Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 89: Chương 89: Anh ta là vì cô mà chết




“Cảnh Tô, cô có ý gì?” Diêu Mộng Lan không muốn phải nhìn gì đó, cô hận, cô không cần!

“Diêu Mộng Lan, có ý gì? Chẳng lẽ cô không nhớ rõ ràng sao?” Cảnh Tô vuốt ve tấm thẻ hình trên mặt dây chuyền trên cổ, cô biết đó là ác mộng cả đời không thể quên được của Diêu Mộng Lan.

“Cảnh Tô, cô nghĩ rằng bộ dạng của cô thế này tôi có thể quên sao?” Diêu Mộng Lan tiến lên một bước, “Tôi nói cho cô biết, nằm mơ!” Diêu Mộng Lan muốn lại gần đồ vật trong tay Cảnh Tô, cô không nên nhìn khuôn mặt này, đó là ác mộng vĩnh viễn không thể phá hủy của cô.

“Diêu Mộng Lan, cô có biết anh nhỏ nói với tôi thế nào không? Trước khi chết, anh nhỏ nói với tôi một vài chuyện, cô muốn biết không?” Cảnh Tô cử động bàn tay đẫm máu để cho Diêu Mộng Lan nhìn rõ mặt anh nhỏ. Cô thật sự rất hận, thì ra sự phục vụ quên mình của anh lại đổi lấy cái dạng phụ nữ này.

“Cảnh Tô, cô không cần nói nữa, tôi không thích nghe. Cường Tử, giết cô ta, giết cô ta!” Diêu Mộng Lan không muốn nghe, cô không nên gặp gỡ người đàn ông đó. Cô không nên nhìn thấy người đàn ông đó chết trước mặt mình.

“Đại tiểu thư, đại tiểu thư, xin cô bình tĩnh một chút, trước tiên tôi đưa cô về đã.” Cường Tử không thể để Cảnh Tô chết. Tuy là hắn thích Diêu Mộng Lan nhưng cũng không thể làm hỏng đại sự của lão đại. Trong lòng hắn biết chừng mực, đã nhận tiền, Cảnh Tô vẫn chưa thể chết.

“Anh buông tôi ra, Cường Tử, tôi muốn anh giết chết cô ta!” Diêu Mộng Lan thét chói tai, cô ta cầm dao găm trên đất lên muốn đâm chết Cảnh Tô.

Cường Tử lắc mình một cái, hắn thay Cảnh Tô chặn một dao kia.

“Diêu Mộng Lan, muốn đâm chết tôi sao? Giống như là đâm chết anh nhỏ vậy sao?” Cảnh Tô nhìn ánh mắt Diêu Mộng Lan, cô biết là cô ta sắp hỏng mất rồi, có ai có thể giết chết anh trai của mình sau đó còn có thể lạnh nhạt như vậy.

Nhìn gương mặt có vài phần giống với anh nhỏ, vì sao Cảnh Tô lại không thể hạ thủ thương tổn chứ?

“Diêu Mộng Lan, cô biết không? Vì sao cô muốn giết chết anh ấy? Biết rõ cô là hung thủ nhưng tôi vẫn không thể xuống tay với cô! Diêu Mộng Lan, cô nói đi, giết anh ấy, trong lòng cô không cảm thấy khó khăn sao?”

“Cảnh Tô, cô nói cho tôi, cô có tư cách gì nói tôi? Cô có biết vì sao tôi giết anh ta không? Điều là vì cô, vì cô!”

“Cô nói cái gì?” Cảnh Tô mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản. Đối với cái chết năm đó của anh nhỏ, luôn luôn ở tình cảnh mê man, Cảnh Tô nghĩ là vì muốn bảo vệ Diêu Mộng Lan mà không muốn nói ra sự thật, nhưng mà đến cùng là vì cái gì?

“Ha ha, Cảnh Tô, tôi nói cho cô biết, anh trai tôi hoàn toàn là vì cô mà chết, cô có muốn biết không? Tôi nói cho cô biết, một chút tôi cũng không cảm thấy áy náy, đều là vì cô, Cảnh Tô, cô biết không? Tôi hận cô, cô đã cướp đi tất cả mọi thứ của tôi, tất cả, ngay cả công việc của cha tôi cũng là do các người bố thí. Nếu không phải vì các người, cha tôi thật là không thể làm một bác sĩ nhỏ trong cái núi nhỏ kia, nhưng mà vì sao cô phải trợ giúp chúng tôi? Không phải vì muốn cha tôi bán mạng cho các người sao? Cô là đại tiểu thư, chúng tôi cái gì cũng không phải, anh trai cũng không phải!” Diêu Mộng Lan dừng lại một chút, ý nghĩ của cô có chút hỗn loạn.

