Ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Lăng Thiếu Nghị nhìn thấy Lăng Thiếu Đường
đến thì có chút kinh ngạc, hắn cũng giật mình một cái, trên khuôn mặt
anh tuấn lập tức xuất hiện nụ cười tươi, cởi mở nói:
"Anh cả, anh đã đến rồi!"
Lăng Thiếu Đường đứng ở một bên, nhìn Lăng Thiếu Nghị nói chuyện, anh như đầu gỗ gật đầu.
Lăng Diệu Hồng lại chuyển tầm mắt sang Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh hiểu ý cười: "Bác Lăng, Đường cố ý đến từ trước giờ tan ca để thăm bác!"
"Đúng vậy không ?"
Lăng Diệu Hồng cho rằng mình đã nghe nhầm, giọng nói già nua cũng đầy sự vui mừng, trong mắt lại ngân ngấn nước.
Kỳ Hinh đẩy Thiếu Đường lại gần, Thiếu Đường hít một hơi thật sâu, mới nhẹ nhàng nói: "Mong ông sớm bình phục!"
"Đứng gần đây một chút, Thiếu Đường, để bố nhìn con rõ hơn!" Giọng nói
của Lăng Diệu Hồng đầy phấn chấn, nhưng ông đã bị ngạt vì nước mắt từ
lâu.
Lăng Thiếu Đường bị động bước từng bước đến bên giường bệnh của Lăng
Diệu Hồng, vẻ lạnh lẽo cứng nhắc trên mặt anh dần dần tan chảy, chậm
rãi, anh quỳ một gối xuống ——
"Bố!" Trong giọng nói của Lăng Thiếu Đường mang theo sự nghẹn ngào.
Lần đầu tiên, anh chủ động gọi người đàn ông trước mặt này là "bố", cho tới nay, anh luôn lạnh nhạt với "người bố" này của mình.
"Con trai ngoan, bố rất xin lỗi con, đã khiến con phải chịu khổ nhiều
năm như vậy!" Lăng Diệu Hồng run run vươn bàn tay già nua vuốt đầu của
anh, hai mắt đẫm lệ nói.
Lăng Thiếu Đường không nói gì, anh chỉ ghé đầu vào hai vai đang run run ở bên giường.
Đối Lăng Thiếu Đường mà nói, kể từ khi mẹ anh qua đời, đây là lần đầu
tiên anh cảm nhận được tình cảm cha con thiêng liêng, từ bé đã bị đưa
vào tổ chức Mafia, bao nhiêu năm anh hy vọng có thể cảm nhận được chút
tình thân, được người thân yêu thương.
Hôm nay, cuối cùng anh cũng đã cảm nhận được thứ tình cảm đó. Trải qua
bao nhiêu hận thù và đau khổ, vào giờ phút này dường như nó đã dần biến
mất, bức tường đã dựng trong tim anh gần ba mươi năm nhanh chóng sụp đổ, hận thù trong lòng cũng như khối băng, tan chảy dần . . . .
Đáy mắt Kỳ Hinh đẫm lệ rồi cô nở nụ cười, lặng lẽ đi ra ngoài, lưu giữ lại khoảnh khắc ấm áp bên trong phòng bệnh.
Cuối cùng, Lăng Thiếu Đường đã buông bỏ được hận thù, khi cô nhìn thấy
mọi việc xảy ra vào giây phút đó, trong lòng cảm thấy vui sướng không gì sánh bằng, cô chỉ cần người đàn ông cô yêu được hạnh phúc cả đời, mỗi
ngày đều có thể sống vui vẻ.
"Kỳ Hinh ——" Giọng nói trầm thấp vang lên ở đằng sau Kỳ Hinh.
Kỳ Hinh nhanh chóng lau đi giọt nước mắt xúc động, xoay người, nhìn Lăng Thiếu Nghị, nở cười yếu ớt.
Sau khi cô đi ra không lâu, hắn cũng nhanh chóng đi ra theo.
Lăng Thiếu Nghị đi đến bên cạnh Kỳ Hinh, nói giọng dễ nghe:
"Kỳ Hinh, lần này thật sự cảm ơn em, nếu không có em, không biết lúc nào mới cải thiện được mối quan hệ giữa anh cả và bố!"
Kỳ Hinh mỉm cười: " Đây là việc em nên làm!"
Lăng Thiếu Nghị nhìn gương mặt hạnh phúc của Kỳ Hinh, một lát sau, nhẹ giọng nói:
"Anh thường xuyên suy nghĩ, người lạnh lùng cứng đầu như anh cả, có thể
tìm được em thật sự anh ấy rất may mắn. Em cười giống như ánh mặt trời,
có lúc lại rất kiên cường khiến mọi người phải động lòng!"
