Kẻ hay cười là người mang nhiều sầu muộn, Anh Thảo đã từng đọc qua câu nói ấy ở đâu đó, ở một quyển sách hay khi lướt vu vơ trên mạng, Anh Thảo không nhớ rõ.
Chỉ cảm thấy câu nói ấy rất đúng, khi Anh Thảo ở công ty, có thể nói rằng cô đã bày ra vẻ mặt tươi cười nhất. Mặc dù, sau sự việc hai năm trước, mọi người đối với Anh Thảo xa lạ, Hà Anh Thảo vẫn rất vui vẻ và làm việc, hoàn thành tốt nhất có thể.
Dạo gần đây, Anh Thảo như tìm lại được một chút vui vẻ khi ở cạnh Huỳnh Nha Hi, chỉ mới được một chút. Hà Anh Thảo giống như tìm được niềm vui thật sự trở lại, không còn nhớ đến những chuyện trước kia nữa.
Dinh dong.
Chuông cửa vang lên, Hà Anh Thảo nhanh chóng ngồi dậy chạy đến cánh cửa, thông qua camera quan sát người ở phía trước. Hà Anh Thảo lập tức mở cửa, gương mặt trắng bệch cùng hai dòng nước mắt lấp lánh lập tức ôm lấy người đàn ông này.
Vùi gương mặt lắm lem vào vòng ngực cứng rắn, nức nở khóc. Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhỏ của Anh Thảo, an ủi “Không sao, có tôi ở đây rồi.”
Đây là bác sỹ tâm lí của cô, Trương Thế Thành, người duy nhất mà Anh Thảo có thể dựa vào những lúc khủng hoảng. Ôm Thế Thành, Hà Anh Thảo nức nở khóc, giọng nói run rẩy như con mèo nhỏ bị thương không thể bình tĩnh nói nên lời “Tôi... Anh ta... Anh ta...”
Trương Thế Thành liên tục vỗ về cô, dìu Hà Anh Thảo vào nhà, đóng cửa lại cẩn thận.
Dư Thế Phàm vừa rồi có gọi cho anh, bảo anh đến chỗ của Hà Anh Thảo, Trương Thế Thành đã lập tức đi đến, nhìn thấy cô đã mất bình tĩnh như thế này. Đã rất lâu Trương Thế Thành không có gặp lại Anh Thảo, cho rằng cô gái này sớm đã ổn, không ngờ đến Hạ Minh Quân lại trở về.
Thế Phàm có nói rằng, tên họ Hạ đó đã trực tiếp gọi điện với Anh Thảo, Trương Thế Thành hận không thể một phát bắn chết Hạ thiếu hắn, còn dám trở về nơi này.
Trương Thế Thành nghiến răng, vòng tay ôm chặt thân thể nhỏ mềm mại đang run run, tựa hôn lên mái tóc thơm mùi hương cỏ chanh đã lâu ngày không gặp, ôn nhu “Không sao nữa.”
Hà Anh Thảo trôn vùi gương mặt vào lòng ngực Thế Thành, hai tay siết chặt chiếc áo sơ mi của anh. Cảm giác đã lâu không trở lại, hoảng sợ cùng bất an lo lắng, Hà Anh Thảo chỉ biết bất lực khóc. Người này, cũng đã lâu Anh Thảo mới được gặp, mùi hương này, thật sự làm cho Anh Thảo cảm thấy thoải mái, bình yên đến lạ.
Hai năm trước.
Khi Dư Thị cùng Hạ Thị đối đầu với nhau, kết cục thua thảm hại của Hạ Thị. Hạ thiếu Hạ Minh Quân, trước gây ra tai nạn của Trần Hân Hân, sau lại bắt giữ nhân viên Dư Thị, Hà Anh Thảo.
Hà Anh Thảo bị giam ở chỗ của hắn gần một tháng, từ ngón tay đến sợi tóc bị hắn trêu đùa bỡn cợt thảm hại. Từ đầu, hắn chỉ muốn trả thù Dư Thế Phàm, đã tông gần chết trợ lí của Thế Phàm, còn bắt thêm nhân viên của Dư Thị.
