Vợ Yêu Xin Chào

Chương 9: Chương 9: Nấu gì cho anh ăn.




Huỳnh Nha Hi lật đật ngồi, đầu tóc bù xù, nhìn xung quanh phòng không có ai, bắt lấy điện thoại nằm trên tủ đầu giường mở ra xem.

Hai mắt Nha Hi mở to, cái miệng há hốc khi nhìn vào điện thoại, đồng hồ đang hiển thị gần năm giờ chiều. Nha Hi ngủ lâu như vậy, thế mà cô chỉ cảm giác được bản thân chỉ vừa mới chợp mắt một chút thôi. Huỳnh Nha Hi nhanh chóng bò xuống giường cầm lấy túi xách đi vào phòng tắm, rửa mặt, chau chuốt lại bản thân một chút.

Nha Hi khẽ mở cửa phòng ra, qua khe cửa nhìn lén vào phòng làm việc, xác định Dư Thế Phàm không có trong phòng liền nhanh chóng mở cửa, tiến ra phòng làm việc đi đến cánh cửa chính.

Đứng trước cửa với tư thế gọn gàng nhất, Nha Hi còn cẩn thận vuốt vuốt mái tóc, mở cánh cửa đi ra khỏi phòng.

Đã gần giờ tan tầm nên mọi người đều lo chuẩn bị ra về, Nha Hi không bị chú ý cho lắm, sau khi cô đi ra khỏi phòng tổng giám đốc phải đi ngang qua khu vực thư kí mới đến được thang máy xuống tầng dưới.

Quả nhiên, Huỳnh Nha Hi chạm mặt Trần Hân Hân, nhìn thấy Nha Hi đến lúc này mới rời khỏi phòng Dư Thế Phàm, Trần Hân Hân trừng trừng đứng dậy, tay ném hồ sơ xuống bàn phát ra một âm thanh lớn.

Huỳnh Nha Hi cố gắng không chú ý đến, bỏ ngoài tai lặng lẽ muốn bình yên đi qua khu vực thư kí, chỉ là vừa lướt ngang bàn thư kí liền bị gọi tên.

“Huỳnh tiểu thư.”

Nha Hi dừng lại bước chân, hai bàn tay nắm chặt bình tĩnh, bày ra vẻ mặt bình thản nhất xoay người lại. Trần Hân Hân đi đến trước mặt cô, ánh mắt cô ta rất tức giận, trầm lặng yêu cầu “Ngày mai, chúng ta gặp nhau được không?”

“Tôi không có chuyện gì để nói với cô” Huỳnh Nha Hi từ chối, hai người các cô thì gặp nhau để làm gì, hai người con gái dính líu đến cùng một người đàn ông chắc chắn sẽ không tốt lành gì, Nha Hi không có thiện cảm nói chuyện với cô gái này.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô” Trần Hân Hân đáp, không để cô từ chối bảo nhanh “Sáu giờ tối mai ở coffee Trắng phố Cũ.”

“Nhưng tôi...”

“Tôi đợi cô” Dứt lời, Trần Hân Hân quay đi về bàn làm việc, cầm lấy túi xách rời đi trước. Để lại Huỳnh Nha Hi đứng chôn chân, cô không có thiện cảm với câu chuyện mà Trần Hân Hân đề cập.

Huỳnh Nha Hi cắn cắn cánh môi, Nha Hi thật sự không muốn tiếp chuyện, đứng chần chờ lúc lâu Huỳnh Nha Hi mới lấy lại tinh thần, nâng bước chân rời khỏi Dư Thị.

Lúc trưa Nha Hi có nhắn với bác tài trở về Dư gia trước vì cô sẽ ở lại công ty, nên bây giờ phải bắt một chiếc taxi đưa cô về nhà. Nhà của cô và Dư Thế Phàm không có người giúp việc, đó là một căn ở chung cư cao cấp.

Suốt một năm cũng chỉ có mình cô ở nhà nên rất vắng vẻ, căn hộ của cả hai rất đơn giản với một phòng khách, phòng bếp và một phòng ngủ. Bởi vì hai người từ sau khi cưới đã dọn ra ở riêng với gia đình, do Dư Thế Phàm cùng cô không muốn ảnh hưởng đến ông bà Dư.

Nếu hằng ngày phải chứng kiến cảnh con trai cùng con dâu không vui vẻ, ông bà sẽ sớm già đi vì suy nghĩ nhiều. Ở riêng cũng tiện một phần cho Thế Phàm có đi đến chỗ Hân Hân ở qua đêm cũng không ai phàn nàn, Huỳnh Nha Hi mở cửa nhà, cởi áo khoác máng lên giá treo.

Cô vào bếp tìm gì đó nấu bỏ bụng, mở xem những thứ còn lại trong tủ lạnh, Huỳnh Nha Hi đứng suy tư không biết nên ăn cái gì. Còn mấy quả trứng, rau củ mua lúc sáng, Nha Hi nghĩ tới món mì xào cùng trứng với dưa leo, rau ngọt.