Một cảm giác khác thường vụt qua trong lòng Kỳ Hinh, nhưng lại rất mơ hồ, ngay sau đó, cô cười nhạt:
"Thiếu Nghị, anh nhầm rồi, thực ra trong lòng em, Thiếu Đường giống như
một chiến thần, tuy rằng toàn thân anh ấy ngập tràn hơi thở lạnh lùng,
kiên cường và có chút điên cuồng, nhưng lại mang đến cho em dũng khí rất lớn !"
Cô nhẹ nhàng thở dài, sau đó xoay người, tầm mắt nhìn ra thế giới bên ngoài cửa sổ, ánh mắt nhìn thật xa xăm:
"Sau khi quen biết Thiếu Đường, em mới biết hóa ra thế giới này còn có
nhiều thứ rất tuyệt vời, em rất cảm ơn anh ấy vì có thể thường xuyên ở
bên cạnh em, luôn can đảm, luôn chú ý bảo vệ em, vui vẻ dẫn em đi xem
hoa nở, cho em biết tình yêu đích thực là gì. Một người đàn ông quý
trọng em như thế thì em phải dùng cách gì đó để báo đáp anh ấy chứ, có
đúng không?"
Kỳ Hinh cười dịu dàng, cô quay lưng về phía Lăng Thiếu Nghị, không thể
nhìn ra ánh mắt đau đớn của người ở phía sau đã được gạt đi. . . . . .
☆☆☆☆☆☆☆☆
Đêm đã khuya, lúc Lăng Thiếu Đường trở lại biệt thự thì thấy Kỳ Hinh
đang ngủ trên ghế sô pha ở phòng khách, cô giống như một chú mèo nhỏ
cuộn tròn trên chiếc giường mềm mại, ngủ ngon vô cùng.
Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đi tới bên cạnh cô, anh đến gần để ngắm nhìn
cô. Hàng mi cong đen ở trên khuôn mặt trắng mịn tạo điểm nhấn, chóp mũi
xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, cô duyên dáng như nàng tiên bước ra từ câu
chuyện cổ tích.
Lông mày anh giãn ra, sau khi thăm Lăng Diệu Hồng, anh quay lại công ty
xử lý nốt công việc đến tận đêm khuya mới về, không nghĩ cô bé này sẽ ở
đây đợi anh tới khuya.
Bàn tay to ôm cô lên không tốn sức, anh bế cô đi lên phòng ngủ trên tầng.
"Ưm ——"Kỳ Hinh thì thầm một tiếng, thân thể lắc nhẹ.
"Là anh ! Ngủ đi!" Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống chiếc giường mềm mại, khẽ nói.
Giọng anh trầm xuống, dịu dàng, chứa đầy cảm giác an toàn, Kỳ Hinh lại ngủ thật say.
Lăng Thiếu Đường ngồi ở bên giường, bàn tay to yêu thương xoa nhẹ hai má mịn màng của cô. Đôi mắt đã nhuộm đầy sự dịu dàng.
Anh tuyệt đối không nghĩ đến việc ngày hôm nay có thể giải quyết hết tất cả khúc mắc ở trong lòng chỉ nhờ vào công sức của cô gái này, cô sẽ
dùng chính nụ cười ấm áp để bao dung anh, cô chưa bao giờ biết sự vui vẻ của cô chính là thứ dùng để thu hút người khác, một cô gái như vậy, sao anh có thể không động lòng với cô được chứ?
Anh nhẹ nhàng lấy chiếc hộp từ trong túi áo ra, bên trong là một chiếc
nhẫn kim cương màu hồng lấp lánh, dưới ánh trăng nó tỏa ra ánh sáng
khiến con người ta phải sợ hãi!
Đây chính là chiếc nhẫn anh đặt làm để cầu hôn cô, từ đó trở về sau, cô sẽ trở thành vợ anh, hoàn toàn thuộc về anh.
Anh đã quyết định, trong tiệc tối ngày mai, dưới sự chứng kiến của tất
cả mọi người, anh sẽ cầu hôn Kỳ Hinh, anh muốn tạo cho cô sự ngạc nhiên
lớn nhất, đó cũng là lời hứa cả cuộc đời này sẽ mang lại hạnh phúc cho
cô.
Cho nên, ngày mai, sẽ là ngày đáng nhớ của anh cũng như của cô!