"A ——" Kỳ Hinh kinh ngạc, theo bản năng cô lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp trừng lớn!
Trong chiếc hộp không phải là một con quái thú hung dữ, mà là một chiếc nhẫn cực kì xa hoa——
Nhẫn!
Hiếm khi thấy viên kim cương màu hồng nào lớn như vậy, nó như toát ra
màu sắc mơ mộng. Xung quanh nó, chính là viên kim cương màu trắng trong
suốt, sáng long lanh và đá quý màu lam nhạt, tựa như những vì sao bao
quanh vầng trăng sáng, đẹp lạ thường, khiến người ta muốn đui mù con
mắt.
Chiếc nhẫn này —— là dành tặng ai?
Theo bản năng Kỳ Hinh vội vàng đóng chiếc hộp lại, cô thở gấp, lập tức, cô nhìn thấy một bảng số liệu.
Hóa ra chiếc nhẫn này được đặt làm riêng bởi bậc thầy trong ngành thiết
kế trang sức quốc tế, đúng lúc nhìn lên, thì ra nó mới được chuyển đến
vào buổi sáng ngày hôm
nay.
Chiếc nhẫn này. . . . . . Là Lăng Thiếu Đường đặc bịêt đặt riêng cho cô sao?
Kỳ Hinh dũng cảm suy đoán như vậy, trái tim đập từng hồi, không sai, lập tức cô nghĩ tới lúc trước khi bố cô đang nằm viện, lúc đó Lăng Thiếu
Đường đã gọi bọn họ là "Bố mẹ" ?
Anh, chuẩn bị cầu hôn cô ư?
Bàn tay nhỏ bé ôm chặt ngực đè nén cảm giác hoảng sợ, đây là sự thật
sao? Nhưng anh chưa bao giờ nói với cô ba chữ "Anh yêu em" mà!
Tâm trạng của Kỳ Hinh rất phức tạp. Cô khẳng định Lăng Thiếu Đường cũng
yêu mình. Về phương diện khác, cô lại sợ rằng mình đang tưởng tượng, nhỡ chiếc nhẫn này không phải tặng cho cô thì sao?
Mang theo sự hồi hộp, Kỳ Hinh thật cẩn thận đặt chiếc hộp về chỗ cũ, đặt giống như lúc ban đầu, sau khi đóng ngăn kéo lại, ngồi một lúc lâu
nhưng cô vẫn chưa thể bình tĩnh.
Đường, yêu cô ! Cô tin chắc điều này là sự thật, bởi vì ánh mắt của anh
không thể lừa người! Tình cảm của anh dành cho cô, sự lo lắng anh dành
cho cô, sự dịu dàng của anh với cô.....
Tất cả những điều này đều khiến cô không thể nào nghi ngờ trái tim chân thành của anh !
Đường, rất yêu mình ! Rất yêu mình!
Trong lòng Kỳ Hinh nói lên những lời ngọt ngào này, cô nhớ bóng hình của anh quá....
Khẽ đi đến cửa phòng họp quốc tế, sau khi xác định anh không thể nhìn
thấy chỗ mình đang đứng, xuyên qua cửa thủy tinh xa xỉ sáng bóng, cô dịu dàng nhìn Lăng Thiếu Đường đang ngồi ở vị trí chủ tịch.
Cô nhẹ cười, dáng người cao 185cm và thẳng tắp của Lăng Thiếu Đường lại
ngồi ở chỗ kia, ngay lập tức khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
Đường nét ngũ quan sâu sắc giống như dùng con dao tỉ mỉ điêu khắc từng
chút một, mỗi một đường cong đều thể hiện vẻ tao nhã và cao quý.
Đôi mắt tĩnh mịch, vẻ mặt không quan tâm, lạnh nhạt, sắc xảo, sâu xa
giống với phong cách của một con chim ưng, dường như trên đời này không
gì có thể lọt vào tầm mắt của anh, tạo cho người ta cảm giác cao cao tại thượng, không kìm chế được phải lạnh run người.
Hơi thở vua chúa trời sinh, đây là người đàn ông cô yêu!
Không nén nổi tình cảm của mình, bỗng nhiên cô dõi theo khuôn mặt cương
nghị kia, rồi trừng mắt nhìn, lại cảm thấy hai má mình nóng rực.
Không nên! Tốt hơn là nên tránh đi!
Kỳ Hinh cắn môi, lập tức rời khỏi cửa phòng họp.
