Bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa nhà tắm, Nha Hi hoàn toàn không biết nên làm cái gì, anh đến đây làm cái gì? Căn hộ đây chẳng phải bây giờ chỉ còn sở hữu của cô sao? Hai người còn cái chuyện gì để nói?
Huỳnh Nha Hi tháo ra tạp dề màu hồng gấp đôi lại buộc chặt bụng mình lại, hiện tại không có một cái nịch bụng nào ở trong nhà tắm này cả, cô vừa mới chuyển đến vào tối hôm qua, hoàn toàn không nghĩ đến việc anh sẽ đến.
Nịch bụng khiến cô không mấy thoải mái nhăn nhúm cả gương mặt, còn chưa có nịch xong đã nghe âm thanh gõ cửa cùng giọng nói lớn “Nha Hi, em ra đây.”
Buộc chặt tạp dề ôm cứng chiếc bụng lớn của mình, Huỳnh Nha Hi nhanh chóng cởi ra đầm bầu.
“Em đi ra hay là anh đập cửa vào?”
Cô hốt hoảng cầm lấy chiếc đầm ngủ của đêm qua cũng may còn ở móc treo trong phòng tắm, vừa mới thay ra lúc sáng nay. Nhanh vội mặc vào, cửa nhà tắm liên tục truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn ầm ầm phát ra. Nha Hi rất khó khăn cầm lấy khoá váy phía sau, do phần run rẩy vội vàng tay cô càng bối rối không làm nên chuyện chỉ vừa kéo lên được một chút.
Rầm.
Huỳnh Nha Hi hồn tiêu phách tán, xoay đầu về phía cánh cửa, Dư Thế Phàm bước vào. Bóng dáng người đàn ông một tháng không nhìn thấy, Nha Hi áp lưng mình vào bức tường phía sau lưng còn chưa có kéo xong khoá váy la ba lấp bấp hỏi “Anh... Anh đến đây làm gì?”
Bước chân Dư Thế Phàm tiến tới, tay nắm lấy cổ tay của cô muốn kéo ra ngoài, Nha Hi vội rút tay “Có chuyện gì thì anh nói nhanh nhanh.”
Thế Phàm vẫn nắm lấy cổ tay cô, dùng sức kéo cô ra khỏi nhà tắm, Nha Hi nhìn thấy mấy tạp chí giành cho bà bầu của mình ở trên tủ đầu giường, còn có mấy hộp sữa bầu mà mẹ đặt ở trên tủ để nhắc nhở cô chăm uống sữa, còn có cả tủ đồ trong suốt lơ lửng treo một hàng đầm bầu mà hôm qua chị hai treo lên cho cô.
Anh kéo cô ra đến phòng ngủ thì buông tay, mọi sự chú ý của anh lúc này chỉ nằm trên người cô nên hoàn toàn không có để ý đến mấy tiểu tiết nhỏ bé kia. Cô không thể để anh nhìn thấy, vội vội vàng vàng nắm lấy tay anh kéo ra khỏi phòng, nhanh chóng đóng lại cánh cửa phòng ngủ còn cô thì tựa mình vào cánh cửa.
Thở phào được một cái, cô nâng đầu nhìn anh “Anh đến đây làm gì?”
“Em ở đây làm gì?” Giọng nói anh rất lớn, như quát vào mặt cô, đột nhiên bị doạ Nha Hi nín thở “Đây... Là nhà em.”
“Trở về Huỳnh gia ngay” Dư Thế Phàm bắt lấy cánh tay của cô kéo đi, anh sẽ đưa cô về nhà họ Huỳnh.
Nha Hi khó khăn lắm mới xin ba mẹ để được ở đây, anh đột nhiên xuất hiện trong nhà của cô rồi còn bắt cô trở ngược về nhà, Huỳnh Nha Hi rút tay không được, anh siết chặt đến đầu ngón tay cô cảm thấy tê tê. Không thoát ra được bị kéo đi ra đến phòng khách, tay còn lại Nha Hi cố gắng gỡ bàn tay của anh ra khỏi cổ tay mình “Anh buông em ra, em ở đây!”
