Gương mặt Nha Hi từ đỏ hồng dần chuyển sang đen đen lại, cái người này có đang bình thương không vậy?
Nói là chồng cô, hôn cô, còn ôm cô cứng như thế này, bây giờ lại bảo là quan hệ của hai người không được tốt?
Nha Hi nhăn mày chưa kịp phản ứng, phía cánh cửa truyền tới âm thanh, ông bà Huỳnh đã đến. Nhìn thấy Dư Thế Phàm ôm ấp con gái nhỏ liền tức giận quát “Ai cho phép cậu vào đây?”
Dư Thế Phàm thở dài, hôn lên vành tai của cô một cái mới buông ra. Bà Huỳnh liền vội kéo Nha Hi tránh xa Dư Thế Phàm một chút, ông Huỳnh đứng trước chắn lại Dư Thế Phàm “Cậu tránh xa con gái tôi một chút.”
Anh xoay người rời đi, chỉ luyến tiếc ánh mắt nhìn cô một chút, Nha Hi nhìn bóng dáng người đàn ông kia cô độc rời đi. Không hiểu vì sao cảm thấy có chút nhói nhói ở trong lòng, đưa đôi mâu nhìn mẹ “Vì sao lại đuổi anh ấy?”
“Nó không có tốt lành gì cả, con không nên tiếp xúc với thằng đó” Mẹ tức giận.
“Anh ấy bảo anh là chồng con?” Nha Hi thắc mắc, bà Huỳnh nghe thất liền hít thở thật sâu để kiềm chế, giải thích “Lúc trước là vậy nhưng bây giờ thì không.”
“Tại sao vậy?” Nha Hi nhíu mày, ông Huỳnh ngồi bên cạnh đáp nhanh “Hai đứa ly hôn rồi.”
“...” Huỳnh Nha Hi im lặng, cảm giác thật sự rất nhói lòng khi nghe đến hai chữ ly hôn. Ra là cả hai đã ly hôn, như thế sao anh vẫn nói là chồng của cô, còn hôn cô, thật kì lạ.
“Nha Hi, con không được tiếp xúc với tên Dư Thế Phàm đó nữa, có nghe không?” Bà Huỳnh nghiêm khắc, trừng mắt tức giận. Nha Hi như không dám cãi lời gật đầu, đôi mi cụp xuống.
Dư Thế Phàm...
Cái tên nghe thật xao xuyến, trái tim bỗng nhói lên một cách lạ, cô gái bên giường kia tỉnh lại thu hút sự chú ý của ba mẹ, cô cũng lật đật đi qua bên giường kia quan sát.
“Khụ khụ...” Nhã Đình ho sặc một chút, ông Huỳnh đã vội chạy đi báo cho bác sĩ, Nhã Đình nhìn thấy Nha Hi an toàn mừng rỡ đến nước mắt ướt nhoè, vừa tỉnh lại đã khóc nức nở.
Nha Hi đối với cô gái xinh đẹp này, cảm giác rất thân quen, nhìn thấy chị ấy khóc liền đau lòng, ôm chị an ủi một chút. Bà Huỳnh đứng bên cạnh thuật lại “Con bé mất trí nhớ tạm thời, nó không nhớ ai cả.”
Nhã Đình trong vòng tay của Nha Hi ngây ra, vội buông ra Nha Hi, bắt Nha Hi nhìn cô chằm chằm “Em nhìn xem, có thấy quen không?”
Huỳnh Nha Hi chỉ có thể cười trừ lắc đầu, Nhã Đình hít hít cái lỗ mũi, tự trách bản thân.
“Hai đứa xảy ra chuyện gì? Nói mẹ nghe.”
Bà muốn biết lý do vì sao hai đứa con gái vừa về đến đây, đã nhập viện thương tích đầy mình thế kia. Ai đã làm cho con gái bà như vậy? Dư Thế Phàm ư? Dư Thế Phàm đưa hai cô vào viện và báo cho Huỳnh gia, còn dám xuất hiện ôm ấp con gái bà cho nên có thể nói người gây ra không phải là Dư Thế Phàm.
Nhã Đình cúi đầu, nhắc đến chuyện đó, cô nhớ đến Bern, Hạ Minh Quân. Trong lòng liền đau đớn, quả đúng như mẹ nói, người ta yêu thương, nuông chiều mình chưa chắc gì đã thật sự yêu thương mình. Nhã Đình không nói ra, chỉ lắc đầu nhỏ nhẹ “Chuyện đó để sau nha mẹ, bây giờ con không có tâm trạng.”
