Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 77: Chương 77: Đụng chạm, hoàng kim không có lương tâm




Tư Mộ Thần ôm tay Cảnh Tô, có chút cứng ngắc, Cảnh Tô ngẩng đầu nhìn anh, dường như có lời khó nói.

"Anh hại chết bạn gái của anh ta!"

Tư Mộ Thần chỉ nói đơn giản một câu, cũng không giải thích gì nhiều, nhưng lại làm cho Cảnh Tô thấy rõ là anh đang thống khổ cỡ nào, vì vậy anh không muốn vạch trần vết sẹo kia, chỉ là chờ thời gian trôi qua chỉ một mình anh biết chuyện này.

"Tư Mộ Thần, em mệt mỏi rồi!" Cảnh Tô sờ cơ thể mình, thật sự là rất đau.

Tư Mộ Thần ôm Cảnh Tô đi ngủ, nhưng mà cũng phải, lần này Tư Mộ Vĩ cho anh một bài học, để cho anh biết người phụ nữ của anh đang bị theo dõi.

Cả một đêm này Cảnh Tô ngủ không yên giấc, phản phản phục phục, Tư Mộ Thần cũng nằm trên giường suy nghĩ chuyện này.

———— đường phân cách————

"Thế nào?" Tư Mộ Vĩ vuốt đồ vật trong tay, sau đó nhìn thư ký ôm sổ sách đến, đều là vật anh ta không muốn.

"Tổng giám đốc, một nhóm người đã được chúng ta phái đi tìm kiếm!' Tiểu Bí đứng bên cạnh nói, Tư Mộ Vĩ hưởng thụ nhìn cô gái này, không phải nguyên nhân khác, là bởi vì bộ dạng của cô ta giống như mối tình đầu của anh đã chết vài phần.

Tư Mộ Vĩ ngoài thân phận nhân vật đứng đầu hắc bang quốc tế ra, còn là tổng giám đốc "Hoàng Đình", nhìn thư ký, anh ta phất phất tay, xem ra muốn cô gái này ra tay chỗ Cảnh Tô, nhưng mà dường như trãi qua việc này em trai tốt của anh ta càng đề phòng hơn, phải làm sao bây giờ?

"Tổng giám đốc, Hàn Tử Dương đến đây!"

"Mộ Vĩ, thu tay lại đi!" Hàn Tử Dương tiến vào vẻ mặt phức tạp nhìn anh ta.

Nhìn xem vào lúc này Hàn Tử Dương đâu còn là người luôn có bộ dạng anh tuấn kia chứ? Gương mặt râu ria, tóc rối tung, toàn thân còn tản ra mùi rượu.

"Tử Dương, cậu nên đi tắm rồi hãy đến nói chuyện với tôi!" Tư Mộ Vĩ bịt mũi đầy ghét bỏ, nhìn anh tràn đầy khinh thường. Thật là không có tiền đồ. Không phải là để anh ta ngủ với đàn bà thôi à? Nếu không phải mình có tính sạch sẽ, người phụ nữ của Tư Mộ Thần phả chính anh ta ra tay.

Lúc trước là anh cường bạo người phụ nữ của mình, ép người phụ nữ của mình cắt cổ tay tự sát, anh ta cũng phải để cho anh nếm thử mùi vị này.

Tư Mộ Vĩ nhìn Hàn Tử Dương, sau đó để Hàn Tử Dương đi tắm rửa một chút, nhưng mà Hàn Tử Dương kiên quyết không đồng ý, không muốn đi sửa sang lại chính mình.

"Làm cho tôi một chuyện, tôi sẽ buông tha cho Cảnh Tô!"

"Được, anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều đồng ý với anh!"

""Bây giờ người phụ nữ đó là người như thế, sao trước đó không bỏ đi? Nếu Cảnh Tô không phải người phụ nữ của Tư Mộ Thần, chắc chắn tôi sẽ không đối xử với cô ta/cô ấy như vậy! Chỉ là bởi vì cô ấy là phụ nữ của Tư Mộ Thần!"

"Đừng nói nữa, Mộ Vĩ, tôi làm, anh nói đi!"

"Đi chuyển khoản tiền vốn hắc bang ra đây!"