“Cảnh Tô, cô biết không? Anh trai tôi chuyện gì cũng nghĩ cho cô, cái gì tốt đều muốn giữ lại cho cô. Ngày đó, cha tôi đem về một thanh chocolate cho tôi, đó là thứ tôi thích nhất, là thứ tôi ao ước thật lâu, nhưng mà, cô biết không? Anh ấy muốn lấy thanh chocolate cho cô, tôi uy hiếp anh ấy, nếu đưa đồ vật này nọ cho cô, tôi sẽ giết anh ấy. Tôi để dao găm trên lồng ngực anh ấy, giống như thế này.” Diêu Mộng Lan rút dao găm ra từ trên người Cường Tử, lại làm mẫu trên thân hắn. Cô ta gắt gao đè dao trên động mạch chủ của Cường Tử, từ dao găm chảy ra vài giọt máu tươi, sy nghĩ của Diêu Mộng Lan giống như quay về tình cảnh ngày đó.

Diêu Mộng Lan để dao trên động mạch chủ ở cổ của Diêu Tuyết Thần “Anh trai, đưa chocolate cho em được không? Không cần đưa cho Cảnh Tô, nếu anh đưa cho cô ta, em sẽ giết anh!” Diêu Mộng Lan hung tợn uy hiếp, nhưng Diêu Tuyết Thần giống như cũng không vì thế mà thỏa hiệp. Anh ta tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà dao găm đặt trên cổ anh đã rạch ra một đường vết khứa.

“Mộng Lan, anh muốn đi gặp Cảnh Tô!” Diêu Tuyết Thần dời đi dao găm của Diêu Mộng Lan, nhưng mà Diêu Mộng Lan cũng không vì thế mà buông tha.

“Anh trai, nếu anh bước chân ra khỏi ngưỡng cửa này, em sẽ giết anh!”

“Vậy em liền giết anh đi! Có lẽ là giết anh rồi, anh sẽ không thích Cảnh Tô như vậy nữa, cũng sẽ không vì cô ấy mà đau lòng.” Diêu Tuyết Thần biết Cảnh Tô luôn xem anh ta là anh trai, nhưng mà anh đã yêu cô quá sâu, nếu anh không chết thì sớm hay muộn cũng sẽ làm ra chuyện càng thêm điên cuồng.

“Anh trai, anh đứng lại cho em!” Diêu Tuyết Thần lại bước thêm một bước, “Anh trai, anh không nên ép em!” Diêu Mộng Lan lại càng đè mạnh dao găm trên cổ Diêu Tuyết Thần, vết rách trên cổ làm máu chảy ra càng nhiều.

“Mộng Lan, anh muốn đi gặp cô ấy!”

“Anh trai, là anh ép em!” Diêu Mộng Lan thét thảm một tiếng, dao găm đã cắt vào yết hầu của Diêu Tuyết Thần, máu từ động mạch chủ phun ra, bắn vào mặt Diêu Mộng Lan, mà một màn này lại vừa vặn dừng trong mắt Cảnh Tô.

“Anh nhỏ, anh nhỏ, Mộng Lan, đừng!” Cảnh Tô tiến lên ôm lấy thân thể của Diêu Tuyết Thần, cô không thể quản Diêu Mộng Lan, cô cần phải đưa Diêu Tuyết Thần đến bệnh viện.

“Anh nhỏ, anh ráng chịu đựng, chúng ta sẽ tốt thôi!” Cảnh Tô ở trên xe không ngừng an ủi Diêu Tuyết Thần.

“Tô Tô, nha đầu, em hãy nghe anh nói! Hãy nghe anh nói!” Diêu Tuyết Thần hy vọng Mộng Lan có thể sống thật tốt, cho nên anh không thể để Cảnh Tô làm ra chuyện thương hại đến Diêu Mộng Lan.

“Anh nhỏ, anh nói đi, em nghe, em nghe!” Cảnh Tô khóc, thật là nhiều máu, cô rất sợ.

“Tô Tô, đó là tự do anh làm bị thương, không nên trách Mộng Lan, không cần trách em ấy, đồng ý với anh có được không?”

“Được, được!”

“Nha đầu, em phải nhớ kỹ hãy đối xử tốt với Mộng Lan. Mộng Lan là em gái anh, em ấy luôn tùy hứng, đồng ý với anh, được không?” Diêu Tuyết Thần tham lam nhìn Cảnh Tô, khuôn mặt này anh muốn khắc sâu vào tim. Anh vươn tay ra sờ gương mặt Cảnh Tô, máu tươi ấm nóng dính trên mặt cô, trong mắt Cảnh Tô, máu tươi kia chảy tới miệng cô.

“Anh nhỏ, em sẽ xem Mộng Lan giống như chị em tốt của em!” Cảnh Tô khóc đồng ý, “Anh nhỏ, anh nghỉ ngơi trước, nghỉ ngơi một chút, chờ chúng ta đến bệnh viện thì tốt rồi.”

“Được!” Diêu Tuyết Thần biết bản thân đã ở cửa Quỷ Môn quan, thật ra anh không muốn sống, anh không muốn đối mặt với bộ dạng mâu thuẫn của bản thân. Anh nhìn Cảnh Tô mỗi ngày lớn lên, anh đã làm rất nhiều chuyện để có được Cảnh Tô, anh đê tiện như vậy, bộ dáng này đối với Cảnh Tô thuần khiết là cỡ nào không nên!

