Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 93: Q.6 - Chương 93: Em cảm tạ tôi thế nào?




Ánh mắt Lăng Thiếu Đường chứa đầy ý cười, anh nhẹ nhàng vuốt cằm.

- Sau đó?

Anh hờ hững lên tiếng.

- Sau khi Kỳ thị thành công giành được mảnh đất, tôi bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện là do anh sắp xếp! Dựa vào tính cách của Lăng Thiếu Đường anh, nếu thật sự muốn có mảnh đất này thì trừ khi là gặp phải nhân tố bất khả kháng, bằng không anh nhất định sẽ không buông tay. Mà hôm nay, trong cuộc hội nghị, những lời anh nói với các cổ đông đã hoàn toàn chứng thực nghi ngờ của tôi!

Kỳ Hinh dừng lại, nhìn Lăng Thiếu Đường.

- Người có quyền xem xét những tài liệu mật về những quyết sách của tập đoàn không chỉ có một mình anh, nhưng để cho Kelly dù có phát hiện ra mình lấy nhầm tài liệu cũng không hề báo cáo với ai thì chỉ một mình anh… Lăng Thiếu Đường! Tất cả những chuyện này vốn là do anh sắp xếp!

Lăng Thiếu Đường nghe xong câu nói của Kỳ Hinh liền nhún vai, từ chối cho ý kiến.

- Vậy em cho rằng mục đích tôi làm vậy là gì?

Giọng nói trầm thấp của anh thấp thoáng ý cười.

Kỳ Hinh thấy anh hỏi vậy, liền cụp mắt xuống, khẽ nói: “Mục đích chính xác của anh là gì thì tôi không rõ lắm, nhưng tôi chỉ biết rằng, nếu Lăng thị thật sự không tham gia cạnh tranh đấu thầu thì đối thủ của Kỳ thị sẽ ít đi nhiều, chỉ đơn giản vậy thôi!

Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh, khóe miệng hơi cong lên, ánh mắt lóe lên tia khác thường.

- Nếu em có thể nghĩ như vậy thì tôi sẽ vui vẻ đón nhận!

Kỳ Hinh rụt người lại: “Tôi nói rồi, tôi rõ không mục đích thật sự của anh, nhưng tôi vẫn cảm ơn anh, không chỉ lần này mà cả lần trước anh quan tâm đến chuyện liên quan đến giá cổ phiếu của Kỳ thị!”

Lăng Thiếu Đường cười ha ha, tràng cười sang sảng lộ rõ khí phách của đàn ông.

- Một khi đã như vậy thì em định cảm tạ tôi thế nào?

Giọng nói của Lăng Thiếu Đường không nhanh không chậm vang lên bên tai Kỳ Hinh.

Đôi mắt anh lúc này sáng rực như ánh mặt trời nơi đường chân trời.

Kỳ Hinh biến sắc.

Dưới ánh mắt thâm thúy đang nhìn chằm chằm mình, cô cảm thấy hô hấp có phần khó khăn, càng không thể thoát khỏi phạm vi của anh.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, những đường cong duyên dáng tuyệt đẹp ở chiếc cổ cao như thiên nga khiến Lăng Thiếu Đường hơi ngẩn ra.

- Tôi… tôi…

Kỳ Hinh hụt hơi, cô hiểu được ý nghĩa trong ánh mắt của Lăng Thiếu Đường.

Nhưng, cô không muốn như vậy!

Bởi vì…

Cô có cảm giác như mình chẳng qua chỉ là một kỹ nữ bán đứng cơ thể mình mà thôi!

Lăng Thiếu Đường nhìn rõ phản ứng của cô, anh không biết suy nghĩ trong lòng cô lúc này.

Đôi mắt anh ánh lên ý cười, đôi môi mỏng hơi hé mở, cất giọng đầy bí hiểm:

- Chẳng lẽ em không định cảm ơn tôi thật “tốt” sao?

Ngữ khí của anh lộ rõ dục vọng một cách trần trụi.

- Có rất nhiều cách để cảm ơn người khác, tôi có thể… A!

Cô còn chưa nói xong, Lăng Thiếu Đường đã dùng sức ôm chặt lấy cô.

Nụ hôn như đang trừng phạt, hung ác đoạt lấy, khuỷu tay anh siết lấy người cô càng chặt hơn.

Đôi môi cô tỏa ra hương thơm ngát, như bầu không khí thanh mát sau cơn mưa, tươi mát và có phần lành lạnh khiến người ta lưu luyến không nguôi.

- Không… Ưm…

Dưới sự tiếp xúc thân mật, hơi thở nóng rực hòa lẫn vào nhau, Kỳ Hinh như bị sét đánh, muốn tránh thoát nhưng cả người không còn chút sức lực nào cả.

Chiếc lưỡi anh linh hoạt như dòng nước chảy róc rách, luồn lách khắp khoang miệng cô.

Cánh môi nóng bỏng ngấu nghiến đôi môi như cánh hoa của cô, lộ rõ khát vọng muốn chinh phục.

Thật lâu sau, anh mới kiềm chế lại cơn sóng đang cuộn trào, đẩy cô ra.

Kỳ Hinh hơi chới với, may mà sau lưng có đôi tay rắn chắc đỡ lấy người cô.

Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như làn nước dập dờn ý xuân vô hạn, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm ướt át, vẻ mặt như được phủ một lớp sương, cô liên tục thở gấp.

Hương hoa bách hợp luẩn quẩn trong bầu không khí, nhân lúc hai người thả lỏng, hương hoa len vào giữa hai người.

Hàng lông mày kiếm của Lăng Thiếu Đường chợt nhíu chặt lại, vẻ mặt trong nháy mắt như bị một lớp khói mù che kín.

Anh duỗi bàn tay to ra, lập tức ném bó hoa bách hợp ra xa.

- Anh làm gì vậy? – Kỳ Hinh không vui trước hành vi của anh!

- Hinh Nhi, em không ngoan chút nào!

Đôi mắt đen của Lăng Thiếu Đường nheo lại đầy thâm trầm.

Anh đứng dậy, nhân lúc cô không để ý liền bế bổng cô lên, đi vào bên trong.

- A…

Kỳ Hinh kêu lên, sau đó liều mạng giãy dụa.

- Buông tôi ra, anh muốn làm gì?

Cô hoảng sợ vặn vẹo người. Cô cảm thấy hơi choáng váng, nhất là khi Lăng Thiếu Đường bế cô cách xa mặt đất như vậy.

Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng lúc càng trở nên thâm trầm, anh mỉm cười, nói với Kỳ Hinh: “Đừng nóng vội, lát nữa em sẽ biết tôi, à, không phải, là chúng ta sẽ làm cái gì”.

Câu nói đầy nguy hiểm của anh khiến người khác phải sợ hãi.

Ngay sau đó, anh sải bước bế Kỳ Hinh ra khỏi văn phòng, đi về phía phòng của tổng giám đốc.

- Anh Lăng…

Kelly thấy vậy thì kinh ngạc đến ngây người, vội vàng che miệng lại.

- Kelly, hoãn mọi lịch trình trong ngày hôm nay của tôi lại, những cuộc hẹn trước cũng hủy luôn đi!

Lăng Thiếu Đường lạnh lùng nói với Kelly.

Ngay sau đó, cửa phòng tổng giám đốc bị đóng sập lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.