"Sổ sách gì? Rốt cuộc là sổ sách gì mà vừa bắt đầu anh phải gây chiến chứ?"

"Vàng ròng!" Tư Mộ Vĩ quay người lại, con ngươi hung ác nhìn Hàn Tử Dương, Hàn Tử Dương lùi lại một bước, anh ta biết rõ anh ta đang nói cái gì.

"Vậy bút hoàng kim trong tay anh?" Hàn Tử Dương cũng không tin án giết sạch hoàng kim hậu thế nổi tiếng là do anh ta làm.

"Khẩn trương như vậy làm gì? Đều là người trong hắc bang, Hàn Tử Dương, cậu giả vờ thuần khiết cái gì? Lúc trước cậu tiếp cận Cảnh Tô không phải vì quỳ hạn trong tay cô ta, sau này điều tra rõ ràng hoàn cảnh của hai vị thiên kim, chẳng phải lúc đó cậu đã bỏ qua cho Cảnh Tô à?"

Tư Mộ Vĩ liên tục đâm vào chỗ đau của Hàn Tử Dương Hàn Tử Dương bất lực nhìn bụng mình, giống như nơi đó đang có ngọn lửa thiêu đốt, tựa như nội tâm của anh ta lúc này cũng bị dày vò.

"Mộ Vĩ, tôi làm, chỉ cần đem sổ sách chuyển đến sẽ không làm tổn thương cô ấy chứ! Là tôi nợ cô ấy!" Hàn Tử Dương chán chường rời khỏi, Tư Mộ Vĩ nhìn hành động nhỏ nay, ngược lại lần đầu tiên nhìn kỹ anh ta lần nữa, từ nhỏ đến lớn cậu ta không phải là loại người không đạt được mục đích thì không từ bỏ thủ đoạn sao? Bây giờ chỉ vì một người phụ nữ mà thành ra như vậy, thật sự là không đáng.

Nếu như Manh Manh của anh vẫn còn, có phải anh cũng có thể chết như vậy? Tư Mộ Vĩ suy nghĩ một chút. Anh ta còn chưa thể chết vậy được. Bởi vì anh ta vẫn khá thích thứ của mình nhưng vì sao anh còn phải trả thù chứ? Đây chẳng phải là bởi vì em trai thân yêu nhất của anh ta khiêu khích mình sao? Cho nên anh ta nuôi dưỡng thế lực lâu như vậy chính là vì có một ngày bắt người phụ nữ của nó nghiện ma túy, sau đó đánh một trận xem thế lực của ai lớn hơn thì người phụ nữ này sẽ thuộc về người đó.

Nhớ tới mùi trên người Cảnh Tô, mình vẫn rất thích. Có lẽ nếu mình chấp nhận chơi đùa người không phải là xử nữ cũng không phải là không thể.

Tư Mộ Vĩ này nghĩ gì, Tư Mộ Thần làm sao cũng không nghĩ tới chứ? Anh bắt đầu sắp xếp, bắt đầu điều động toàn bộ bộ đội tinh nhuệ đào tạo từ lâu, kể cả một đám người bảo vệ Cảnh Tô cũng được mai phục tốt.

Cảnh Tố đi làm ở Cảnh Thái Lam, phô trương rộng rãi, Cảnh Linh cười nhạt nhìn Cảnh Tô: "Quả nhiên là không giống với thiếu phu nhân của nhà họ Tư, đi làm cũng mang theo bảo vệ, thật sự là không biết có phải Tư Mộ Thần phái cả đơn vị của anh ta đi không!" Cảnh Linh châm chọc nói lời khiêu khích, Cảnh Tô cũng không trả lời.

"Ôi a, kéo được rồi sao? Tao cho mày biết, nếu tao nhìn mày không vừa mắt, tao sẽ lập tức đá mày ra khỏi Cảnh Thái Lam!" Cảnh Linh nói lời độc ác, Cảnh Tô ngừng cước bộ của cô lại, sau đó nhìn cô ta.

"Là sao?" Cô thản nhiên trả lời một câu: "Cảnh Linh, cô không có bản lĩnh đó đâu!" Cô tiến đến bên tai Cảnh Linh nói lời khiêu khích.

