Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 122: Q.8 - Chương 122: Một thời trẻ tuổi đầy ngông cuồng của lăng thiếu đường




An Vũ Ân không phải là một người mẫu chuyên nghiệp, được tham dự vào buổi ra mắt trang phục mới của Lăng thị cũng chỉ là ngẫu nhiên, vì hôm đó một người mẫu chuyên nghiệp xảy ra chút chuyện nên mới để người mới lên diễn, chuyện này sau này Lăng Thiếu Đường mới biết.

- An Vũ Ân, đây là lần thứ mấy em trốn học để đi làm thêm rồi hả? Em nói đi, chẳng lẽ em không biết nội quy trường học hay sao?

Người nói là hiệu trưởng của một trường đại học, điển hình của mẫu người đàn ông trung niên, nho nhã nhưng nghiêm khắc, chiếc mắt kính dày cộp càng tôn lên sự kính trọng cho ông ta.

An Vũ Ân không nói một câu nào, chỉ cúi gằm đầu, hai tay đan vào nhau.

- An Vũ Ân, thầy chủ nhiệm đã nói, em đã mắc lỗi hai lần rồi, hơn nữa lần này là lần thứ ba, xem ra tôi chỉ có thể đình chỉ việc học của em thôi!

Hiệu trưởng uống một ngụm trà, đôi mắt dưới chiếc kính lóe sáng.

- Không, không, thầy hiệu trưởng, em không thể bị đình chỉ học được, em xin thầy đấy!

An Vũ Ân nghe xong, gấp gáp ngẩng đầu lên, nước mắt chỉ chực rơi xuống.

- Nhưng không thể chỉ vì một mình em mà làm hỏng nội quy nhà trường, nếu ai cũng như em, không học mà chạy ra ngoài kiếm tiền thì còn ra thể thống gì nữa? – Hiệu trưởng nhìn An Vũ Ân từ trên xuống dưới rồi nói.

An Vũ Ân ra sức lắc đầu.

- Thầy hiệu trưởng, em xin thầy hãy cho em một cơ hội, không có lần sau nữa đâu!

- Ôi... Vũ Ân à, thực ra thầy cũng muốn giúp em lắm, chẳng lẽ em nghĩ rằng thấy muốn bắt em thôi học sao?

Hiệu trưởng chậm rãi đứng lên, ánh mắt lóe lên tia say đắm. Ông ta đến bên cạnh An Vũ Ân, bàn tay to béo đặt lên eo cô, vuốt ve.

An Vũ Ân run lên, cô nén sự ghê tởm trong lòng xuống, bất giác trốn tránh bàn tay của ông ta.

- Hiệu... hiệu trưởng, em cam đoan đây là lần cuối cùng, thầy hãy cho em một cơ hội nữa đi!

- Haha, Vũ Ân à, em cam đoan kiểu gì? Trừ khi em phải làm gì để tôi tin tưởng!

Ánh mắt đầy mê đắm và tham lam của ông ta đảo đi đảo lên qua dáng người đầy đặn của cô, hai tay đặt lên đùi cô.

- Thầy hiệu trưởng, xin thầy tự trọng một chút!

An Vũ Ân không nhịn được nữa, cô nghe nói hiệu trưởng là người háo sắc, rốt cuộc hôm nay cũng đã biết rõ.

Không ngờ cô lại gặp phải chuyện này!

Bốp! Ông hiệu trưởng bỗng trở nên dữ tợn, ông ta túm tóc An Vũ Ân rồi tát cho cô một cái, sau đó ghé sát mặt vào, nói một câu khiến người ta sợ hãi:

- Đồ gái điếm thối tha, đến lượt cô giáo huấn tôi đấy à? Không ngại nói cho cô biết, hôm nay nếu cô không hầu hạ tôi chu đáo, tôi sẽ không để yên cho cô tốt nghiệp đâu. Nếu không làm theo ý tôi thì đừng mơ tưởng gì nữa!

Lúc này, ông hiệu trưởng như hóa thành cầm thú, hoàn toàn không phải là một tấm gương sáng cho người khác noi theo.

- Ông mau buông tôi ra...

An Vũ Ân nóng giận, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô cố gắng vặn vẹo cơ thể.

- Chậc, chậc, tôi rất thích bộ dạng này của em, hôm nay em theo thì phải theo, không theo cũng phải theo, tôi nhất định phải có được em!

Ông hiệu trưởng cất tràng cười dâm đãng, bàn tay bỗng kéo cổ áo của An Vũ Ân ra...

- Không...

An Vũ Ân đẩy ông hiệu trưởng ra, vội vàng chạy về phía cửa, không muốn phải quy phục “con heo mập” này!

- Tôi thấy cô đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi!

Đúng lúc này, cửa phòng hiệu trưởng bị đá ra...

Rầm một tiếng vang lên, hai người vệ sĩ đầy khí thế đứng ở hai bên.

