Ngồi trong bồn tắm lớn, Nha Hi xấu hổ đến mức chỉ chừa đôi mắt trên mặt nước, có vẻ như cô đang tắm mát cho gương mặt. Lúc nãy, ở nhà bếp, Dư Thế Phàm rất là kì lạ, đột nhiên hôn cô như thế. Huỳnh Nha Hi đã dùng tất cả phản bác để từ chối, hồi trưa nay chẳng phải đã ở cùng rồi sao?
Rất may mắn người kia hôm nay đại giá quan lâm nghe lời cô một chút, chỉ hôn cô thôi. Huỳnh Nha Hi ngâm mình đã xong, đứng dậy bước khỏi bồn tắm lớn đứng dưới vòi sen sả nước lại một lần.
Cạch.
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, chính xác là âm thanh phát ra từ cửa phòng tắm của Nha Hi. Huỳnh Nha Hi hoảng hốt xoay người, một tay trên một tay dưới cố che lại những phần phải che quát lớn “Dư Thế Phàm! Anh bị điên à anh đi ra!”
Dư Thế Phàm vẻ mặt ranh mãnh, trên người chỉ có chiếc khăn màu trắng quấn ở thắc lưng “Là do em không khoá cửa nha.”
Khoá cửa? Anh có bị điên không? Không nói đến trước đây đến mặt mũi cũng không thèm nhìn, ai lại nghĩ đến sẽ xông vào phòng tắm của cô? Xin mời anh nhặt cái sĩ diện của anh lên, ai lại xông vào phòng tắm của người khác như thế chứ?
“Làm ơn nha, đâu phải anh chưa nhìn thấy?” Nhìn động tác che lại thân thể như hoa như ngọc, Dư Thế Phàm bĩu môi.
Thấy cái rắm, Huỳnh Nha Hi tức đến dặm chân “Anh đi ra ngoài.”
Dư Thế Phàm lại rất thản nhiên đi đến, còn chẳng ngần ngại tháo xuống khăn lông, nửa thân dưới vừa rậm rạp vừa thô to liền đập vô mắt của Nha Hi.
“Dư Thế Phàm anh còn có liêm sĩ không?” Nha Hi nắm lấy chai xà phòng hướng về phía Dư Thế Phàm ném “Anh biến ra ngoài!”
Người kia lập tức né, sau đó đã đi đến trước mặt, bắt lấy được thân thể mềm nhỏ của Huỳnh Nha Hi. Tuy là nhà tắm lớn ấm nóng nhưng hiện tại có người nóng hơn, Dư Thế Phàm khiêu mi, cúi đầu hôn cô gái nhỏ. Mặc cô rất là tức giận đi chăng nữa, Dư Thế Phàm vẫn tích cực làm việc thể hiện yêu thương.
___
Buổi sáng ở Dư Thị, chị Hà hôm nay không đi làm cho nên Nha Hi rất thiếu người bầu bạn. Ngồi xem các văn bản rất chán nản, mọi khi lâu lâu sẽ có một cái đầu ló qua hỏi xem cô có chỗ nào không hiểu hay là không biết. Huỳnh Nha Hi thở dài, mới biết được cảm giác vì sao hôm trước chị Hà lại hối thúc cô đi làm như vậy, thật là cô đơn nha.
“Cô Huỳnh, có gì thắc mắc không?” Một ly coffee sữa được đặt xuống bàn làm việc, Nha Hi ngẩng đầu, là anh Trương “Dạ, không sao, cảm ơn anh.”
“Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi nhé” Trương Gia Bảo mỉm cười, Huỳnh Nha Hi nhanh nhẹn gật đầu “Vâng.”
Trương Gia Bảo rời đi, Huỳnh Nha Hi nhìn theo bóng lưng anh, quả thật anh Trương là người rất tốt, thật sự rất quan tâm nhân viên mới như cô. Huỳnh Nha Hi không nhìn thấy mấy ánh mắt đen xì như muốn bốc ra lửa của các cô nhân viên khác, trò chuyện xong chỉ tiếp tục cúi xuống xem văn bản.
Bởi vì không có Anh Thảo, buổi trưa Nha Hi tuyệt không luyến tiếc căn phòng này, nhanh chóng thu dọn sau khi đến giờ nghỉ trưa để lên phòng tổng giám đốc, có một chiếc giường êm ái đang chờ đợi cô. Huỳnh Nha Hi gõ cửa, được sự cho phép liền mở ra bước vào, Dư Thế Phàm vẫn ngồi ở bàn làm việc nhắc nhở “Sau này em không cần phải gõ cửa.”
“Không cần hả?” Nha Hi ngạc nhiên chớp mắt, vừa vặn ngồi xuống sofa. Nghe giọng nói ngu ngơ của cô, anh mới buồn cười “Giờ nghỉ trưa thì chỉ có em mới lên phòng anh, không cần gõ.”
À, thì ra là vậy, các nhân viên khác có lẽ sợ hãi nhất là bị gọi lên căn phòng này. Cũng chẳng ai lại muốn bước vào phòng này đâu, tên giám đốc này, ngày kiểm tra khẩn ấy thấy thái độ lo lắng của mọi người đến như vậy. Nha Hi giật giật khoé môi, không biết mọi khi anh đối với nhân viên như thế nào nhỉ? Có độc đoán, bạo lực lao động không ta?
Các túi đồ ăn đã năm trên bàn, Nha Hi bèn lấy ra ngay ngắn đợi Thế Phàm xong việc.
Sau khi hoàn thành xong, Dư Thế Phàm tiến về sofa ngồi cùng cô ăn cơm, Nha Hi quả thật không ăn được cơm phần ở ngoài, rất không hợp khẩu vị, thịt kho quá ngọt, canh chua lại không tìm thấy một mảnh rau để ăn, cá kho thì nhạt nhẽo, lợ lợ không mặn không ngọt. Thật sự là ăn không được, đúng là chỉ có thể ăn chống đói chứ không thể no. Huỳnh Nha Hi gác đũa, mở hộp bánh bông lan trứng muối ăn thêm, nhìn thấy vậy Dư Thế Phàm mới chợt nhớ đến một việc “Anh cũng ăn không nổi đồ ở ngoài nữa đâu đấy.”
Nha Hi gặm bánh, cái miệng nhỏ nhai nhai đến hai cái má hồng động đậy “Hửm?”
“Anh muốn ăn cơm em nấu” Nhìn thấy cô gái này không hiểu, anh chỉ có thể nói rõ ra. Huỳnh Nha Hi ngượng ngùng gặm một mảnh lớn bánh bông lan ăn, cô cũng đi làm nữa cho nên nếu nấu đồ ăn cho anh sẽ phải dậy rất sớm. Hoặc là ngủ hơi muộn để nấu, Huỳnh Nha Hi liếc mắt, nhai hết bánh trong miệng “Anh đầu tư cho em cái bếp nhỏ, tủ lạnh nhỏ, còn có mấy cái nồi đi.”
Chỉ có phương án tối đó cô nấu đồ ăn sẵn sau đó sáng mang đi theo, trưa hâm lại để hai người ăn. Dư Thế Phàm đơn nhiên không thể từ chối, anh thật sự không ăn nổi hương vị nhạt nhẽo này nữa “Phòng ngủ anh còn rất rộng nha.”
Cho nên không những mấy thứ cô cần, cả một căn bếp nhỏ cũng có thể có cho cô, chỉ là tốn thời gian tu sửa một chút. Không quan trọng, anh no bụng quan trọng hơn, vì như vậy ngày ngày anh sẽ được ăn cơm cô nấu.
Còn tiếp...
_ThanhDii