Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh ngồi trên sô pha mềm mại, trên người Kỳ Hinh tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt làm anh cảm thấy trong lòng ấm áp.
Anh hoàn toàn không ngờ Lãnh Thiên Dục lại điều tra ra Tuyên Tử Dương, tư liệu anh cũng xem qua, mọi chuyện đều do Tuyên Tử Dương gây ra, tuy rằng anh không tiếp xúc với Tuyên Tử Dương nhiều, nhưng dựa vào ấn tượng đầu tiên của anh, người này chắc sẽ không có bản lĩnh như vậy, nhưng nếu không phải là Tuyên Tử Dương, vậy, người ở đằng sau hắn là ai?
Lăng Thiếu Đường tự hỏi mình điều này, cũng dẫn nhíu mày lại.
Ngón tay giống như làn nước trong xanh mịn màng khẽ đặt lên lông mày anh, đôi mắt long lanh chứa đựng sự ấm áp mỉm cười.
Lăng Thiếu Đường cúi đầu cười, anh nhìn vào con mắt dịu dàng như nước mùa xuân của Kỳ Hinh, hôn lên đôi môi mềm.
Kỳ Hinh, người phụ nữ như trong nước này, khiến anh phải yêu thương cô từ tận đáy lòng.
Lưu luyến buông môi cô ra, buồn cười nhìn cánh môi bị hôn nồng nhiệt nên ửng đỏ mê người của cô.
"Chuyện khó giải quyết lắm sao?"Cô nhẹ giọng hỏi.
Có thể khiến Lăng Thiếu Đường vội vàng rời khỏi buổi đấu thầu, chuyện này quả thật rất nghiêm trọng, hơn nữa nhìn bộ dạng trầm tư suy nghĩ của anh, trong lòng của cô cũng âm thầm cảm thấy chút bất an.
Lăng Thiếu Đường thấy sự dịu dàng của Kỳ Hinh, nếu cho cô biết chuyện Tuyên Tử Dương đã chết, cô sẽ phảnứng thế nào? Anh cũng muốn biết, người đàn ông kia chiếm vị trí gì trong lòng cô?
"Hinh Nhi ——"
Anh muốn nói lại thôi, con ngươi thâm sâu như biển, vẻ mặt anh do dự.Anh cảm thấy mình chưa bao giờ khó xử như lúc này, vì Kỳ Hinh nên anh mới rơi vào tình cảnh như vậy.
"Sao ạ?" Kỳ Hinh ngước mắt, vẫn dừng lại nhìn đôi mắt anh tuấn của Lăng Thiếu Đường:
"Đường, anh có chuyện muốn nói với em à?"
Nói thật, có đã cảm thấy có điều gì không đúng.
Lăng Thiếu Đường than nhẹ, bàn tay to cưng chiều cẩn thận xoa nhẹ hai gò má nõn nà của Kỳ Hinh, ôm cô thêm chặt:
"Hinh Nhi, nói yêu anh!"
Kỳ Hinh nao nao, lập tức nở nụ cười giống như bông cúc nở rộ, trong veo và tinh khiết, lại mê hoặc người khác người, hai tay mềm mại vươn lên vòng qua gáy của Lăng Thiếu Đường, ngọt ngào nói:
"Đường, em yêu anh !"
"Lặp lại lần nữa!"Lăng Thiếu Đường xúc động ra lệnh nói.
"Em yêu anh, em yêu anh. . . . . ."
Ngay sau đó, lời nói ngọt như mật của Kỳ Hinh liền hòa tan trong nụ hôn của Lăng Thiếu Đường.
Nụ hôn này Lăng Thiếu Đường thể hiện sự chiếm hữu bá đạo và xâm chiếm, đồng thời cũng mang theo sự run rẩy, đúng vậy, anh rất sợ, sợ lúc mình thấy cảnh Kỳ Hinh rơi nước mắt vì Tuyên Tử Dương, anh sẽ ghen tỵ chết mất.
"Hinh Nhi. . . . . . Hinh Nhi. . . . . . Em có biết anh rất muốn emkhông. . . . . ."
Lăng Thiếu Đường thấp giọng nói, giọng nói trầm thấp thể hiện tình cảm sâu đậm và nồng nàn.
Trong lòng Kỳ Hinh cảm thấy ngọt vô cùng , tuy rằng cô rất muốn biết ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh không muốn hỏi, cô cũng không miễn cưỡng anh.