Cảnh Linh khinh thường nhìn cô: "Cảnh Tô, mày cho rằng mày là ai? Tao có thể làm cho ba mày chết, tao cũng có thể làm cho mày chết!" Cảnh Linh nói xong, sau đó như một công chúa kiêu ngạo bước qua, vài nhân viên quay quanh cô ta như sao vây quanh trăng rồi rời đi.

Cảnh Tô lắc lắc cây bút ghi âm trong tay đắc ý nhìn bóng lưng Cảnh Linh rời đi, cô gái này, thật là không có đầu óc.

Vì để cho hai mẹ con cô ta lòi cái đuôi hồ ly ra, lúc nào cô cũng đều bật bút ghi âm, cho dù là một câu hữu dụng gì, cô cũng muốn tập hợp lại, cha, co nhất định sẽ đem hai mẹ con nhà này ra trước công lý, còn phần di chúc kia, nhất định là có vấn đề.

Hầu như cả ngày Cảnh Tô không ra ngoài, bây giờ phòng làm việc của cô ngày cả một người khách cũng không có.

"Cảnh Tô, em có ổn không?" Dung Thiểu Tước nhìn Cảnh Tô, dường như hơi gầy.

"Em rất tốt, Thiểu Tước!" Cảnh Tô nghĩ nghĩ, thật ra làm bạn với Dung Thiểu Tước thật sự rất tốt.

"Cảnh Tô, để cho anh đến bảo vệ em đi!" Đột nhiên anh ta đưa ra yêu cầu này, làm cho Cảnh Tô có chút không quen, cô là một người phụ nữ đã kết hôn có quan hệ mập mờ với người đàn ông chưa lập gia đình, làm cho Cảnh Tô có chút không được tự nhiên, nói sau thì cô cũng tuyệt đối tin tưởng Tư Mộ Thần.

Không nên gấp gáp cự tuyện anh, bây giờ nhà họ Tư khó giữ nổi!" Dung Thiểu Tước nhìn vẻ mặt trầm mặc của Cảnh Tô.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh Tô nhìn Dung Thiểu Tước, trong lòng hơi lo lắng, suy nghĩ giống như sắp xảy ra chuyện gì.

"Cảnh Tôi, em đi theo anh, đi theo anh nhanh lên một chút được không?"

"Không, anh nói cho em biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Cảnh Tô, cái gì cũng đừng hỏi, Tiểu Binh đã đến chỗ anh!' Dung Thiểu Tước chăm chú nhìn Cảnh Tô.

"Dung Thiểu Tước, em không đi, nếu anh không nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, em sẽ không đi!" Cảnh Tô nhìn Dung Thiểu Tước, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.

"Cảnh Tô, em nghe đây, nhà họ Tư đã bị bắt giữ đểm thẩm vấn!" Lời Dung Thiểu Tước nói là cả người Cảnh Tô chấn động.

"Sao, làm sao có thể?"

"Nhà họ Tư cất giấu rất nhiều bảo vật, Hơn nữa, đúng thật là mấy tháng trước trên báo quốc tế ồn ào náo nhiệt vì đám bảo vật trên bàn biến mất."

"Không, sẽ không, nhà họ Tư sao có thể có đống bảo vật kia?" Cảnh Tô không thể tin nhìn anh ta, dường như Dung Thiểu Tước không giống nói dối.

"Muốn biết! Vậy thì đi theo anh!" Dung Thiểu Tước nhìn đồng hồ, anh kéo Cảnh Tô chạy trốn khỏi dám vệ sĩ luôn bảo vệ Cảnh Tô.

Những người vệ sĩ này, không phải là ai khác, đều là do Tư Mộ Thần dùng tiền đào tạo nên, đối với Tư Mộ Thần, những người này đều có được tri ngộ, bởi vì Tư Mộ thần là đại ca của bọn họ, nên bảo vệ chị dâu của bọn họ vô điều kiện, giống như trước ka đại ca của bọn họ giúp đỡ người thân của bọn họ vô điều kiện.

"Các anh trở về đi!" Cảnh Tô suy nghĩ, hay là không cần để bọn họ đi theo, nếu thật sự xảy ra chuyện, mục tiêu của bọn họ quá lớn.

