Trói buộc tiếng nói của em, chịu khuất phục một loại hành động
Anh có biết về tình yêu, em đã quên mà sợ hãi
Nếu như xuất hiện suy nghĩ thương mếm nhau
Chìm đắm trong lời nói một người
Hơn nữa vẽ bóng dáng của anh
Tình, giống như biển, lại tạo nên sóng gió. . . . . .
Lúc Kỳ Hinh đang trả lời câu hỏi của phóng viên, Cung Quý Dương, Lãnh
Thiên Dục cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước đồng thời đi đến bên Lăng Thiếu
Đường, Hoàng Phủ Ngạn Tước dùng bàn tay to vỗ vai Lăng Thiếu Đường:
"Mình nghĩ thương trường với tình trường đều vừa ý, nói đúng lời của cậu chứ?"
Lăng Thiếu Đường cười to: "Tước, mình nghe lời của cậu có mùi chua thì phải ?"
Cung Quý Dương lại nhếch mép, cười đen tối, nói: "Thiếu Đường, việc vui xem ra không còn xa nữa!"
" Đúng là chỉ có các cậu hiểu mình! Thật ngại quá, cuối cùng cũng đã cướp được của các cậu!"
Lăng Thiếu Đường nhếch môi, giọng nói trầm thấp vẫn mang theo vẻ điên cuồng như trước.
Lúc này, Lãnh Thiên Dục cũng đi lên phía trước, nhưng lại nói một câu khác: "Thiếu Đường, cho cậu này!"
Một viên thạch anh xuất hiện trong lòng bàn tay của Lãnh Thiên Dục.
Lăng Thiếu Đường khép hờ mắt, cầm lấy viên thạch anh, bàn tay to nắm chặt: "Đã điều tra ra rồi?"
Hai người kia cũng biết ít nhiều chuyện Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh gặp
phải sát thủ ở khu khảo sát thực tế, cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn
Lãnh Thiên Dục.
Lãnh Thiên Dục than nhẹ một chút, ánh mắt lạnh lùng khẽ nhăn lại:
"Sự việc so với suy đoán của cậu không giống nhau!"
"Ồ?" Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày.
"Cậu nhìn qua thi thể sẽ biết, nhưng đề nghị cậu đừng cho cô ấy nhìn ——"
Giọng nói của Lãnh Thiên Dục lạnh như băng, khi nói đến ‘ cô ấy ’ thì
đôi mắt lạnh lùng không có độ ấm quét qua Kỳ Hinh đang đứng trên sân
khấu.
Lăng Thiếu Đường không hỏi lại, bạn bè nhiều năm như vậy, tự nhiên sẽ có sự ăn ý với nhau, vì thế, anh cầm điện thoại, ấn một dãy số:
"Chad, cậu lập tức bay đến Provence giúp Kỳ Hinh giải quyết sự việc!"
Bình tĩnh ra mệnh lệnh bí mật, anh cất điện thoại, nói với Lãnh Thiên Dục: "Ở đâu?"
"Italy —— Milan!" Lãnh Thiên Dục nhàn nhạt nói ra từng từ.
Máy bay vững chắc vượt qua nghìn thước trên trời cao!
Tòa nhà cao vút xa hoa nhất của khu công nghiệp thủy tinh đứng vững ở
Milan, nhưng cũng không hề khiến con người lạnh như băng kia dừng bước.
Nơi này là MX—CL, cũng là căn cứ bí mật của tổ chức Mafia.
Máy bay tư nhân của Lãnh Thiên Dục trực tiếp đáp xuống đỉnh chóp toà
kiến trúc này, đi qua đường riêng, cùng Lăng Thiếu Đường đi vào thang
máy.
Bởi vì nơi này là tổ chức đặc biệt, bởi vậy, mỗi một cao ốc đều là đỉnh cao của khoa học kỹ thuật.
Bốn phía thang máy đều là gương phản chiếu hình ảnh của Lãnh Thiên Dục
và Lăng Thiếu Đường, đây không phải là thang máy bình thường, chung
quanh đều sáng bóng, nhưng không hề có nút để bấm.
Chỉ thấy Lãnh Thiên Dục vững vàng đứng ở đó, lúc này, một luồng sáng
trực chiếu trên người hắn, hắn khẽ ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia sáng chói loá ——
Thang máy chậm rãi đi xuống, hóa ra đây là thang máy cần mật mã, mà mật mã đó là —— đồng tử của con người!
Lăng Thiếu Đường không hề ngạc nhiên với việc này, rất rõ ràng, anh là khách quen của nơi này!
Thang máy trong nháy mắt đã dừng lại, cửa thang máy sáng bóng từ từ mở ra ——
Trước mặt bọn họ là hành lang chỉ có thể dành cho hai người đi, nói là
hành lang, nhưng thật ra nên gọi là cầu thủy tinh thì đúng hơn.
Nó là kiến trúc cho cao ốc ở giữa không trung, phía dưới là độ cao của 50 tầng.
Lãnh Thiên Dục cùng Lăng Thiếu Đường lập tức đi trên hành lang thủy
tinh, trang bị công nghệ cao, các hệ thống làm việc lập tức được khởi
động, ánh sáng quét qua.
Bằng tốc độ nhanh nhất các số liệu chính xác đã được truyền tới hệ thống bên trong, trên thực tế hành lang thuỷ tinh này chính là thiết bị ghi
lại tự động tối tân nhất trên thế giới.
Cả tòa nhà lớn yên tĩnh.
Lãnh Thiên Dục đi đến một phòng, hắn thoáng dừng bước: "Đến!"
Nói xong, tiến hành kiểm tra vân tay xong, cửa thuỷ tinh từ từ mở ra.
Phòng không lớn, cũng không có gì vật gì trang trí, chỉ có màu đen lạnh
lùng, ở chính giữa phòng một thi thể nằm trên chiếc giường trắng, toàn
thân bọc vải trắng.
Lãnh Thiên Dục dừng bước, bước vào phòng, bình tĩnh đứng ở một bên.
Còn Lăng Thiếu Đường lại nhanh chóng đi lên, bàn tay to vươn ra, giật tấm vải trắng trên thi thể ra ——
Mày kiếm, mắt sáng, cho dù nhắm chặt hai mắt, vẫn lộ ra hào khí, toàn bộ khuôn mặt có nét vương tử trông rất tao nhã và bình thản.
Cả thi thể không có bất cứ một vết thương bên ngoài nào, im lặng giống như đang ngủ.
Sao lại là anh ta?
Trong lòng Lăng Thiếu Đường kinh hãi, vì nguyên nhân này mà mày nhíu chặt lại.
Thi thể trước mắt anh dĩ nhiên là ——
Tuyên Tử Dương!
"Dục? Anh ta ——" Lăng thiếu đường dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lãnh Thiên Dục.
"Đây không phải là do mình động tay, khi mình nhìn thấy hắn thì hắn đã là một thi thể!"
Lãnh Thiên Dục sảng khoái trả lời bác bỏ nghi ngờ của Lăng Thiếu Đường.
Nói xong, hắn đi đến dưới giường, nhẹ nhàng ấn một nút, từ bên trong hiện ra một phần tư liệu.