Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 146: Q.10 - Chương 146: Màu tím lãng mạn động lòng người




Người Kỳ Hinh bị nhiễm toàn bộ mùi hương thơm ngát của hoa Lavender, cô đi đến Lăng Thiếu Đường.

"Nhìn em chơi đùa mồ hôi chảy đầy đầu rồi này!"

Lăng Thiếu Đường cưng chiều vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Kỳ Hinh, ngay sau đó, anh nhẹ giọng nói: " Hinh Nhi, vị này là ông Jean !"

Ông cụ dùng lễ nghi của người Trung Quốc với cô, sau đó nói: "Xin chào, tiểu thư Hinh Nhi !" Ông ấy nói tiếng Hoa không được rõ, hơi khó nghe khiến người ta nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thành ý của ông ý.

Kỳ Hinh khẽ mỉm cười, ngay sau dùng tiếng Pháp nói với ông: "Ông Jean, xin chào !"

Jean trong tiếng Pháp có nghĩa là" Thượng Đế nhân từ cho" Bởi vậy, Kỳ Hinh có thể biết ông là một tín đồ Phật Giáo

Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường đặt lên vai Kỳ Hinh , sau đó nói: "Ông Jean, Kỳ Hinh biết nói tiếng Pháp, cho nên, ông không cần nói tiếng Hoa khó nghe như vậy!"

Ông Jean cười ha ha.

Kỳ Hinh ngạc nhiên nhìn Lăng Thiếu Đường, nhìn cách nói chuyện của bọn không khó nhận ra bọn họ đã quen biết nhau từ lâu.

Lăng Thiếu Đường nhìn thấy phản ứng của Kỳ Hinh, anh tốt bụng giải thích:

"Anh và ông Jean đã quen biết nhau nhiều năm, mỗi lần đến nước Pháp anh đều giành một chút thời gian để tới nơi này gặp ông, em cũng không nên coi thường ông ấy, ông Jean là ông chủ của một trang viên. Rượu của ông có lượng cực kì tốt, trong đó có 20% thuộc loại rượu cao cấp nhất."

Kỳ Hinh ngưỡng mộ nhìn ông, tuy cô không hiểu về rượu cho lắm, nhưng cô biết Lăng Thiếu Đường có sở thích đặc biệt về rượu, cho nên, có thể để anh khẳng định đây là loại rượu tốt, nhất định nó sẽ là loại rượu ngon nhất nhì thế giới

Nếu hoa Lavender là chiếc áo xinh đẹp của Provence thì rượu vang là máu của Provence.

Ông Jean dẫn hai người đi thăm quan, Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh cùng đi tới vườn nho, vừa đi vào trang viên, Kỳ Hinh lập tức bị hấp dẫn bởi vẻ đẹp lãng mạn và hương vị thơm ngon của những quả nho.

Toàn bộ trang viên không chỉ manh màu tím của hoa Lavender, hơn nữa một chuỗi các dây nho dài kết lại với nhau tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp rung động lòng người...

Chiếc bàn cách điệu dài và hẹp, ông Jean mở một chai rượu vang màu hồng ra.

Lập tức mùi rượu tỏa ra bốn phía, chất lòng màu đỏ trong ly chậm rãi thu hút ánh nhìn của Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, ánh sáng lấp lánh trên chiếc ly hòa với màu đỏ của rượu khiến người ta mê mẩn, chỉ nhìn thôi cũng thấy say mê.

Lăng Thiếu Đường nhẹ lay động ly rượu, mùi thơm của rượu quanh quẩn bên mũi, anh cười khiêu gợi:

"Rượu đỏ năm 1953, xem ra hôm nay tôi thật có phúc để hưởng rồi!"

Kỳ Hinh không hiểu về rượu, cô chỉ cảm thấy ly rượu này rất đẹp mắt, cô nghi hoặc ngẩng đầu hỏi Lăng Thiếu Đường:

"Đường, rượu đỏ năm 1954 với các loại rượu ở các năm khác có gì đặc biệt?"