Nha Hi liền nhúng tay vào triển khai nấu mì ăn, những ngày anh không về cô rất ít khi nấu nhiều món, chỉ cần vừa đủ Nha Hi no bụng là được. Lại không ngờ nấu vừa xong một đĩa mì xào đẹp mắt, Nha Hi lại nghe tiếng mở cửa.

Nhìn thấy Dư Thế Phàm từ phòng khách đi vào, Huỳnh Nha Hi ngạc nhiên đến cơ mặt méo mó. Hôm nay là thứ sáu, lần đầu tiên anh trở về nhà mà không phải là thứ hai với thứ năm.

Huỳnh Nha Hi nghiên đầu đôi mắt bỗng hoá thành hai hạt tiêu chớp chớp khẽ hỏi “Anh quên đồ hả?”

Dư Thế Phàm đối với câu hỏi không được tự nhiên của Nha Hi chỉ biểu thị một cái nhíu lông mày sau đó đi vào phòng ngủ. Huỳnh Nha Hi nhìn theo bóng dáng anh đi mất, cô ngồi xuống bàn ăn thưởng thức thành quả mì xào, chắc hẳn là Thế Phàm đi vào lấy đồ.

Huỳnh Nha Hi mở ra điện thoại, mở xem các clip ăn mukbang để kích thích thêm vị giác. Sau khi Nha Hi ăn xong mì vẫn chưa thấy Dư Thế Phàm trở ra, Nha Hi rửa sạch bát đĩa dơ, sau đó cũng đi vào phòng ngủ.

Tiếng nước chảy xào xào trong nhà tắm, Dư Thế Phàm đang tắm, Nha Hi đi đến tủ đồ ôm ra bộ chăn gối nhưng chợt dừng lại hành động, chẳng phải trưa nay cũng chung một giường sao? Thế tại sao cô phải đài đoạ bản thân ngủ sofa cơ chứ, sofa cứng lắm lại còn lạnh cơ.

Huỳnh Nha Hi dẹp vào bộ chăn gối, lấy một bộ quần áo ngủ đặt sẳn một bên, đợi Dư Thế Phàm tắm xong sẽ tới lượt Nha Hi, đi đến bên giường phủi phủi giường ngủ cho thật sạch sẽ.

Cánh cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, Dư Thế Phàm cả người bốc hơi nước, áo lông ngủ màu đen, nửa ẩn nửa hiện vòng ngực săn chắc càng thêm phần ma mị, tay lau tóc dáng vẻ rất lười biếng đi ra.

Một màn mỹ nam như thế lọt vào mắt Huỳnh Nha Hi, cô lập tức má đỏ tai hồng mắt liếc đi nơi khác, hôm nay anh ở nhà sao? Thật là lạ đi.

Nha Hi cầm đồ ngủ của mình, định đi vào phòng tắm liền bị giọng nói nam thân lười biếng kia hỏi “Nay em không nấu cơm à?”

Nha Hi dừng lại động tác đi, lắc lắc đầu “Em nghĩ anh không về nên...” Anh muốn ăn cơm à? Ngày Nha Hi nấu thật thịnh soạn thì không thèm, ngày không nấu lại đòi cơm ư? Có điều là hôm nay Nha Hi không có nấu cơm, ai mà biết trước được hôm nay anh sẽ về nhà, Nha Hi bảo “Anh đói hả? Hay là em gọi đồ ăn ha.”

Dư Thế Phàm thở dài, khuôn mặt chán chường đáp cụt ngủn “Ngán.”

Nha đầu này, lại muốn anh ăn cơm ngoài, anh ăn cơm ngoài đến phát ngán rồi nha, cả năm ăn cơm ngoài đến cổ cũng khô, họng cũng khan, Dư Thế Phàm xin kiếu “Nấu gì cho anh ăn.”

Huỳnh Nha Hi đứng yên tại chỗ, ơ kìa, anh bảo cô nấu đồ cho anh ăn, Nha Hi mang quần áo đem vào phòng tắm treo lên, hai chiếc má phồng lên đỏ ửng. Đứng trước gương cô dùng hai bàn tay phẩy phẩy, quạt cho mát gương mặt mình.

Trong lòng vui vẻ đến muốn nhảy cẩn lên, thật muốn la hét một cái nhưng như vậy thì Dư Thế Phàm sẽ nghe thấy mất. Huỳnh Nha Hi giữ bình tĩnh lại tâm trạng, nhìn qua gương phản chiếu gương mặt đã có phần giống bình thường mới dám đi ra ngoài.

“Thế anh đợi em chút.”

Nha Hi lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, bóng dáng nhỏ bé cuống cuồng lên của Nha Hi, Dư Thế Phàm đứng bên cạnh cửa sổ lau tóc còn ướt, khoé môi bạc mỉm cười tựa như không cười, ngắm nhìn buổi tối của thành phố qua khung cửa sổ.

Còn tiếp...

_ThanhDii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.