Vợ Yêu Thịnh Thế Của Thiếu Tướng

Chương 54: Chương 54: Nha Nha hẹn ngày gặp mặt




"Mộ Thần, tôi không biết vì sao Nha Nha lại làm như vậy, nhưng mà ít nhất nhiều năm qua Nha Nha đối xử đều là thật!" Cảnh Tô vẫn cảm thấy một tình bạn này không có khả năng sẽ thay đổi.

Cô cầm lấy di động, bấm vào dãi số, ngoài dự đoán của mọi người, người nghe điện thoại là Giang Phỉ Á.

"Nha Nha, là mình!" Cảm Tô vừa nghe đến giọng nói Giang Phỉ Á, không hiểu sao lại bắt đầu khẩn trương.

"Tô Tô, Tô Tô."

Giọng nói Giang Phỉ Á run run, nước mất bất giác chảy xuống, Giang Phi Thiên nhìn một màn này thì không biết làm sao, đem một cái áo khoác choàng lên người cô.

"Tâm sự với Cảnh Tô đi, anh ra ngoài làm việc trước!" Dòng họ làm cho Nha Nha chịu áp lực rất lớn, hơn nữa hiện tại cơ thể Nha Nha cũng không được chịu mệt mỏi, có vài lần anh muốn nói cho cô biết, nhưng đều không đành lòng,

"Tô Tô, chúng ta gặp mặt một lần đi, ngày mai gặp mặt một lần, đều là mình không tốt, Tô Tô, đều là mình không tốt, mình có rất nhiều lời muốn nói với cậu, tôi, hu hu.... ......." Giang Phỉ Á ở đầu dây bên kia khóc rống lên, Cảnh Tô cũng không chịu nổi, cô dựa vào vai Tư Mộ Thần cố nén nước mắt.

Cô biết, cô bị bán đứng thật nhưng cô còn chưa nhẫn tâm trách cô ấy chỉ bởi vì cô ấy là Giang Phỉ Á của Cảnh Tô. Giang Phỉ Á ghét ác như thù đó, Giang Phỉ Á vì bảo vệ cô mà chuyện nào cũng phô trương thanh thế đó.

"Nha Nha, bây giờ đến lượt mình bảo vệ cậu rồi!" Cảnh Tô nói thầm trong lòng, nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng tràn ngập sức mạnh.

Sáng hôm sau ánh mặt trời chiếu vào, tuy rằng là mùa thu, rất nhiều lá cây đã rụng, nhưng ở vùng này cây cối đều xanh tươi bốn mùa. Nhìn vào giống nhưa màu xuân, rất là hưởng thụ. Màu xanh biếc mang đến cho người ta có cảm giác sức sống bừng bừng, Cảnh Tô đã bắt đầu đón Giang Phỉ Á từ xa.

Khi lái xe vào khu biệt thự, Cảnh Tô bắt đầu chạy ra nghênh đón, nhưng Cảnh Tô không ngờ gặp Giang Phỉ Thiên dưới tình huống này, anh Giang cũng đi cùng với Nha Nha.

"Anh Giang, anh cũng đến rồi à!" Cảnh Tô nhìn hai người.

"Cảnh Tô, nhìn sắc mặt của em cũng không tệ!"

"Từ lúc nào thì anh Giang khách khí với em như vậy, mau vào đi!"

"A, không xong rồi, Tô Tô giúp anh chăm sóc Nha Nha, công ty anh còn có việc. Nha Nha nhớ không được ăn gì bậy bạ, cơ thể của em không tốt nên không thể ăn được!" Giọng nói Giang Phỉ Thiên không nhanh không chậm, đúng lúc có thể làm cho người ta nhớ kỹ những lời này, Cảnh Tô cũng im lặng ghi nhớ, sau đó chú ý cố gắng tránh chuẩn bị những thức ăn Nha Nha không thể ăn.

Trong phòng khách, cô nắm chặt bàn tay của Giang Phỉ Á không ngừng xoa nắn, muốn mang đến ấm áp cho cô ấy.

"Nha Nha, chúng ta là hai chị em, đã bao lâu rồi không nói chuyện riêng với nhau nhỉ?" Cảnh Tô hận không thể nhắc đến lúc hai người học chung thời đại học, có bao nhiêu chuyện không thể nói hết.

"Đúng đó, cũng hơi lâu rồi, sau khi tốt nghiệp thì không có thời gian ở chung một chỗ!" Giang Phỉ Á nhớ đến đoạn thời gian này, ánh mắt hơi hoảng hốt.

"Thật ra mình cũng biết!" Hai người đều ở đây chú ý nói những vấn đề khác, luôn có người muốn nói tới đề tài này, thật cẩn thận không để phá hoại tình hữu nghị phải duy trì, nhưng hông biết phải mở miệng thế nào, chỉ sợ nói thế nào cũng là tổn thương.

"Tô Tô, thật xin lỗi, mình.... ...."

