Editor: Mi Trần
Mẹ Dung vừa nghe, bất đắc dĩ lắc đầu: "Thi Âm a,
nếu như pháp luật có tác dụng đối với bọn chúng..., bọn chúng cũng không vô pháp vô thiên như vậy!”
Nói xong, bà liền hướng lão công của
mình: "Lão già a, tôi nghĩ là nên dẹp tiệm bánh ngọt đi thôi, hơn nữa,
Thi Tâm cũng đã bắt đầu đi làm, trong nhà cũng không có vấn đề gì cần
tiêu xài nhiều…"
"Không được!" Ba Dung kích động đứng lên, lập tức chạm ngay đến vết thương, chân mày nhíu chặt…
"Ba ba, trước không nên kích động như thế, thật ra thì mẹ nói cũng có đạo
lý, mặc dù đóng cửa tiệm bánh ngọt rất là tiếc, nhưng trên hết vẫn là
sức khoẻ của ba ba!" Thi Tâm đỡ ba Dung, vộ vàng ổn định ông yên vị trên ghế salon, tránh kích động làm vết thương thêm nặng
"Ta nói này, đây là cơ nghiệp ta cả đời cực khổ gầy dựng nên, tại sao phải bởi vì
bọn chúng mà đóng cửa? Ai, sớm biết sự việc thế này thì ta tuyển người
làm nam, thân thể cường tráng khoẻ mạnh..., cho hắn đứng trước cửa hàng
mà đối phó cái bọn kia!" Ba Dung không ngừng lải nhải nói.
Dung Thi Âm sau khi nghe xong, lại phát khí, hùng hồn: "Ba ba, Con có rất nhiều thời gian rảnh, con sẽ đến phụ ba ba!"
"Không được!"
Ba Dung hết hồn cự tuyệt nói: "Bọn súc sinh đó cái gì mà không dám làm, ta không muốn bọn họ nhìn ngó đến con gái xinh đẹp của ta, bất kể ra sao,
ngày mai ta tiếp tục mở cửa tiệm, ta không tin bọn họ dámđánh chết ta!"
"Ba ba … "
"Lão già này … "
"Được rồi! Ta quyết định chuyện này, ai cũng không được phép nói!" Ba Dung
vẻ mặt oán giận , vung tay lên, Thân thể mập mạp có chút không khoẻ ,
thở lấy hơi
Từ nãy giờ vẫn đứng ở một bên trầm mặc, Lăng Thiếu
Nghị chậm rãi mở miệng: "Tiệm bánh ngọt không nhất định phải đóng cửa,
nếu như bác Dung đồng ý, cháu tình nguyện đến làm việc!"
Hắn vừa
dứt lời, mọi người ánh mắt liền tập trung nhìnthân thể cao lớn cường
tráng, ba Dung càng nhìn kĩ, dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn một phen,
sau đótừ từ đứng dậy…
Do tức giận chuyện cửa tiệm mà ông Dung
quên bẵng người thanh niên được con gái nhỏ cứu về, được phen quan sát
và đành giá, ông khá hài lòng:
"Cháu vừa mới nói, không có đùa?" Hắn cho là mình nghe lầm , lần nữa hỏi
"Cháu tuyệt đối không nói đùa?" Lăng Thiếu Nghị nhíu mày, trên mặt hờ hững nhưng giọng nói nhu hòa rất nhiều.
Vừa dứt lời là Thi Tâm vộ vàng kéo hắn qua 1 bên:
"A Nhị, ngươi như vậy mà đi giúp việc cho tiệm bánh nhà ta thật al2 đáng
tiếc, như vậy đi, công ty Lăng thị lớn nhất Đài Loan cũng đang cần tuyển người tài, ta giúp ngươi làm hồ sơ lý lịch xin vào công ty nga!"
Thật là đùa, một người đàn ông xuất sắc như vậy, nàng tại saolại không lưu ở bên cạnh mình
"Đúng rồi, A Nhị!"
Mẹ Dung đi lên trước, mang trên mặt hiền lành với nụ cười ấm áp: "Mặc dù
ta không biết bối cảnh thân thế của cháu như thế nào, nhưng vừa nhìn rõ
ràng là một nam nhi làm chuyện lớn, cần gì ở lại tiệm bánh ngọt nhà ta, vậy ủy khuất cháu rồi, chưa kể là, nếu như bị người nhà của cháu biết
cháu khổ cực như vậy, trong lòng của bọn họ nhất định sẽ rất khó chịu!"