"Chị dâu, chúng tôi biết để cho một người đi theo chị, hiện tại những người còn lại đi theo đại ca thì thế nào?"

"Ừ, cũng được!" Cảnh Tô cảm kích bọn họ luôn đi phía sau mà không rời.

Thật ra Cảnh Tô không thể tiếp nhận tin tức này, buổi sáng lúc ra cửa còn rất tốt mà, làm sao đến buổi chiều có thể xảy ra loại chuyện như vậy, làm cho Cảnh Tô muốn sụp đổ.

"Dung Thiểu Tước, em phải làm gì? Em thật không thể tiếp nhận loại chuyện này!'

"Cảnh Tô, em phải kiên trì, đi tìm cậu em, cậu em sẽ biết rõ sự tình!" Dung Thiểu Tước chợt nhớ đến lời Tư Mộ Thần nói.... ......anh thật sự muốn Cảnh Tô đi tìm cậu của cô ấy.

"Cậu? Cậu nhỏ của em?"

"Đúng!"

"Nhưng mà, em chưa từng gặp qua cậu nhỏ!"

"Anh cảm thấy có một người có thể giúp em!'

"Ai?"

"Em trai của em - Tống Tường!" Dung Thiểu Tước vừa nói, Cảnh Tô mới tỉnh ngộ.

Tống Tường là cùng nhau lớn lên với Cậu nhỏ, đây là cách liên lạc tốt nhất.

"Em phải đi đây!"

"Cảnh Tô, em không cần phải gấp, Tống Tường đã đến chỗ anh chờ em rồi! Tranh thủ thời gian đến đó đi!" Dung Thiểu Tước nhìn Cảnh Tô, Cảnh Tô và Dung Thiểu Tước nhanh chóng rời đi.

"Đến công ty!" Dung Thiểu Tước đưa Cảnh Tô đi phía trước, vệ sĩ đi theo phía sau, tất nhiên phía sau còn có cái đuôi của Tư Mộ Vĩ, thật là một chuỗi!

—— đường phân cách ——

"Tống Tường, đưa chị đến chỗ cậu nhỏ!" Cảnh Tô vừa vào thì nhìn thấy Tống Tường đi ra ngoài.

"Chị, chị đừng gấp gáp!"

"Chị, nếu bây giờ chị đi tìm cậu nhỏ, cậu nhỏ cũng nói không biết, trước tiên chị ngồi xuống nghe chúng tôi nói được không?" Tống Tường ấn chặt vai Cảnh Tô.

"Tống Tường, chị không có cách nào bình tĩnh, cha của chị qua đời, người nhà của chị xảy ra chuyện, nhà của chị đột nhiên bị bắt đi thẩm vấn!" Cảnh Tô nói xong như muốn sụp đổ, chuyện này xảy ra liên túc giống như trong dự đoán người ta.

"Chị, trước tinh bình tĩnh lại, chị nghe em và Dung Thiểu Tước phân tích cho chị nghe!" Tống Tường ý bảo Dung Thiểu Tước, chỉ thấy Dung Thiểu Tước đóng cửa thật kỹ, từ trong túi móc ra một vật gì đó, nhanh chóng cắm vào trong máy tính.

"Đây là cái gì?" Cảnh Tô nhìn USB được cắm vào, nhìn thấy một đoạn video.

"Cô bé, lúc em nhìn thấy đoạn video này, anh đã ngồi tù rồi, nhưng mà không cần phải lo lắng cho anh, chuyện lần này đều do Tư Mộ Vĩ bày ra, anh ta bày ra lâu rồi, cho nên nếu không để cho anh ta thực hiện được, còn không biết sẽ mang đến cho các người nhiều phiền toái! Cô bé, nhớ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Binh, ngoài ra đừng đi tìm cậu nhỏ của em, hình cảnh của cậu ấy bây giờ rất nguy hiểm, nhớ rõ là đi tìm Hàn Tử Dương, anh.... ...... ..." Tư Mộ Thần còn chưa nói hết lời, dường như nhanh chóng đóng lại đoạn băng ghi hình, trong lòng Cảnh Tô còn có vướng mắc, ruốt cuộc Hàn Tử Dương lại có chuyện gì?"