"Tôi đều biết, tập đoàn Giang thị đã xảy ra chuyện, bác Giang đối xử với con gái đều giống nhau, nếu mình biết chuyện này từ sớm, cậu không nói mình cũng sẽ giúp cậu, đồ ngốc!"

"Tô Tô, cậu không trách mình?" Trước khi đến đây cô đã từng suy nghĩ đến nhiều cảnh tượng cô ấy sẽ không tha thứ cho mình, nhưng lại không biết hạnh phúc đến nhanh như vậy.

"Nha Nha, cậu là đứa ngốc!"

"Tô Tô, mình sai rồi, mình muốn nói cho cậu biết, mình phải nói cho cậu biết!" Giang Phỉ Á sốt ruột, dường như muốn dùng một câu nói để nói ra toàn bộ bí mật, mấy ngày nay, cô bị ép tới mức quá mệt mỏi.

"Tô Tô, bọn Thiểu Tước và Diêu Mộng Lan đã có dự mưu từ trước, là vì lấy được thứ này để đổi lấy lợi ích, hơn nữa hình như bọn họ còn qua lại với hắc bang quốc tế!"

"Hắc bang quốc tế?" Tư Mộ Thần vừa mới mở cửa chợt nghe giọng nói Giang Phỉ Á vang lên, giọng nói ngạc nhiên, dường như sự việc hơi vượt qua phạm vi kế hoạc của anh rồi.

"Đúng vậy, lần trước lúc mình và Diêu Mộng Lan nói chuyện, từ trong miệng cô ta nghe được tin này,Hình như là hắc bang quốc tế ngắm trúng một thứ gì đó trong tay Tô Tô, để lấy được thứ đó, bọn họ điều động rất nhiều vũ lực."

"Giang Phỉ Á, cô dám xác định tin này không?" Chuyện này đã ảnh hưởng đến vấn đề quốc tế, một khi hắc bang quốc tế gây bất lợi cho Cảnh Tô, thì tình cảnh hiện tại của Cảnh Tô rất nguy hiểm, tính đến cả thế giới, an toàn của Cảnh Tô cũng không thể bảo đảm được."

"Được rồi, đừng hù dọa Nha Nha, Mộ Thận, cơ thể Nha Nha vẫn chưa tốt đâu!" Cảnh Tô nhìn Tư Mộ Thần nghiêm túc lại không đành lòng nhìn khí thế lạnh như băng của Tư Mộ Thần chèn ép Nha Nha.

"Ha ha, tôi mà là một dân thường thì thật là cao hứng, lão đại, tôi có cầm hai chai nhị oa đầu*, anh làm chút thức ăn đi, chúng ta vui vẻ vui vẻ a!" Còn chưa mở cửa, đã nghe thấy giọng nói to của Lục Phạm.

Tư Mộ Thần thật không có cách nào vơi tên lỗ mãng này, Cảnh Tô vội vàng đi mở cửa, bọn họ ai cũng không chú ý đến vẻ mặt không thích hợp của Giang Phỉ Á.

Lục Phạm nhìn Giang Phỉ Á xấu hổ, Cảnh Tô và Tư Mộ Thần nghĩ rằng cô nhìn thấy bộ dạng của tên kia đã xấu hổ rồi.

"Cô, gần đây cô tốt không?"

"Rất tốt!"

"Đưa tới hai chai Nhị Oa Đầu nữa à?"

"Đầu em gái cậu! Còn không theo ông mày tới thư phòng, để chỗ này lại cho hai chị em tâm sự!"

"Ừ......."

Tư Mộ Thần quay đầu lại nhìn Lục Phạm, hôm nay tiểu tử này tính vòng vo làm gì nhỉ? Ngày trước vừa nhìn thấy Cảnh Tô là nhảy lên nhảy xuống vòng quanh cô như điệu dân tộc Hồi.

Tiểu tử hôm nay cậu uống nhầm thuốc rồi hả?"

"Không, lão đại, em đâu có! ha ha!"

"Cậu thôi đi, cậu không nói thật, vậy ông mày phạt cậu đi mua đồ ăn!" Tư Mộ Thần biết tên hoa hồ điệp này thích nhất là đẹp, chợ bẩn thỉu dơ dáy, cậu ta sẽ không muốn đi.

"Lão đại, anh nói thật sao?" Lục Phạm đề cao âm cuối, từ thư phòng truyền ra ngoài phòng khách!

"Thật!" Tư Mộ Thần đắc ý, chiêu này vẫn còn dùng được!

"Lão đại, rất cảm ơn anh, em đi đây!" Vừa mới dứt lời, anh ta nhưng làn khói không thấy bóng dáng đâu. Để lại hai người trong phòng khách nhìn nhau.

"Cô bé, em có biết hoa hồ điệp đi dạo chợ sẽ có kết cục gì không?" Tư Mộ Thần từ trong thư phòng đi ra trên môi nở nụ cười gian trá, dựa vào cửa nhìn Lục Phạm đi xa, rồi quay đầu lại nhìn Cảnh Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.