Đối mặt mẹ Dung ân cần, Lăng Thiếu Nghị cảm thấy trong lòng ấm áp kia,
nhưng sự từ chối đó làm ánh mắt hắn trở nên dần ảm đạm, nhưng ngay sau
đó, hắn lấy lại khí thế tỏ vẻ quyết tâm, đôi mắt cong cong …
"Cháu nghĩ mọi người đánh giá cháu quá cao, cháu không phải là người xuất sắc gì, hơn nữa cũng không có người thân, lần bị thương này làm phiền cả
nhà giúp đỡ, nếu không cháu không biết mình sẽ thế nào, hai bác cứ xem
như là coi như cháu báo ân hoặc là đang tìm một chỗ trú thân!"
Sau khi hắn nói xong, Dung Thi Âm tiến đến cạnh bên, nàng ngước nhìn hắn,
khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy đau lòng: "A Nhị, anh nhất định là chịu rất
nhiều khổ sở! Không có người thân không sao hết, anh cứ xem ở đây như
là gia đình của mình!"
Từ trên người nàng phát ra tia sáng rực rỡ sự thiện lương, tràn đầy ấm áp , nhẹ nhàng đi vào lòng Lăng Nghị làm
tan lớp băng hàn lâu năm hắn gầy dựng, cảm giác rung động từ con tim …
Hắn khẽ mĩm cười nói: "Cảm ơn em!"
Thật ra thì hắn cũng không dự định ở lại, chỉ muốn trợ giúp cho ba Dung vượt qua khó khăn trước mắt, để cho cả nhà bọn họ có thể thật vui vẻ, xem
như là mình báo ân.
Sau khi nghe hắn nói, ba Dung vốn còn tức
giận bọn xã hội đen kia, thoáng cái trở nên vui vẻ, hắn vươn tay vỗ vỗ
Lăng Thiếu Nghị bền chắc ở bả vai, lớn tiếng nói:
"Thật tốt quá, Nhị cao lớn như vậy, bền chắc thế này, ta xem sau này còn ai dám tới đập cửa tiệm nhà ta!"
"Ba ba ——" Dung Thi Âm bất đắc dĩ trợn trắng mắt: "A Nhị không phải là người hay đánh nhau!"
"Ha hả … ta biết, chỉ là nói khoa trương một chút nha, A Nhị có thể đến hỗ trợ tiệm bánh ngọt, lão già này không phải còm lưng mà vác nhưng bao
hàng nặng nề ! Đúng rồi, cháu này, ngày mai sẽ có thể đi làm, có phải
hay không? T bắt đầu tính tiền lương cho ngươi nha!" Ba Dung khẩn cấp
hỏi.
"Ba ba …" Dung Thi Âm thật sự là hết cách với lão ba, lần
nữa kháng nghị nói: "Con phản đối, A Nhị bây giờ vết thương còn chưa
khỏi hẳn, chưa thể đi làm đâu, ba ba lại còn muốn anh ấy làm các công
việc nặng nữa ?"
"Ngươi – nha đầu này, ngươi chả có chút gì đau lòng cho lão ba nhà ngươi hả ?" Ba Dung vẻ tức giận nói.
"Con nào có …"
Dung Thi Âm ngại ngùng, vẻ mặt phụng phịu chưa nói hết câu thì Lăng Thiếu
Nghị liền cắt đứt lời của nàng: "Chỉ là chút thương tích nhỏ mà thôi,
không cần lo lắng, hơn nữa mấy ngày qua bởi vì chiếu cố của em, thương
thế anh cũng phục hồi mau, không đáng lo?"
"Nhưng sự thật là anh vừa mới hồi phục mà thôi..." Dung Thi Âm vẫn là có chút không yên lòng, lông mày không nhịn được cau lại.
Lăng Thiếu Nghị nghe vậy sau, hai hàng mi tự giác nhíu lại, nhẹ nhàng cười
một tiếng, âm thanh trầm thấp làm yên lòng người: "Có Thi Âm là y tá
giỏi bên cạnh anh, anh cần phải lo lắng điểm này sao!"
Dung Thi
Âm vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nàng gật đầu lia lịa, phải thừa nhận là A Nhị cười lên nhìn thật là mỹ, đối mặt với nụ cười của hắn,
nàng cảm thấy mình ngực mình không kìm nổi khống chế cứ đập thình thịch
liên hồi
Nhìn ánh mắt thẹn thùng, hữu tình của 2 người mà Thi Tâm bực bội, cõi lòng sinh ra ghen tức
(Mụ này vô duyên thật!)
"Được , có người không lượng sức, thích làm lao công nặng nhọc thì ta cũng
không có cách nào, đến lúc đó đừng kêu khổ là tốt!" Nói xong, nàng xoay
người hướng bàn cơm đi tới, đáy lòng là một trận phiền não
"Được
rồi được rồi, tất cả mọi người ăn cơm trước đi!" Mẹ Dung vội vàng nói,
thật ra thì A Nhị đến phụ giúp cửa tiệm làm bà rất cao hứng, không biết
tại sao, bà luôn cảm thấy người trẻ tuổi này không đơn giản.