"Thiểu Tước, bây giờ Hàn Tử Dương đang ở đâu?" sau khi Cảnh Tô xem đoạn video xong, trong lòng không kích động như vừa rồi, cô bắt đầu từ từ phân tích chuyện này.

Vàng ròng bỗng nhiên rơi xuống nhà họ Tư, nhất định là Tư Mộ Vĩ làm chuyện này, nhưng mà vì sao món vàng ròng này lại vào nước được? Bên hải quan có người của Tư Mộ Vĩ hay là bác cả làm chuyện này? Nhưng vì sao Hàn Tử Dương lại dính dán trong đó?

"Có phải suy nghĩ vì sao Hàn Tử Dương có liên quan không?" Tống Tường nhìn chị gái của mình, trong chốc lát lại không phục bình thường, thật đáng khâm phục.

"Vâng!"

"Anh ta là một thành viên trong hắc bang!" Tống Tường nhìn Cảnh Tô, cười cười.

"Chị, có biết vì sao lúc trước Hàn Tử Dương thích chị không?"

"Cũng bởi vì cháu ngoại của cậu?"

"Không, mọi người đều biết đến điểm này, bọn họ đều cho rằng Hàn Tử Dương thích thiên kim nhà họ Cảnh là vì vị trí bang chủ Hắc bang, nhưng có một món đồ còn hấp dẫn hơn vị trí bang chủ hắc bang kia."

"Là cái gì?" Cảnh Tô ngày càng hồ đồ, Tống Tường quanh co quá nhiều khiến Cảnh Tô rất rối rắm.

"Anh ta muốn biết con đường thương mại của Cảnh Thái Lam ở quốc tế!"

"Con đường thương mại quốc tế? Đây không phải là mỗi công ty đều có sao?"

"Không, không phải đường thương mại quốc tế của Cảnh Thái Lam đúng là thứ anh ta muốn có nhất, bởi vì thương mại quốc tế của Cảnh Thái Lam đi qua Tam Giác Vàng, Tam Giác Vàng là khu thuốc phiện tràn lan, chị thân ái của em chẳng lẽ chị không biết?"

"Em nói, bọn họ đang tiến hành mua bán thuốc phiện?"

"Không chỉ như thế, cậu nhỏ còn làm nhiệm vụ rửa tiền, vì vậy mỗi món tiền đen đều nằm ở sổ sách bí mật của ông ta!"

"Đây là vì sao?"

"Vì sao Hàn Tử Dương bỏ qua chị mà đi tìm Cảnh Linh?"

"Ừ!"

"Đó là bởi vì ngay từ đầu anh ta tưởng rằng Cảnh Linh mới là người kế thừa hợp pháp Cảnh Thái Lam! Nhưng mà em cũng không hiểu được vì sao Hàn Tử Dương thay đổi bộ mặt với chị như vậy! Theo em được biết, tên Hàn Tử Dương này không đạt được mục đích sẽ không chịu bỏ qua, không bị người chị của chúng ta đã dùng sức quyến rũ gì để chinh phục người ta, không ngoài dự liệu, hiện tai anh ta sẽ đến chỗ cậu nhỏ ăn trộm sổ sách đi!"

"Vì sao?"

"Chị, còn không phải là vì chị sao? Tư Mộ Vĩ đã hạ quyết tâm muốn phân cao thấp với Tư Mộ Thần, chẳng phải người bị thương là chị sao? Trong sổ sách đó có thứ Tư Mộ Vĩ muốn chị làm, cho nên người anh ta có thể dùng để uy hiếp Hàn Tử Dương chỉ có chị thôi!"

"Tống Tường, vậy em nhanh chóng đi ngăn cản anh ta đi!"

"Chị, chị gấp cái gì? Xem này!" Tống Tường như đùa giỡn, dương dương tự đắc lấy ra một quyển vở.

"Không phải em khoác lác, mọi thứ đáng giá của cậu nhỏ đều nằm ở chỗ em!" Mặc dù Tống Tường cầm quyển vở trong tay tràn đầy kiêu ngạo, nhưng cậu ta cũng rất buồn bực. Đem thứ đồ này giao cho cậu ta, cũng không sợ cậu ta rước lấy họa sát thân sao?

