng chan chứa nước mắt chạy đến.

Cô đã đến sớm đúng lúc Lâm Khả Nhi đang đợi cô, thấy cô chạy xe đạp trẻ em, mặt Khả Nhi lạnh lùng, “đứa trẻ vô tội nào đã bị cậu hãm hại?”

“Nói cái gì đó? Mình là hạng người như vậy sao?” cô liếc Lâm Khả Nhi, đây là bằng hữu? Đây rõ ràng là tổn hữu.

Cô nhìn sang xung quanh, “thứ mà mình cần đâu? “

Lâm Khả Nhi ngã người về phía sau dựa lên cột đá cẩm thạch, “cậu cần vòng hoa để làm gì?”

“Làm việc tốt” Hai mắt cô đen nhánh như mưa sương mù, làm cho người khác nhìn không thấu, “cậu chờ xem kịch vui đi!”

......

Hải Thành Mountain Resort.

Biển người đông đúc, trang phục như trong phim điện ảnh.

Những quả bóng rực rỡ bay lượn khắp trời, hoa tươi đầy màu sắc chen chúc nhau, bốn phía đều tỏa ra tràn ngập mùi vị của hạnh phúc.

Cô dâu và chú rễ trong bài phát biểu của mục sư đang hạnh phúc mong chờ chuẩn bị trao nhẫn cưới.

Đúng lúc này, xuất hiện vài người mặc đồng phục trắng từ cửa hàng vòng hoa cho đám tang, đặt một xe lớn vòng hoa ngay trước cửa chính khu biệt thự, “xin hỏi vị nào là Du Minh Tuấn tiên sinh, phiền ký nhận một cái”

Tiếng nhạc du dương ngừng hẳn, mọi người đều bốn mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.

Du Minh Tuấn tiên sinh, không phải là chú rễ nhân vật chính ngày hôm nay sao?

Hôn lễ lại tặng vòng hoa, là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Chuyện gì đang xảy ra?” ba của Du Minh Tuấn một thân chỉnh tề dáng đứng thẳng tắp đi đến, sắc mặt có chút khó coi, “ai bảo anh mang đến?”

“Là tôi” trong số khách mời truyền tới một giọng nữ.

Trên khuôn mặt Cố Nam Nam treo một nụ cười, chậm rãi như gió thoảng đi về phía chú rễ, ánh mắt lại như rơi xuống hầm băng lạnh lẽo, “Du Minh Tuấn, tôi tặng anh món quà cưới, anh có thấy thích không? “

Bởi vì câu nói đó, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người cô, khung cảnh yên lặng như tờ.

Xung quanh yên tĩnh, giống như hết thảy đang bị đóng chặt trong khung ảnh truyện tranh.

“Nam Nam, sao em lại tới đây?”

“Tại sao lại không hoan nghênh tôi?” hàng lông mi dài của cô nhẹ nhàng động đậy, xinh đẹp và thanh lịch, cười một cách tự nhiên, “biết được anh kết hôn tôi đã ngồi máy bay cả đêm để đến được đây, có phải rất vui mừng hay không?”

Môi Du Minh Tuấn mím chặc, cơ thể cứng ngắc tựa pho tượng đá, bên trong cơ thể đau đớn như đang bị trăm ngàn lưỡi dao sắc bén hung hăng xé nát, hắn thấp giọng, “Nam Nam, chớ hồ đồ! “

Sau khi chờ anh ta giải thích thì...

Cố Nam Nam dừng một chút, trong tim như bị một con dao sắc nhọn rạch vào, cô cong môi tự giễu mỉm cười, “Hồ đồ? Tôi tại sao lại hồ đồ đây, anh xem tôi là có thành ý biết dường nào, mua cho anh nhiều vòng hoa như vậy, coi như cả nhà anh chết cũng dùng không hết“.

“Đây là nơi nào mà một người phụ nữ điên như cô có thể đến chứ, người đâu, ném cô ta ra ngoài” trên gương mặt của phu nhân Du có chút không nhịn được.

Đây rõ ràng chính là tới để phá hôn lễ.

“Ai dám?” Lâm Khả Nhi bật đứng dậy.

Cố Nam Nam bọn họ có thể chọc, nhưng vị này là Lâm tiểu thư, Du gia bọn họ không dám động vào.

Cố Nam Nam cắn môi, ánh mắt vẫn còn lạnh lùng sâu thẳm, “Yên tâm đi, tôi không phải đến để phá hôn lễ, tôi là mang theo tấm lòng vô cùng thành khẩn tới để chúc phúc cho anh“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.