Bảo vệ đi vào gọi điện thoại, cô ở bên cạnh chờ.
Nếu không phải hắn đi quá xa, cô cũng không muốn sử dụng cái nơi quỷ quái này, chỉ cần tưởng tượng đến công ty của tên khốn kiếp kia, toàn thân cô đều cực kì không khoẻ, một trận ghê tởm.
Chỉ chốc lát sau bảo vệ mồ hôi ròng ròng đi ra, cung kính đứng trước mặt Cố Nam Nam, giọng nói lắp bắp.
“Cố, cô Cố, tổng giám đốc của chúng tôi, nếu muốn tìm anh ấy, buổi tối đến quán bar Zero phòng trên cùng chờ anh ấy...... Còn......”
Mặt sau bảo vệ không dám tiếp tục, liên tục lau mồ hôi trên trán.
Cố Nam Nam hỏi, “Còn cái gì?”
Bảo vệ ánh mắt trốn tránh, giọng nói to lên, “Còn bảo cô Cố ăn mặc gợi cảm.”
Cố Nam Nam nắm chặt chỗ tựa lưng của ghế, cô lộ ra hàm răng trắng ha hả cười khan vài tiếng, mắt đen nhánh như mực như những ngôi sao trên bầu trời đêm, lệ quang phản xạ bén nhọn, “Đại gia hắn, cho rằng lão nương là ra để bán sao? Mặc Lệ Tước, tên lưu manh, lão nương sẽ chờ.”
Cố Nam Nam phát tiết xong, nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Lúc này tầng trên cùng của công ty, Mặc Lệ Tước cầm kính viễn vọng biểu tình sung sướng thưởng thức một màn này.
“Không ngờ đường đường là một tổng giám đốc của Đế Quốc vậy mà thích nhìn trộm người khác? Cái này mà đi ra ngoài, tin tức báo chí màn ảnh PA chắc phải bị cậu chiếm hết đây!” Ngự Phong dựa người trên cạnh cửa, đôi tay khoanh lại, đôi mắt đào hoa mê người hơi hướng về phía trước khơi mào, khóe miệng cong lên độ cung duyên dáng, thú vị nhìn Mặc Lệ Tước.
Mặc Lệ Tước bễ nghễ liếc mắt, buông kính viễn vọng trong tay, tao nhã ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc, sương khói lượn lờ, “Gần đây rất rảnh?”
Bốn chữ lại làm Ngự Phong lông tơ dựng thẳng lên, lập tức cười gượng, “Như thế nào rảnh? Tôi rất bận, cực kì bận, siêu siêu bận!”
Mấy chữ này rất dễ dàng làm hắn nghĩ đến đoạn ngày hắc ám âm u không thấy ánh mặt trời kia.
“Ồ? Tôi còn tưởng rằng cậu rất rảnh, muốn đi châu Phi chơi mấy hôm!”
Vừa nhắc đến châu Phi, Ngự Phong đã đau đầu, “Tam ca, chuyện kia cậu có thể đừng nói lại hay không, tôi đã biết sai rồi!”
Mặc Lệ Tước tao nhã phun vòng khói, sương khói lượn lờ giữa không trung, dần dần tiêu tán, hắn cười như không cười, “Tôi cho rằng vết sẹo của cậu đã khỏe và đã quên đau rồi.”
“Tam ca, cậu có thể đừng lại cười nhạo tôi hay không, hiện tại tôi đã sai rồi, hơn nữa, nay tôi đến là tìm cậu có việc, không phải tới chơi.”
Hắn lại không phải kẻ ngốc, tới văn phòng của hắn ta để chơi, là tự tìm đường chết sao?
Nếu có chơi, cũng phải tìm mỹ nữ vẻ đẹp bắt mắt trên sàn nhảy hoặc là quán bar chứ!
Mặc Lệ Tước nhíu mày, “Vào đi.”
Ngự Phong lập tức đi vào, ngồi trên sô pha đối diện Mặc Lệ Tước, sợ hãi vừa rồi đã bị cuốn trôi, thay thế chính là vẻ mặt đến hưng phấn, “Tam ca, đêm qua phụ nữ tìm cho cậu hương vị như thế nào, tôi là chính mình dùng cũng chưa bỏ được nên nhường lại cho cậu đó!”
Mặc Lệ Tước mi đẹp khiêu gợi, “Cố Nam Nam là cậu sắp xếp cho tôi?”
“Cố Nam Nam? Không phải Avril Kid sao?”
Mặc Lệ Tước: “......” Ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm, như thế đêm hôm đó chỉ là ngoài ý muốn?
Ngự Phong nhìn ánh mắt hắn liền biết Tam ca không hoảng, vội vàng xua xua tay, “Mặc kệ cô ấy là ai, chỉ cần có thể làm Tam ca sung sướng là được!”
Mặc Lệ Tước đem khói bụi dập tắt trong gạt tàn thuốc, “Ngự Phong, sau này còn làm chuyện dư thừa, cậu liền cút đi châu Phi đi!”
“Tam ca, đừng như vậy mà!” Ngự Phong trên mặt vui cười, không sợ chết ghé sát vào Mặc Lệ Tước, “Tam ca, cậu sẽ không bảo rằng cậu thích cô gái Cố Nam Nam kia đi!”
Mặc Lệ Tước mặt không đổi sắc, “Cậu nghĩ sao?”
“Ha ha ha! Đương nhiên là không có khả năng, rốt cuộc trong lòng Tam ca chỉ có......”
Mặc Lệ Tước sắc mặt âm trầm xuống, lạnh giọng, “Ra ngoài.”