Bữa cơm thật khủng khiếp với Hà Anh Thảo, tiêu rồi, thật sự là tiêu rồi. Nha đầu Nha Hi đó biết cô sống cùng với Trương Thế Thành, đảm bảo thời gian sau này ở Dư Thị cô sẽ bị nha đầu đó chọc cho thẹn chết đi sống lại. Cái nhà họ Trương kia cũng thật là lắm chuyện, ai mượn anh nói ra chứ. Hà Anh Thảo về được nhà, thật sự chán nản bò lên giường nằm, chán đến mức còn không muốn đi tắm.
Trương Thế Thành mở tủ quần áo lấy đồ để đi tắm, nhìn thấy cô nằm sấp như một con cá xấu trên giường ủ rũ, chắc là vì bị Nha Hi trêu lúc nãy. Trương Thế Thành đến bên cạnh giường ngồi xuống, khẽ hỏi “Cô vẫn ổn chứ?”
Ổn cái khỉ, anh còn ở đây mà hỏi ư? Hà Anh Thảo vùi mặt vào cái gối “Tại anh cả...” Cuộc đời đi làm còn lại của cô sẽ bị nha đầu kia khịa không thấy đường đi, tất cả là tại họ Trương nhà anh.
“Dư phu nhân nói đúng mà” Trương Thế Thành khẽ giọng, ánh mắt trầm tư, Hà Anh Thảo ngốc đầu dậy trừng mắt “Đúng cái...”
Cô định mắng, nhưng vẻ mặt người đàn ông này trông nghiêm túc quá, trông ánh mắt hiện lên cả tình cảm chỉ là... Hà Anh Thảo thật sự không dám chấp nhận, cô lại lần nữa lãng tránh “Nói cái gì cơ? Nha Hi thì biết cái gì?”
“Anh Thảo...” Trương Thế Thành cười khổ, bàn tay xoa đầu cô, chạm lên sợi tóc mềm mại “Em thật sự không nghĩ rằng chúng ta rất hợp nhau sao?”
Rất hợp, chỉ là Hà Anh Thảo không dám đối diện, Hà Anh Thảo cúi đầu lần nữa vùi vào gối, không có đáp lời, Trương Thế Thành cũng chỉ có thể xoa đầu cô thêm một tí, sau đó rời đi vào phòng tắm.
Nếu như Anh Thảo gặp Thế Thành sớm hơn, trước khi xảy ra chuyện với Hạ thiếu, có lẽ cô sẽ có thể dễ dàng ở bên cạnh Trương Thế Thành. Hiện tại không như vậy, cô không xứng đáng với người tốt như vậy!
___
Hôm nay là thứ bảy, đã là cuối tuần, như dự định Nha Hi cùng với Thế Phàm trở về Huỳnh gia, không ngờ đến là ông bà Dư cũng có ở đây. Cả hai gia đình đoàn tụ đầy đủ, vui chơi cả một ngày ở Huỳnh gia, hai phu nhân phụ trách nhà bếp nấu ra cả một bàn tiệc, hai lão gia vẫn cứ đánh cờ hàn huyên với Dư Thế Phàm.
Lúc này Nha Hi và Nhã Đình đang ở trên phòng ngủ của Nhã Đình tâm sự mỏng, Nhã Đình đem chuyện hôm trước với mẹ kể cho Nha Hi, một cách rất là ấm ức.
“Em nói xem” Nhã Đình rất là quạo “Mẹ thật sự rất quá đáng.”
“Mẹ lo lắng cho chị mà” Nha Hi an ủi “Rồi mẹ cũng sẽ hiểu cho chị.”
“Chỉ có Nha Hi là tốt” Nhã Đình mếu máo, xém chút nữa quên béng việc quan trọng “Đúng rồi, đây là quà cho em đây.”
Một hộp quà rất to, Nha Hi mừng rỡ “Là gì vậy?”
“Em mở ra là biết đó mà” Nhã Đình vui vẻ, Nha Hi liền mở hộp, lập tức ngạc nhiên “Oa” Lên một tiếng. Là nước hoa nha, rất là nhiều luôn, Nha Hi đếm cũng tầm hai mươi chai nước hoa dạng lọ nhỏ nhỏ. Nha Hi liền mở ra một chai ngửi thử liền bị Nhã Đình ngăn lại “Chờ đã.”