“Nha đầu, anh rất mệt, anh muốn ngủ!” Diêu Tuyết Thần nhắm hai mắt lại thì thào tự nói.

“Anh nhỏ, không cần, không cần, anh kiên trì một chút! Bác tài, chạy nhanh một chút đến bệnh viện!” Cảnh Tô thúc giục. Trong mắt cô bệnh viện chính là Thánh Địa cứu người, nhưng không nghĩ tới anh nhỏ của cô bị đưa vào bệnh viện là lần cuối cùng cô gặp mặt anh.

Bác sĩ lạnh lùng vô tình nói với Cảnh Tô “Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”

“Không, tôi không tin, tôi muốn gặp mặt anh nhỏ! Tôi muốn gặp mặt anh ấy!”

“Thực xin lỗi, tiểu thư, cô không có quyền, người nhà bệnh nhân đưa ra lệnh cấm bất kỳ người nào đến thăm di thể. Nếu cô muốn nhìn, chỉ có thể đợi đến ngày đưa tang.”

Cho tới bây giờ cô vẫn không biết thì ra bệnh viện còn quản cả chuyện này. Bọn họ cấm người khác vào thăm viếng, anh nhỏ của cô, cô đã không bao giờ có thể thấy được anh nữa.

Đến khi da thít truyền đến đau đớn, Diêu Mộng Lan mới kịp phản ứng.

“Ha ha, Cảnh Tô, đều là cô! Đều là do cô!” Diêu Mộng Lan cười, cô ta gần như điên cuồng. Cô tiếp cận Cảnh Tô là muốn đoạt tài sản của Cảnh Tô, còn muốn trả thù, cô muốn hủy đi Cảnh Tô.

“Mộng Lan, em nói là sự thật?” Cường Tử cũng không thể tin, thì ra thiếu gia chết như vậy! Hắn không thể tưởng tượng được nếu lão đại biết được tin tức này như thế nào có thể tiếp nhận?

“Đúng vậy, chính là tôi giết!” Diêu Mộng Lan cũng không phủ nhận, hào phóng thừa nhận “Cường Tử, nếu không phải kẻ tiện nhân Cảnh Tô này, tôi sẽ giết anh trai mình sao? Không, tôi sẽ không! Đều là do Cảnh Tô!” Đến bây giờ Diêu Mộng Lan còn tìm cớ cho mình.

“Cường Tử, tôi đang nói chuyện với anh đó, vì sao không nói chuyện nữa rồi?” Diêu Mộng Lan quay người lại nhìn mặt cha mình đang xanh mẹt nhìn mình.

“Cường Tử, trước tiên mang nó về cho ta, đừng để nó trốn!” Diêu lão đại ra lệnh cho Cường Tử mang Diêu Mộng Lan ra ngoàil. Ông nhìn Cảnh Tô, trên mặt âm trầm vẫn không thay đổi, tuy là Mộng Lan giết chết con trai yêu quý của ông, nhưng mà nguyên nhân lại là vì cô gái này.

“Muốn đi ra ngoài?” Diêu lão đại thấy Cảnh Tô không nói chuyện, ông tự lấy băng gạc băng bó cho Cảnh Tô. Nói đến cùng bản thân vẫn là bác sĩ, nhìn không được dưới mắt mình có người bị thương.

“Muốn ra ngoài, bác Diêu.” Cảnh Tô gọi một tiếng bác Diêu, cô vẫn tôn trọng người đàn ông này, không chỉ bởi vì ông là cha của anh nhỏ, càng vì lúc nhỏ cô đã nhận nhiều ân huệ của ông.

“Nha đầu Cảnh Tô, đưa đồ cho ta, ta sẽ để cho con cùng Giang Phỉ Thiên rời đi!” Động tác của Diêu lão đại cẩn thận băng bó cho Cảnh Tô, nếu không phải biết ông là người xấu, có lẽ vẫn cho rằng ông là một bác sĩ tốt, một người bác tốt.

“Bác Diêu, bác muốn cái gì? Con không rõ?” Cảnh Tô không rõ thứ bọn họ muốn đến cùng là cái gì.

“Di động, cái có thể điều khiển phi cơ!” Diêu lão đại nhìn Cảnh Tô không kiên nhẫn.

“Cái di động bà nội đưa cho con?” Cảnh Tô kinh ngạc một tiếng.

“Ừ!” Diêu lão đại đánh cuộc.

“Không được!” Nơi đó có bài thuốc bí truyền của Cảnh gia.

“Cảnh Tô, cho ta đi! Ta nói cho con biết, Tuyết Thần vẫn còn sống!” Diêu lão đại nhìn Cảnh Tô. Ông chỉ muốn lấy di động đi cứu con trai của mình, hơn nữa ông biết Cảnh Tô nhất định sẽ lấy di động ra cứu Diêu Tuyết Thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.