Vợ Yêu Xinh Đẹp Của Tổng Giám Đốc Tàn Ác

Chương 305: Q.14 - Chương 305: Ngoại truyện 43: Lời mời đi Lăng thị (3)




Trong phòng không bật đèn,chỉ có ánh trăng chiếu bao phủ toàn bộ bên trong,chiếu sáng con ngươi thâm tình của hai người.

“A Nghị....”

Cô mở miệng đầu tiên, cánh tay vòng lấy ôm hai chân,một bộ váy ngủ trắng khiến cô thanh thuần như tiên nữ rơi xuống phàm trần, mặc dù không phải là tuyệt mỹ,nhưng lại hồn nhiên thanh thuần khiến Lăng Thiếu Nghị động lòng không dứt.

Lúc này, cô đang ngồi dưới ánh trăng,bên môi nâng lên nụ cười nhàn nhạt,dường như có thể ngửi thấy mùi hoa hướng dương mang theo hương thơm đau khổ nhè nhẹ.

Gió thu thổi bay tóc dài của cô,chiếc váy ngủ trắng cũng tung bay trong không trung,làn váy tản ra, xuất hiện đường cong xinh đẹp.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ngẩng cao,giống như cô chính là đóa hoa hướng dương,cả người đều hướng về mặt trời mà lay động.

Anh nhìn thấy, là tinh linh sao?

Một tinh linh bị lạc ở chốn nhân gian!

Cô thanh thuần, cô linh động, nhất cử nhất động của cô,mỗi cái nhăn mày hay mỗi một nụ cười, cho dù dùng tất cả các từ ngữ văn vẻ cũng không không thể nào hình dung được vẻ thánh khiết tốt đẹp của cô,nếu có người nói với anh, cô là cô là nữ thần mặt trăng hóa thân, chỉ sợ anh cũng sẽ tin tưởng.

Lăng Thiếu Nghị mê muội nhìn chằm chằm vào tinh linh trước mặt,gần như điên dại.

Cô đã sớm là của anh.

Từ rất sớm, trong lòng anh đã nhận định như vậy,không chậm trễ thêm chút nào đi về phía cô,từ khi sinh ra tới giờ, lần đầu tiên anh cẩn thận từng li từng tý đến gần một người phụ nữ,chỉ sợ đụng chạm một chút sẽ khiến cô biến mất không còn dấu vết.

Anh bước nhẹ lên,nhìn đầu vai cô chỉ khoác một chiếc váy ngủ đơn bạc thì mày kiếm nhíu lại, tiện tay cầm thêm một chiếc áo phủ lên vai cô, nhẹ giọng hỏi:

“Đã trễ thế này, làm sao còn chưa ngủ?’’

Nếu như vừa nãy anh không nhìn lầm,nét mặt của cô rất cô đơn và bi thương,những thứ này đều là vì mình sao?

Ngón tay mang theo vẻ thương tiếc đặt lên khuôn mặt tinh tế của cô,mang theo sự dịu dàng chưa bao giờ có che chở tâm hồn cô gái nhỏ này.

“Em....Em không ngủ được....’’

Dung Thi Âm hạ mắt, nhẹ giọng nói, dần dần cô nhắm mắt lại, để cô cảm nhận một lần cuối ấm áp nơi đầu ngón tay A Nghị đi,chắc hẳn, qua ngày mai, A Nghị phải rời Hoa Liên lên Đài Bắc rồi.

Lông mi thật dài khẽ run,giống như búp bê,khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng ẩn nhẫn vẻ đau buồn,đôi môi đỏ mọng như cánh hoa khẽ mở,dường như đang mời anh thưởng thức.

Lăng Thiếu Nghị kìm lòng không được cúi người, môi mỏng kiêu gợi nhẹ nhàng đặt lên mắt cô,sau đó hơi thở ấm áp lướt qua cánh mũi cô,sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Trong lúc nhất thời,anh cảm thấy hô hấp của mình đều là hơi thở thanh ngát như mùi cỏ thơm của Dung Thi Âm.