Lăng Thiếu Đường tao nhã lắc lắc ly rượu trong tay, con ngươi thâm thúy nhẹ nhàng đảo qua chất lỏng màu đỏ trong ly.

"Thật ra thì nó có liên quan đến một câu chuyện tình lãng mạn về Evita ở Saint Tropez."

Môi anh đào của Kỳ Hinh hơi nâng lên:

"Một chai rượu đỏ lại có thể cất giấu một câu chuyện tình cảm thời xưa sao? Evita? Hình như đây là tên một ca sĩ nổi tiếng!" Cô hứng trí hỏi.

Lăng Thiếu Đường nhìn bộ dáng ngạc nhiên của cô mỉm cười đáp:

"Đúng vậy, Evita là người làm rượu của một trang viên trồng nho tại Saint Tropez, bởi vì cô đam mê ca hát, cho nên giọng hát của cô thường hay vang vọng trong vườn nho, sau này Allen Rayner - đạo diễn nổi tiếng của nước Pháp đã mời cô đóng một bộ phim "Đường ven biển", sau khi quay xong phim, Philip Luther - nam chính trong phim đã đem lòng yêu mến Evita."

Anh chậm rãi uống một ngụm rượu, giọng nói cực kì tao nhã giải thích về câu chuyện tình lãng mạn ngày xưa.

"Về sau thì sao?" Ánh mắt Kỳ Hinh sáng lấp lánh như vì sao thần đêm tràn ngập vẻ tò mò.

"Dân bản xứ ghi lại như vậy: Dọc theo đường đi Philip Luther bị tiếng hát của Evita hấp dẫn nên đã đi đến vườn nho, lúc đó Evita đang hái nho, Philip Luther chạy đến trước mặt Evita quỳ xuống cầu hôn cô, Evita cảm động trước thành ý của Philip Luther, trước mặt mọi người cô tuyên bố sẽ đính hôn với Philip Luther."

Đáy mắt Lăng Thiếu Đường chứa ý cười, bàn tay to nhẹ nhàng mơn trớn sợi tóc của Kỳ Hinh.

"Thật lãng mạn! Người đàn ông ấy rất thâm tình, hắn có thể đi ngàn dặm xa xôi đến vườn nho để theo đuổi Evita!"

Đôi mắt Kỳ Hinh hiện lên vẻ dịu dàng, cô thích nhất những câu chuyện tình yêu viên mãn ngày xưa.

Ông Jean ngồi ở bên cạnh cũng cười ha ha, ông thấy Kỳ Hinh đúng là mang dòng máu Á Châu, cô nhóc này còn đi hâm mộ người khác, chẳng lẽ cô không biết bản thân mình cũng đang có hạnh phúc khiến người ta phải ngưỡng mộ sao?

Ông và Lăng Thiếu Đường đã quen biết nhiều năm nhưng từ trước đến nay ông chưa thấy Lăng Thiếu Đường có thể nhẫn nại giải thích một việc gì đó cho một cô gái nghe.

Hiển nhiên hôm nay cậu ấy còn có tâm trạng thoải mái đến trang viên nghỉ ngơi, tâm tình của cậu ấy thoải mái như vậy chứng tỏ người con gái này ở trong lòng cậu ấy chiếm địa vị rất quan trọng, thậm chí ông còn thấy cậu ấy cưng chiều, cười với cô gái nhỏ kia.

Kỳ Hinh không biết ông Jean đang suy nghĩ cái gì, cô vẫn đang mở đôi mắt to tròn chờ đợi Lăng Thiếu Đường tiếp tục giải thích.

Lăng Thiếu Đường nhìn vẻ mặt đầy tò mò của cô, cảm thấy vô cùng uất ức, anh tiếp tục nói:

"Năm 1953, vào thời khắc lãng mạn này, nho đã chín, đây cũng là lúc gặt hái tình yêu. Ở Saint Tropez người ta cho rằng, cho đến tận bây giờ các vùng ở Provence, nho thu hoạch không còn tốt như những quả nho năm 1953."

Kỳ Hinh nhìn ly rượu đỏ trong tay, hóa ra ly rượu đỏ này xuất hiện trong bối cảnh lãng mạn như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.