"Chị, nếu không đem những vậy này giao cho chị, em sợ bị giết chết!" Tống Tường yếu ớt nói, rước lấy sự khinh bỉ của Dung Thiểu Tước.

"Tống Tường, cậu đường đường là thái tử của giới hắc đạo, cậu còn sợ ai?"

Anh đã gặp qua thân thủ của cậu ta, thời gian bọn họ biết nhau cũng không ngắn, cũng gần mười năm rồi, tay không giết chết một đặc vụ cao cấp, ra tay tuyệt không hối hận là nhanh!

"Dung mỹ nhân, anh không nói gì, người ta không nói anh câm đâu!" Tống Tường tức giận nói.

"Không được gọi tôi là mỹ nhân!" Dung Tiểu Tước hơi buồn bực nói.

"Đừng cãi nữa! Suy nghĩ xem bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?" Cảnh Tô ngồi xuống trước sự tức giận bừng bừng giữa hai người.

"Chị, bây giờ chúng ta sẽ chờ con mồi đến thăm, có quyển vở này, tối thiểu nhất có thể rứu anh rể ra ngoài chứ?" Bộ dạng Tống Tường như rất lạc quan.

"Cậu xác định Tư Mộ Vĩ sẽ đánh lừa như vậy? Hơn nữa nếu để cho Tư Mộ Thần đi ra chính là muốn Tư Mộ Vĩ nhận tội!" Dung Thiểu Tước nói đến trọng điểm.

"Nhìn xem người này là ai vậy?" Tống Tường sợ bọn họ nghi ngờ lời nói của mình nên lấy một bức ảnh ra.

"Ai vậy?" Cảnh Tô căn bản chưa từng gặp người này, nhưng mà Dung Thiểu Tước loáng thoáng có chút ấn tượng!

"Đây là, đây không phải là nữ trinh sát năm đó sao?" Chính là cô ấy, năm đó tin tức cô ấy tự sát đã bị đè xuống, nhưng mà vẫn có không ít người biết đến.

"Chuyện gì vậy?"

"Chị, chị phải chuẩn bị tâm lý thật tốt!" Tống Tường đùa giỡn nhìn cảnh Tô.

"Ừ!"

"Cô gái này là do anh rể cưỡng hiếp cô ấy, sau đó cô ấy không chịu được nhục nhã mà tự sát" Tống Tường luôn tạo ra chủ đề, Dung Thiểu Tước biết rõ cô gái này tự sát vì Tư Mộ Thần, nhưng mà không ngờ lại tự sát như vậy.

"Cảnh Tô, em, em không sao chứ?" Dung Thiểu Tước sợ Cảnh Tô khó chấp nhận.

"Tống Tường nhìn gương mặt trắng bệch của Cảnh Tô, cũng sợ chị anh khó chấp nhận chuyện này.

"Được rồi, thật sự không phải như vậy, trên thực tế, cô gái này bò lên giường của Tư Mộ Thần, nhưng mà Tư Mộ Thần khinh thường, cô gái này cho rằng đây là sự nhục nhã đối với cô ấy, sau đó cô ấy tự sát, chính là náo loạn ồn ào, nhưng mà ai cũng không ngờ cô gái này mạng lớn, dĩ nhiên là con sống!" Tống Tường nhắc đến cô gái này càng thêm khinh thường, quả nhiên là một tiện nhân, bây giờ người nào đó cho cô ta một chút bột màu trắng, cô ta có thể giang rộng chân để người ta cưỡi, làm sao còn có dáng vẻ thanh thuần này nữa!

"Bây giờ cô ta đang ở đâu?" Cảnh Tô không chờ được muốn tìm cô gái này, sau đó để cho Tư Mộ Vĩ hiểu được chuyện này không phải giống như anh ta nghĩ, như vậy anh ta mới có thể thu tay lại.

Cảnh Tô luôn muốn giữ cho mọi thứ đơn giản, bằng cách này, đây là một điều tốt, nhưng đến một mức độ nhất định đó là quá ngây thơ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.