“Dạ?”
Nhã Đình cười trừ, trông hơi kì lạ “Nước hoa này em chỉ nên dùng ở nhà nha.”
“Hả?” Huỳnh Nha Hi ngớ người, kì lạ, nước hoa mà chỉ có thể dùng ở nhà ư?
“Em cứ nghe chị là được” Nhã Đình phì phì cười “À... Thì tại nước hoa này rất tốt cho cơ thể, sẽ phát huy tác dụng nếu em dùng vào ban đêm... Ahaha rất tốt cho da...”
“Ơ... Có cả nước hoa như vậy cơ” Nha Hi gật gù, tuy là không hiểu lắm nhưng đại khái là nước hoa này dùng để dưỡng nhỉ? Toàn là chữ tiếng Pháp nên cô không thể đọc được, Nha Hi vui vẻ đáp “Cảm ơn chị.”
“Haha” Nhã Đình cười trừ.
___
Buổi tối, Nha Hi với Thế Phàm ở lại Huỳnh gia đêm nay, sau một ngày chơi bời ở Huỳnh gia thì giờ cũng đến lúc để đi ngủ. Nha Hi vừa vặn tắm xong, lấy nước hoa chị hai tặng thoa, thật sự rất thơm nga, thật tiếc là không thể dùng để đi ra ngoài nhỉ. Thế Phàm vừa rồi đi nghe điện thoại, có vẻ là về công việc, thoa xong nước hoa, Nha Hi leo lên giường ngủ, hôm nay cô chơi đến mệt nha.
Nấu ăn với hai bà mẹ cùng chị hai vừa tám chuyện, sau đó dọn dẹp rồi lại tâm sự với chị hai, Nhã Đình kể cho cô rất nhiều chuyện ở Pháp, còn có anh chàng tên Bern kia nữa. Nha Hi tắt đèn, ánh sáng mặt trăng dội vào cửa sổ vẫn chiếu sáng cả căn phòng, cô ngáp một hơi dài nằm ngay ngắn trên giường.
Bỗng một cỗ nóng lạnh ùa về, Nha Hi khẽ thở ra một hơi nặng nề, không hiểu sao cô lại cảm thấy nóng bức như thế này, cảm giác có gì đó rất là kì lạ. Huỳnh Nha Hi ngồi dậy, hai tay quạt quạt cho gương mặt, vỗ vỗ ngực, thật sự nóng quá. Đầu óc lại có chút không tỉnh táo, mơ mơ màng màng nhưng cô đâu có uống gì chứa cồn, cô đang bị cái gì vậy?
“Khụ khụ...”
Nha Hi ho sặc, không được rồi, cô cảm thấy kì lạ quá, thật nóng, thật ngứa ngáy trong người. Dư Thế Phàm trở về, nhìn thấy đèn tắt cho rằng cô đã ngủ, nhưng đi vào trong giường thì thấy Nha Hi ngồi trên giường quần áo có chút xốc xếch không ngay ngắn. Dư Thế Phàm đi đến “Sao vậy?”
“...” Nha Hi nhìn Dư Thế Phàm, đôi mắt mù sương, không hiểu vì sao lại cảm thấy ham muốn người đàn ông này, cô muốn hôn anh.
Nha Hi bò đến bên cạnh Dư Thế Phàm, ánh trăng nhàn nhạt, mới nhìn rõ mặt Nha Hi đỏ bừng, cô chạm vào gương mặt anh, giữ lấy gương mặt anh. Nghiêng đầu hôn lên môi anh, rất nhiệt liệt cại mở hàm răng trao đổi hơi thở, đây có thể nói là lần đầu cô chủ động đến như vậy. Làm cho Dư Thế Phàm có chút ngạc nhiên không tin vào mắt mình, thả ra gương mặt người đàn ông cô yêu thương, gương mặt cô gái đỏ bừng, đôi mắt mù sương đục ngầu với giọng nói run rẩy “Thế Phàm... Em muốn anh...“. Truyện Phương Tây
Còn Tiếp...
_ThanhDii