Buổi trưa, Nha Hi lên phòng tổng giám đốc như mọi khi, không cần gõ cửa, mở cửa bước vào.
Dư Thế Phàm không có trong phòng, mọi khi mở của sẽ nhìn thấy anh ngồi ở bàn làm việc rất oai phong nga. Nha Hi bước vào phòng ngủ thì nghe tiếng nước, ra là anh đang tắm, Nha Hi đến bàn trà ở sofa bày ra đồ ăn, hôm nay anh đổi vị nhỉ, đặt đồ ăn ở nhà hàng Ý.
Có hai phần mì ý và hai phần bít tết thơm lừng, hộp còn lại chắc là hộp ăn vặt, Nha Hi hí hửng mở ra, xem hôm nay sẽ được ăn bánh gì đây? Là bánh macaron nha. Nha Hi thích nhất là maccaron, thích thú vừa hát vừa lấy bánh ra, những chiếc macaron nhỏ nhỏ tròn trịa làm sao.
“Giờ ăn đến rồi giờ ăn đến rồi, mà ca rón, mà ca rón (Macaron).”
Cô cứ liên tục lép nhép miệng hát, nhìn những chiếc bánh đáng yêu đủ màu mà hai mắt sáng vời vợi, lút lắc như con mèo con chờ món ngon vào miệng.
“Em thích macaron à?” Người đàn ông đã tắm xong, khoác trên mình áo tắm lông đi ra đã nhìn thấy vợ nhỏ thích thú dễ thương vô cùng. Giọng nói phát ra từ phía sau, Nha Hi xoay đầu nhìn anh, vui vẻ gật đầu mạnh “Thích lắm.”
“Thích là được” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, bình thường sẽ ngồi đối diện cô ăn cơm nha, hôm nay lại ngồi bên cạnh nên Nha Hi có chút ngạc nhiên nhìn anh “Anh không ngồi bên kia hả?”
“Không” Dư Thế Phàm cầm lên dao và nĩa, cắt thịt bò bít tết ngon ngất ngây, cắt ra một miếng liền đưa lên miệng cô, Nha Hi rất thuận ý há miệng ăn. Cô rất đói nha, miếng bít tết như tan chảy ở trong miệng cô, nhai nhai Nha Hi vui vẻ nâng môi cười, Dư Thế Phàm cũng cắt thịt ăn.
Bởi vì anh không ngồi đối diện, mà Nha Hi đã để dĩa bò và mì ở phía đối, nên Nha Hi với tay kéo hai dĩa bên kia về. Cùng anh ăn cho xong bữa trưa thịnh soạn, lần nữa quên béng đi hai bài văn bản mặt dù nó đang được đặt trên bàn trà, ngay bên cạnh dĩa bánh macaron.
Ăn xong bữa trưa, Nha Hi liền nhanh tay bóc lấy cái bánh màu hồng tròn trịa, ú na ú nần bỏ vào miệng. Bánh ở trong miệng ngọt béo, tan chảy ra, thật là thích, hai bài văn bản ở trên bàn khóc thét mất, sự chú ý của Nha Hi nó đều ở dĩa bánh hết.
“Ngon không?” Thế Phàm nhìn cô rất thoả mãn ăn bánh, Nha Hi đơn nhiên là gật đầu, bởi vì còn bánh trong miệng không tiện trả lời. Cô muốn bảo anh ăn một cái nhưng bánh trong miệng còn chưa ăn hết, mới lấy một cái bánh đưa cho anh. Dư Thế Phàm nhìn chiếc bánh màu trắng mà cô đưa cho anh, cảm thấy không ngon bằng cái bánh đang ở trước mặt, tay bắt chạm lên gương mặt cô, nâng càm nhỏ lên hôn lên cái môi nhỏ màu hồng đỏ mọng. Điêu luyện cại mở hàm răng của vợ nhỏ, tay nâng càm cô lên một chút, đưa chiếc lưỡi vào tìm kiếm cái lưỡi nhỏ mềm thơm nồng mùi bánh ngọt.
Một bên đuổi một bên trốn, trao đổi hơi thở, cái miệng này thực thơm, Nha Hi mị lên một tiếng “Hưm...”
Cô không thở được, Dư Thế Phàm mới luyến tiếc rời đi, giương ra nụ cười, còn ma mị liếm môi một cái “Ngọt quá rồi.”
Nha Hi chùi miệng, hai má đỏ hoe, lẩm bẩm “Bánh thì phải ngọt chứ...”