Vốn chỉ muốn trêu ngươi, không ngờ Hạ Minh Quân lại khá thích thú với Hà Anh Thảo, anh ta đột nhiên nổi hứng với Anh Thảo. Liền giam cô ở Hạ gia, ngày ngày thưởng thức, Hà Anh Thảo cầu xin anh ta đến thế nào cũng không được, Hạ Minh Quân thậm chí còn không có ý nghĩ sẽ thả Anh Thảo.
Cho đến khi người của Dư Thế Phàm tìm đến, Hạ Minh Quân buộc phải trốn ra nước ngoài một thời gian. Hà Anh Thảo được giải thoát, trầm cảm rất nặng, Dư Thế Phàm đã nhờ đến Trương Thế Thành chăm sóc Hà Anh Thảo.
Một năm rưỡi trôi qua với những điều trị của Thế Thành, Hà Anh Thảo đã dần khỏi, cũng không còn nghĩ đến chuyện cũ, chính vì chuyện này Hà Anh Thảo mới rất có ác cảm với đàn ông, duy chỉ người đàn ông này, Trương Thế Thành mới có thể khiến Anh Thảo cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau bình phục trở lại làm việc ở Dư Thị, Dư Thế Phàm đối với Anh Thảo đặt biệt quan tâm. Đặc cách cho Anh Thảo không cần phải làm nhiều việc, mức lương cũng hậu hĩnh hơn một chút.
Chính vì thế mà mọi người đối với Anh Thảo rất đố kị, dần dần xa cách Hà Anh Thảo. Trương Thế Thành đối với nữ bệnh nhân này cũng cực kì quan tâm, lâu lâu lại sẽ điện hỏi thăm cô. Lâu lâu sẽ hẹn cô cùng ăn cơm, để chắc chắn rằng Anh Thảo hoàn toàn bình phục.
Không ngờ chưa được bao lâu yên bình, hôm nay, Dư Thế Phàm đã thông báo cho anh rằng Hạ thiếu trực tiếp gọi cho cô ấy. Hà Anh Thảo khóc đến ngủ thiếp đi trong vòng tay Thế Thành, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô. Trương Thế Thành cầm lấy điện thoại của Hà Anh Thảo, kiểm tra nhật kí cuộc gọi, ánh mắt chỉ toàn hiện lên tia máu.
Hạ Minh Quân, nếu hắn ta dám quay trở về, Trương Thế Thành dám cho hắn không toàn thây.
_
Xe dừng lại ở trước bệnh viện trung tâm thành phố, Dư Thế Phàm bước xuống xe, đi qua ghế phụ mở cửa xe cho Nha Hi. Huỳnh Nha Hi xuống xe, vẫn còn rất ngang bướng mặc dù đã đi đến tận đây “Anh tự vào đi.”
Đã đến tận đây, Nha Hi còn muốn trốn, Dư Thế Phàm nắm tay cô kéo đi vào trong, Huỳnh Nha Hi chỉ có thể đi theo sau anh như một cô vợ nhỏ chạy theo bước chân của chồng. Đến một căn phòng, mở cửa bước vào Nha Hi thất thần nhìn cô gái nằm trên giường.
Toàn thân băng bó, Huỳnh Nha Hi chỉ có thể bấu lấy tay áo Dư Thế Phàm, có vẻ như Nha Hi cảm thấy lo lắng, Thế Phàm cầm lấy bàn tay nhỏ bảo bọc, to lớn bao trùm bàn tay của cô. Đi đến bên cạnh giường bệnh, Trần Hân Hân từ đầu đến chân đều băng bó, đến nghiên đầu nhìn hai người cũng trở nên rất khó khăn.
“Thế Phàm...” Giọng Trần Hân Hân yếu ớt gọi, Dư Thế Phàm trầm ngâm “Hân Hân, anh hi vọng em cùng anh giải thích cho rõ ràng với Nha Hi.”
Còn tiếp...
_ThanhDii