Ai mà biết được, Lăng Thiếu Đường ngồi trong phòng họp nhưng lại có linh cảm ai đó đang nhìn mình, tầm mắt của anh lập tức lướt qua bốn phía một lượt, nhanh chóng dừng lại ở cánh cửa, anh không hề nhìn lầm, tầm mắt
khóa chặt bóng hình xinh đẹp đang chuẩn bị rời đi của cô ——
Hinh Nhi?
Vốn dĩ anh đang nghiêm mặt khép chặt môi, lại chậm rãi gợi lên ý cười bất thường.
Chỉ mới không gặp một buổi sáng. Nhưng anh lại phát hiện mình rất nhớ
cô! Chắc cô cũng vậy, nếu không sao có thể đến Lăng thị vào giờ này?
Không biết hiện tại các đồng nghiệp ở tổ cạnh tranh thế nào rồi ? Đúng, đi thăm bọn họ!
Kỳ Hinh đi thang máy xuống tầng trệt, mới bước ra khỏi cửa, lập tức mọi người đều phát hiện ra cô.
"Kỳ Hinh ——"
Một đồng nghiệp nữ vui sướng hô to, rồi tiến tới ôm Kỳ Hinh thật chặt !
"Cô đã đến rồi, Kỳ Hinh, tất cả mọi người đều rất nhớ cô!" Toàn bộ đồng nghiệp ở tổ cạnh tranh đều tiến lên, đồng thanh nói.
Trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ấm áp : "Tôi cũng rất nhớ mọi người. Xem này, tôi mang cái này đến cho mọi người đây!"
Cô lấy món điểm tâm đã chuẩn bị từ trước ra, thực ra cô cũng rất muốn
đến thăm họ, cho nên lúc nãy đã đi mua cho mỗi người một loại điểm tâm
mà họ thích.
"Hu hu ― Kỳ Hinh, cô tốt quá, đây là món bánh trứng ‘CC’ mà tôi yêu thích nhất !" Một đồng nghiệp nữ nói.
"Đây là bánh ngọt tôi thích ăn, trời ạ, Kỳ Hinh, tôi yêu cô chết mất!" Một đồng nghiệp khác vui mừng nói.
"Uh, cà phê thơm quá, Kỳ Hinh, cô đúng là người vợ tốt mà đàn ông chúng tôi ước ao !" Một đồng nghiệp nam nói.
"Này. Cẩn thận sau khi nghe được câu này, Lăng tiên sinh sẽ đối xử tàn nhẫn với cậu đó K!" Có người chân thành nhắc nhở nói.
"Đúng vậy, cậu muốn kết hôn với Kỳ Hinh sao? Kiếp sau nhé !" Một đồng nghiệp nam khác cười trêu chọc nói.
Các đồng nghiệp được đà cười to hơn.
"Này, các anh thật đáng ghét, các anh nói cái gì thế ?" Kỳ Hinh bị bọn họ trêu, mặt cô ửng đỏ.
"Kỳ Hinh, chúng tôi nói vậy cũng không sai, Lăng tiên sinh thực sự rất
quan tâm cô đấy! Khi nào thì cô cho chúng tôi ăn kẹo cưới đây?"
Mỗi người một câu, có đồng nghiệp nữ còn dùng phương thức thọc lét bức Kỳ Hinh "thú nhận".
Đối với Lăng tiên sinh, bọn họ luôn vừa kính vừa sợ , nhưng với Kỳ Hinh, bọn họ lại luôn thân thiết .
Trong thời gian cô dẫn dắt mọi người, ở trước mặt bọn họ cô cũng không
có thái độ kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa năng lực làm việc của cô rất xuất sắc khiến tất cả bọn họ đều phải nhìn cô với con mắt khác xưa, nhất là
khi cô thành công giành được chiến thắng ở vòng đấu đầu tiên, vừa đánh
đã thắng, lời phát biểu sâu sắc của Kỳ Hinh cũng thật tuyệt vời! Làm
toàn bộ tổ cạnh tranh muốn kiêu ngạo một chút cũng không được!
Toàn bộ văn phòng ngập tràn tiếng cười đùa.
Đúng lúc này ——
"Hinh Nhi ——" Một tiếng nói trầm thấp vang lên từ phía cửa.
Ngay lập tức căn phòng trở nên tĩnh lặng, tất cả mọi người nhìn về phía tiếng nói vừa được phát ra.