- Các người... các người là ai? Ai cho các người vào?

Ông hiệu trưởng thấy hai người vệ sĩ, nhất thời có chút khiếp đảm.

- Tôi cho bọn họ vào, nhân tiện giáo huấn kẻ cầm thú một chút!

Giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, sau đó bóng dáng cao lớn của Lăng Thiếu Đường xuất hiện ở cửa phòng, bên môi là nụ cười ngông cuồng, ánh mắt lạnh như băng.

Ông hiệu trưởng thấy người bước vào là một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt có chút bướng bỉnh, lỳ lợm nhưng lại đầy khí chất khiến ông ta nhụt chí.

- Cậu... cậu là ai? Đây là phòng làm việc của tôi, ai cho cậu xông vào? – Ông ta cố nén sợ hãi, lớn tiếng kêu lên.

Lăng Thiếu Đường nở nụ cười quỷ dị, bước lên trước, ấn xuống bả vai ôn gta.

Bàn tay mạnh mẽ của anh kéo lấy vạt áo ông ta, giọng điệu tuy nhẹ nhưng lại khiến người ta cực kỳ sợ hãi.

- Ông không cần biết tôi là ai, nhưng tôi nói cho ông biết, ông đắc tội với An Vũ Ân chính là đắc tội với tôi, nên trừng phạt thế nào đây?

Lăng Thiếu Đường cố ý nói.

Ông hiệu trưởng toát đầy mồ hôi lạnh, giọng nói hơi run run:

- Cậu dám... đây là trường đại học, nếu cậu dám làm xằng làm bậy ở đây, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát bắt cậu!

Lăng Thiếu Đường cười ha ha:

- Được, tôi cũng sẽ nói cho cảnh sát biết bộ mặt thật của ông chú đây!

Anh cất tràng cười đầy ngông cuồng, nhưng ngay sau đó nụ cười tắt đi, ánh mắt lạnh đến thấu xương:

- Tôi ghét nhất là kẻ khác uy hiếp tôi, ngài hiệu trưởng tôn kính à, ông đừng trách tôi!

- Cậu... cậu muốn làm gì?

Giọt mồ hôi chảy cả vào mắt ông ta, nhưng ông ta không dám động đậy, cơ thể mềm nhũn từ lâu.

Khuôn mặt điển trai như được điêu khắc của Lăng Thiếu Đường vụt qua tia lạnh lẽo, sau đó anh đẩy ông hiệu trưởng ra, lớn tiếng nói: “Đánh ông ta cho tôi!”

Hai người vệ sĩ không nói lời nào, lập tức tiến lên, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất thân hình mập mạp của ông ta.

An Vũ Ân sợ tới mức đứng bần thần một chỗ, sau đó tùy ý để Lăng Thiếu Đường dắt ra ngoài. Cửa phòng vừa đóng lại, bên trong vang vọng tiếng hét thất thanh như heo nái bị giết của ông hiệu trưởng.

Từ phòng làm việc của hiệu trưởng đến chỗ để xe của Lăng Thiếu Đường, các học sinh sinh viên náo nhiệt đứng xem đến mức chật ních, mọi người đều tò mò thảo luận xem người đàn ông cao lớn anh tuấn này là ai, ai lại lớn mật đến mức dám động vào hiệu trưởng.

Có ánh mắt hâm mộ, có ánh mắt ghen tị và cả sùng bái.

An Vũ Ân đè chặt một tay trước ngực, một tay bị Lăng Thiếu Đường lôi đi đến bên một chiếc xe thể thao xa hoa, cực kỳ nổi bật trong vườn trường.

- Tôi giải vây cho em một phen, sao mặt em còn ủ dột thế kia? – Lăng Thiếu Đường cười nhạo, tiến sát lại gần An Vũ Ân, còn nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn anh.

- Anh Lăng, hôm nay cám ơn anh, nhưng anh làm vậy, sau này tôi… - An Vũ Ân tối sầm mặt lại, nói xong, cô cụp mắt xuống, không nhìn vào anh nữa.

Lăng Thiếu Đường buồn cười nhìn An Vũ Ân, rồi ngắt lời cô.

- Thì ra em thường xuyên trốn học hả?

- Hả? – An Vũ Ân nghe vậy liền ngượng ngùng, cô nói khẽ: “Tôi… tôi không còn cách nào khác”.

- Tại sao?

Lăng Thiếu Đường thấy An Vũ Ân đỏ bừng mặt, trong lòng lại thấy ấm áp.

An Vũ Ân muốn nói lại thôi, cuối cùng than nhẹ một tiếng:

- Anh Lăng, tôi thật sự rất cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi, tôi… tôi phải xuống xe đây!

Cô còn muốn đến trường, hôm nay cùng Lăng Thiếu Đường như vậy, xem ra sau này con đường ngày càng khó đi rồi.