Đây chính là Âm Âm,một cô gái nhỏ nhắn và hay ngượng ngùng của anh!

“Âm Âm, hôm nay em biểu hiện thật không ngoan,ăn rất ít cơm!’’

Lưu luyến buông môi cô ra,Lăng Thiếu Nghị thở hổn hển, đặt trán mình tựa lên trán cô, cưng chiều khiển trách.

“Em....Em không đói chút nào!’’

Dung Thi Âm cảm thấy không khí rất mập mờ làm tim cô đập nhanh, nhất là tròng mắt đen sáng ngời đến dọa người của A Nghị kia,giống như ngôi sao buổi sớm trên bầu trời,cao nhã làm cho cô không dám dòm ngó tới!

“Tại sao không dám nhìn vào mắt anh nói chuyện?’’

Lăng Thiếu Nghị đem toàn bộ suy nghĩ trong lòng cô thu vào đáy mắt,bộ dáng lo lắng lại thanh thuần đáng yêu của cô làm cho anh muốn trêu chọc không thôi.

Cái gì?

Dung Thi Âm ngẩng đầu lên, dù thế nào cũng không dám nhìn vào đôi mắt kia.

Vào giờ phút này, anh chính là thiên thần sao? Tại sao ánh mắt lại sáng ngời như vậy,còn sáng hơn cả thạch anh nữa!

“Không có, người ta mới không phải không dám nhìn!’’Dung Thi Âm cắn môi hồng, tầm mắt nhìn vào chỗ khác,nhẹ giọng nói.

“Ha ha....’’

Một tiếng cười nhẹ từ cổ họng anh bật ra,giống như đang chê cười cô nghĩ một đằng nói một nẻo.

“Âm Âm, nhìn anh!’’

Anh không hề cho cô cơ hội trốn tránh,dứt khoát vươn ngón tay dài ra xoay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại,hỏi trúng tim đen cô.

“Nói cho anh biết, em nhất định là luyến tiếc anh đi, đúng không?’’

Lời của anh khiến thân thể Dung Thi Âm khẽ run,ngay sau đó, cô bị Lăng Thiếu Nghị bế lên.

Cô khéo léo tựa đầu trên ngực anh,cảm nhận nhịp tim đập có lực và tiếng thở dốc của anh.

Sau khi đặt cô lên giường, anh săn sóc đắp chăn cho cô,ánh mắt mong đợi nhìn cô.

“Âm Âm, nói cho anh nghe suy nghĩ thực sự của em!’’

Anh cứ như vậy nhìn cô,hình như chờ đến ngàn năm cũng không ngại.

Bàn tay nhỏ bé của Dung Thi Âm siết thành quả đấm,cúi đầu, nhẹ giọng nói ra lời trái với lòng mình:

“A Nghị, thật ra anh không thuộc về nơi này,anh đi Đài Bắc thôi...’’

Nói xong, cô cảm thấy trái tim mình ẩn ẩn đau đớn,đây là người đàn ông cô yêu nhất,cô lại muốn đẩy anh đi.

Ngón tay dài mang theo nhiệt độ quen thuộc nâng cằm cô lên,ngón tay yêu thương vuốt ve khuôn mặt cô.

“Đây là lời nói thật lòng của em?’’Giọng nói trầm thấp nặng như bàn thạch đè trong lòng cô.

“Em...’’

Dung Thi Âm ngẩng đầu,chống lại tròng mắt đen ẩn chứa tức giận kia, dịu dàng gật đầu: “Là lời thật lòng của em...’’

Thật ra trong lòng cô đang không ngừng nói:Không cần đi , không cần đi, không cần đi....

“Âm Âm...’’

Lăng Thiếu Nghị than một tiếng,lần nữa cúi đầu hỏi: “Em đang trốn tránh cái gì?’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.