“Anh không nói bánh” Tay nâng niu lọng tóc dài, Dư Thế Phàm ranh ma cười, nụ cười của anh thật khiến cô má đỏ tim đập nga, anh ăn gian quá.
Cô liếc mắt đi nơi khác muốn tìm chủ đề, lúc này mới thấy hai tờ giấy đáng thương trên mặc bàn, cuối cùng cũng được chú ý. Nha Hi bỏ chiếc bánh màu trắng vào miệng, cầm lên hai tờ giấy đưa cho anh. Dư Thế Phàm muốn hỏi cái gì, Nha Hi giơ lên giơ xuống tờ giấy ý bảo anh cầm lấy mà xem, cái miệng nhỏ tích cực nhai bánh trong miệng.
Nhận lấy, Thế Phàm nhìn xem, đầu mi tâm bắt đầu chao lại, cặp mâu nhìn tới số liệu liền nâng mắt nhìn vợ nhỏ đang uống nước, uống xong đáp nhanh “Anh xem nó có kì lạ không?”
Dư Thế Phàm gật đầu “Này là bản mỗi tháng phải không?”
“Ừm” Nha Hi gật đầu mạnh “Mọi người đều đã kí qua, còn đợi em với chị Hà ký nữa sẽ nộp cho trưởng phòng Lâm. Chị Hà bảo thường chị ấy chỉ ký chứ chẳng xem qua, tại cũng tin tưởng mọi người ấy, bản tháng này có em xem thì thấy bị thiếu... Mà mọi người ai cũng đã ký rồi, hoặc là em sai hoặc là thật sự thiếu.”
Bộ dáng ngồi rất ngay ngắn, nghiêm túc trình bày của cô, lần đầu Dư Thế Phàm thấy cô trong bộ điệu này. Mọi khi cô làm việc đều nghiêm túc như này nhỉ? Dư Thế Phàm lần nữa nhìn lại hai tờ giấy, bản thu chi của tháng này và thu chi tháng trước, đều trên lệch một khoảng rất lớn. Anh không nghĩ là tại công ty của mình lại có tình trạng lấy của công chiếm hữu riêng, tham nhũng lớn như này, ánh mắt nguy hiểm trầm tư.
Nha Hi ở một bên quan sát anh, không biết anh đang nghĩ cái gì lại tập trung như thế, từ góc nghiêng, mũi anh rất cao, hàng mi cũng thật dài, đôi mắt tự như loài chim ưng sâu hiểm khó đoán. Đúng là nhan sắc giết chết chị em, Dư Thế Phàm xoay mặt nhìn cô, Nha Hi liền ngay ngắn lắng nghe.
“Em cứ việc ký đi” Dư Thế Phàm bảo, Nha Hi liền ngạc nhiên “Vẫn ký?”
“Ừm sau đó cứ như thường lệ nộp cho trưởng phòng.”
Nha Hi không rõ Dư Thế Phàm nghĩ gì, chỉ gật đầu nghe theo, đặt hai tờ giấy về chỗ cũ lấy thêm một cái macaron ăn. Vừa ăn vừa dọn mấy dĩa dơ vào túi giấy để buổi chiều đem đi bỏ, nhìn cái miệng nhỏ màu hồng đỏ mọng nhai nhai động đậy kia, Dư Thế Phàm đợi cô dọn dẹp xong liền bắt lấy thân thể mềm mại thì thầm lên lỗ tai nhỏ “Đi ngủ.”
Nha Hi sờ lấy lỗ tai nhột nhột, bàn tay to lớn chui vào trong áo sơ mi của cô tìm kiếm, Nha Hi ngăn lại bàn tay nghịch ngợm của anh “Dư tổng, em buồn ngủ.”
Ý cô là cô buồn ngủ lắm, không tiện cùng anh trần chuồng hoạt động.
“Ừm, vào phòng ngủ thôi.”
Bế cô lên, Nha Hi bị bưng vào phòng ngủ, anh liền đè lên người cô, cảnh tưởng bị thân thể cùng gương mặt điển trai như Phan An này đè lên hình như quen quá.
Nha Hi nhanh chóng ôm lấy ngực mình “Dư tổng, mời đi ngủ.”
Lên giường rồi, anh còn đè lên cô làm gì? Anh có ý đồ gì? Buổi trưa chỉ có hai tiếng nghỉ trưa, một tiếng ăn, một tiếng ngủ, không có dư ra thời gian cùng anh đâu nha.
“Em cứ ngủ, việc này để anh.”
Còn Tiếp...
_ThanhDii