Cô vừa định nhích người, bàn tay bỗng bị Lăng Thiếu Đường nắm lấy.

- Tôi cho phép em xuống xe à?

Giọng nói biếng lười của Lăng Thiếu Đường truyền đến, sau đó, anh lấn cơ thể cao lớn lại gần phía cô.

- Anh... Anh Lăng...

An Vũ Ân hoảng loạn trước hành động lớn mật của anh, hơi thở của anh khiến cô choáng váng.

- Chúng ta quen nhau lâu như vậy, em còn khách khí với tôi sao?

Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng nói.

An Vũ Ân run run, cụp mắt xuống:

- Anh là cậu chủ nhà giàu, tôi… tôi không thể trèo cao, làm bạn với anh được!

- Nói dối!

Lăng Thiếu Đường bật cười, sau đó bàn tay to của anh nâng cằm cô lên, bá đạo phủ môi lên môi cô.

Nụ hôn của anh có thể hủy diệt ý thức của người con gái, đầu lưỡi nóng bỏng cùng sự ngông cuồng của tuổi trẻ đầy nhanh nhẹn và dũng mãnh.

- Ưm…

An Vũ Ân kinh hãi, hai bàn tay không biết phải đặt đâu, cuối cùng tùy ý để Lăng Thiếu Đường dẫn dắt.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên ngắt màn triền miên của hai người trong xe, An Vũ Ân run lên, vội vàng đẩy Lăng Thiếu Đường ra rồi tìm điện thoại của mình.

Lăng Thiếu Đường miễn cưỡng dựa người vào cửa xe, đôi mắt thâm thúy lóe lên ý cười khi thấy khuôn mặt đỏ ửng của An Vũ Ân.

- Alo? Đúng, tôi là An Vũ Ân, xin hỏi…

An Vũ Ân cố gắng đè nén rung động trong lòng, nhẹ giọng nói.

Thật ra cô muốn xuống xe để nghe cuộc điện thoại này bởi vì cô không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lăng Thiếu Đường, nhưng eo cô bị tay Lăng Thiếu Đường giữ chặt, cô chẳng thể nhúc nhích.

- Cái gì? Anh nói cái gì?

Đột nhiên, giọng nói của An Vũ Ân trở nên sửng sốt và căng thẳng, lồng ngực lên xuống phập phồng đầy kích động.

Lăng Thiếu Đường cũng nhận ra tính nghiêm trọng, anh lẳng lặng nhìn An Vũ Ân, chờ cô nghe xong điện thoại.

- Xảy ra chuyện gì vậy? – Anh nhẹ giọng hỏi.

Sắc mặt An Vũ Ân tái nhợt, nước mắt chảy xuống, hai bờ vai run lên.

- Vũ Ân? Sao thế? Đừng sợ, nói với tôi xem có chuyện gì?

An Vũ Ân bỗng nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của Lăng Thiếu Đường, giọng nói run run: “Phiền anh… phiền anh đưa tôi đến bệnh viện An Nguyên!”

- Bệnh viện An Nguyên?

Lăng Thiếu Đường tìm cái tên của bệnh viện này trong đầu, nhưng tiếc là không hề có chút ấn tượng nào. Từ nhỏ nếu có việc gì anh cũng đều đến bệnh viện tư nhân chuyên phục vụ cho nhà họ Lăng, chưa bao giờ đến mấy bệnh viện thông thường.

Cuối cùng, dưới sự chỉ dẫn của An Vũ Ân, Lăng Thiếu Đường lái xe đi như điên đưa hai người tới bệnh viện.

Trên hành lang là những bệnh nhân đi lại, rõ ràng đây không phải là bệnh viện quý tộc, nước sơn trên tường bị xỉn đi đã nói lên sự hèn mọn của nơi này.

Mùi thuốc nồng nặc khiến Lăng Thiếu Đường không quen, từ nhỏ anh đã ghét mùi này, nhưng hôm nay anh chỉ có thể cố nén lại.

Rõ ràng An Vũ Ân rất thông thuộc đường đi, cô điên cuồng chạy về phía cuối hành lang, Lăng Thiếu Đường bám sát theo sau.

Đợi khi hai người xông vào một phòng bệnh, An Vũ Ân đột nhiên đứng lại, run run, nhìn bác sĩ đắp ga trải giường trắng toát phủ kín một người phụ nữ đang nằm trên giường, rốt cuộc cô cũng không chịu nổi, ngất đi.

Người qua đời là mẹ của An Vũ Ân, tất cả hậu sự đều do Lăng Thiếu Đường giúp đỡ, bao gồm cả chuyện sắp xếp phần mộ. Lúc này, An Vũ Ân khóc đến mức nước mắt khô cạn, khi hai người đứng trước mộ, khuôn mặt tươi cười vốn có của An Vũ Ân giờ càng trở nên nhợt nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.