"Đường, em yêu anh, trong lòng em, anh còn quan trọng hơn cả mạng sống của em! Em rất yêu anh, rất yêu anh. . . . . ."
Kỳ Hinh nâng cánh tay nhỏ bé bao bọc gương mặt cương nghị của anh, nhìn khuôn mặt khôi ngô kia, đôi mắt trở nên mờ mịt.
Nghe cô nói như vậy, Lăng Thiếu Đường mới chính thức thả lỏng, anh quyết định sẽ không giấu diếm Kỳ Hinh sự việc xảy ra, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nói :
"Hinh Nhi, em còn nhớ rõ lần chúng ta đi khảo sát ở khu gặp nạn đã đụng phải mấy kẻ ... sát thủ không?"
Kỳ Hinh vội vàng gật đầu, làm sao cô có thể quên được? Một cảnh chấn động lòng người nhưvậy, cả đời cô cũng không thể quên .
Lăng Thiếu Đường nhìn cô, trong sáng như cô, vốn chỉ nên tiếp xúc với chuyện ngoài ánh sáng, nếu có thể, anh tuyệt đối không cho những chuyện trong bóng tối này làm vấy bẩn đôi mắt thuần khiết của cô.
Anh mở miệng nhàn nhạt nói: "Mấy kẻ ... sát thủ kia là người của tổ chức mafia !"
Kỳ Hinh lập tức trừng mắt lớn, cái miệng nhỏ nhắn vì kinh ngạc hơi mở ra!
Mafia? Trời ạ!
Bàn tay nhỏ bé nhanh chóng nắm chặt lấy ống tay áo của Lăng Thiếu Đường, đôi mắt xinh đẹp từ kinh ngạc chuyển sang hưng phấn:
"Đường, là người của Mafia thật ư? Rất giỏi !"
Phản ứng khác thường của Kỳ Hinh làm Lăng Thiếu Đường phải mở rộng tầm mắt, giỏi lắm cô bé không tim không phổi, lúc trước suýt nữa chết trong tay những kẻ kia, hôm nay lại phản ứng như vậy.
Kỳ Hinh cũng ý thức được mình có phản ứng hơi quá, gian trá lè lưỡi, hơi ngượng ngùng nhìn Lăng Thiếu Đường:
"Rất xin lỗi, thật ra em chỉ thấy Mafia qua phim ảnh thôi, không nghĩ ở hiện thực này cũng có thể trải qua những việc như thế!"
Trong lòng Lăng Thiếu Đường đang kêu than, anh lắc đầu bất đắc dĩ, anh vươn ngón tay thon dài, trong giọng nói mang theo cưng chiều như trách cứ:
"Cô bé ngốc, em tưởng tượng Mafia đơn giản quá !"
Kỳ Hinh ngây ngốc, cười cười, rồi đột nhiên nhớ tới điều gì, trên mặt dần tỏ ra lo lắng:
"Đường, vì sao Mafia lại phái người giết anh?Anh còn gặp nguy hiểm không?"
Lăng Thiếu Đường cười nhạt, xem ra người phụ nữ của anh vẫn chưa hiểu hết, nên anh giải thích kĩ càng với cô:
"Hinh Nhi, nếu đúng là người của Mafia, bọn họ tuyệt đối sẽ không động tới tứ đại tài phiệt, cho nên anh nghi ngờ những kẻ sát thủ kia là có kẻ chỉ huy phía sau !"
Kỳ Hinh kinh ngạc dùng tay nhỏ bé che môi, sau đó ngây người hỏi:
"Vậy ngày hôm qua anh ——"
"Dục luôn điều tra giúp anh chuyện này, ngày hôm qua cũng vì chuyện này nên anh mới vội vàng rời đi !"
Lăng Thiếu Đường nhìn Kỳ Hinh đang kinh ngạc, nói từng câu từng chữ.
"Lãnh Thiên Dục? Rốt cuộc anh ấy là người như thế nào?"
Kỳ Hinh kinh hãi hỏi, dần dần cô cảm thấy tứ đại tài phiệt không chỉ là hoạt động buôn bán giản như vậy.
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng cười, giải đáp thắc mắc của Kỳ Hinh:
"Cậu ấy, là người phụ trách cấp cao của một tổ chức gia tộc Mafia !"