“Đi về là đi về” Dư Thế Phàm vẫn nhất quyết lôi kéo cô, hai bên giằng co ở phòng khách, Nha Hi thật sự không hiểu anh bị cái gì, trừng mắt hét lớn “Anh buông ra!”
Đối với trừng mắt của cô, Dư Thế Phàm xoay đầu lại nhìn cô, đôi mắt đục ngầu hiện lên tơ máu của anh còn đáng sợ hơn, anh bỏ ra tay cô, tiến người áp tới bắt lấy cái eo thuần phục bế cô lên vai. Bụng bị cấn vào vai anh, cô đau đến tay chân cứng ngắt “Không được... Bỏ em xuống...”
Nha Hi túm lấy lưng áo sơ mi của Thế Phàm đến nhăn nhó, không dám chống trả nữa bật khóc “Đau quá... Anh bỏ em xuống... Huhu... Thả em xuống...”
Nghe tiếng nức nở của cô, mi tâm Dư Thế Phàm nhíu chặt lại, chỉ là bế lên vai không rõ vì sao cô lại đau đến khóc lóc thế kia. Nhìn thấy tấm lưng nhỏ lộ ra nửa phần còn chưa kéo xong khoá váy, Dư Thế Phàm đành thả cô xuống, tiện tay kéo ngay ngắn lại khoá váy sau lưng cho cô “Không muốn đau thì ngoan ngoãn đi về...”
Lời còn chưa dứt hết, Huỳnh Nha Hi đã ngồi phịch xuống sofa ôm chiếc gối đệm nhỏ trước ngực đôi mắt to tròn ướt ướt nghiêm túc “Anh tự mà đi.”
“Em ở đây làm cái gì?” Về nhà họ Huỳnh còn có ba mẹ Huỳnh chăm sóc cho cô, cô ở đây một mình làm cái gì? Đáng lí ra anh không nên để căn hộ này thuộc về cô.
“Anh có bị điên không? Đây là nhà của em, anh còn không mau ra ngoài thì em sẽ gọi bảo vệ” Cô đe doạ, ôm chặc chiếc gối nhỏ trong người lùi lùi đến đầu bên kia của sofa tránh xa anh một chút. Truyện Huyền Huyễn
“Anh không có giỡn với em, đi về nhà” Dư Thế Phàm vừa tiến đến được một bước, Nha Hi lập tức hét toáng lên “Em không đi, anh với em không có quan hệ. Dư Thế Phàm, em có thể kiện anh vì đột nhập trái phép.”
Khoé môi nâng lên, Dư Thế Phàm trừng mắt, ban đầu còn khống chế được một chút, lúc này anh thật sự phát điên lên mất, cô vừa rồi nói cái gì, không có quan hệ?
“Em cho rằng ly hôn là phủi sạch?” Dư Thế Phàm nhếch môi cười gật gù, tay cởi ra ba chiếc cúc áo sơ mi ở ngực, hành động kì lạ của anh, Nha Hi rút người trên sofa, dự cảm chẳng lành hai mắt đỏ hoe “Anh... Anh muốn làm cái gì?”
Anh có bị khùng hay không? Hai người đã ly hôn, còn chẳng phải là không quan hệ, bây giờ lại ở đây muốn giở trò gì? Nhìn thấy anh xoắn lên hai tay áo, đôi mắt đục ngầu trừng trừng dán lên người cô không bỏ sót một kẻ hở nào, thật sự bị anh doạ sợ gương mặt trắng bệch, cái miệng nhỏ run rẩy “Dư Thế Phàm, anh bình tĩnh lại, chúng ta nói chuyện...”
Còn tiếp...
_ThanhDii