“Ừm” Bà Huỳnh cũng không gượng ép. Truyện mới cập nhật
Mấy ngày sau hai chị em dần hồi phục, được sự cho phép của bác sĩ xuất viện trở về nhà. Để tiện cho việc Nha Hi hồi phục, ông bà rất hay gợi lại mấy chuyện lúc nhỏ, còn những chuyện xấu gần đây đều không nhắc đến.
Nha Hi lại rất tò mò chuyện hôn nhân của cô, cùng người đàn ông tên là Dư Thế Phàm kia. Nhưng chỉ cần cô mở miệng ra về họ Dư liền bị ba mẹ la mắng, ông bà rất tức giận, cho nên Nha Hi không dám đề cập nữa. Huỳnh Nha Hi nhắm đến chị hai Nhã Đình, nửa đêm chui vào phòng chị hai tâm sự mỏng manh, thăm dò tin tức.
Cô biết rằng chị Nhã Đình sẽ có thể cho cô đáp án, Nhã Đình vẫn chưa ngủ, ngồi thẫn thờ ở trên giường, Huỳnh Nha Hi đi vào phòng, ngồi bên cạnh chị. Thấy chị buồn liền hỏi “Chị buồn hả?”
Nhã Đình lắc lắc đầu, tay quẹt ngang mắt lau đi nước mắt trong suốt “Không có.”
“Như vậy còn không có buồn” Nha Hi bĩu môi “Chị có thể tâm sự với em mà.”
Nhã Đình bật cười, hít hít cái lỗ mũi “Chị chỉ buồn một chút chuyện cũ...”
Nhã Đình vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, dù sao cô vẫn không đáng thương bằng em gái tội nghiệp. Cho nên cô không được phép buồn bã quá nhiều, vì Hạ Minh Quân đó, không đáng nữa, không đáng để cô phải buồn phiền thêm.
“Em hỏi chị một chút chuyện được không?”
“Được” Nhã Đình vui vẻ, mong ngóng câu hỏi của Nha Hi.
“Chị kể chuyện lúc trước của em và Dư Thế Phàm đi, em muốn biết em với anh ta là thế nào?” Nha Hi hỏi, Nhã Đình rất ngạc nhiên, không biết Nha Hi đã gặp Dư Thế Phàm từ khi nào “Em đã gặp cậu ta sao?”
“Hôm trước khi chị tỉnh lại, anh ta có đến, sau đó bị ba mẹ đuổi đi” Cô trả lời, gương mặt lộ ra điểm buồn bã “Anh ta nói là chồng em, còn hôn em, nhưng ba mẹ lại đối với anh ta rất tức giận, ba mẹ còn nói là em đã ly hôn rồi cho nên cấm em gặp anh ta.”
Nhã Đình gật gật đầu, hiểu được ý tứ của cô, tay xoa đầu em gái “Em bây giờ chỉ là tò mò chuyện với cậu ta, thật ra bản thân em cũng sẽ không muốn gặp cậu ta đâu.”
“Sao vậy chị?”
Nhã Đình thở dài, cũng không giấu dím Nha Hi nói ra những chuyện không vui vẻ đó, bởi vì nếu nói ra sớm cho Nha Hi biết, khi cô nhớ lại cũng sẽ không quá đau lòng.
“Hai đứa em kết hôn một năm rưỡi, sau đó Dư Thế Phàm có người mới, hai đứa ly hôn, em có thai... Sau khi sinh thì cậu ta lấy đi hai đứa nhỏ.”
Nha Hi ngây người, trọng tâm chú ý vào ba từ duy nhất “Hai đứa nhỏ?”
Đầu cảm giác hơi đau, Huỳnh Nha Hi nhíu mày, cảm giác như có gì đó thật quen thuộc ùa về nhưng rất mơ hồ.
“Cậu ta kết hôn với Trần Hân Hân, còn lấy hai đứa bé, cho nên ba mẹ mới đối với cậu ta tức giận như vậy, cậu ta không tốt với em.”
Nha Hi cảm giác đầu ong ong lên, cái tên kia khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, cảm thấy vô cùng tức giận một cách kì lạ, mím môi cất giọng “Em đau đầu quá...”
Còn tiếp...
_ThanhDii