Lời vừa nói ra, Khương Tri yên lặng không đáp lại, cô suýt chút đã bị những lời nói vừa rồi của anh làm cho mềm lòng. Lúc này nghe anh mặt dày nói sẽ không đồng ý, cô mím môi, mặc dù những lo lắng trong lòng đã tan biến, nhưng vẫn không chịu nổi anh cứ trêu chọc cô như vậy.
Nhìn thấy sắc mặt của cô gái trước mắt đã hơi dịu đi, hai hàng lông mày vẫn luôn cau chặt lại của Tống Duẫn Hành cuối cùng cũng giãn ra, đôi mắt đen lấp lánh nhìn cô không chớp mắt, muốn nhìn một lần cho thỏa mãn.
Khương Tri bị ánh mắt sáng rực của anh nhìn chăm chú, trái tim đập thình thịch, hai tai cô đỏ bừng lên, quay đầu không muốn nói chuyện với anh nữa.
Tống Duẫn Hành nhận lấy cái máy sấy tóc trong tay Khương Tri, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Anh giúp vợ sấy tóc.”
Khương Tri yên lặng, hơn nửa ngày sau cô mới lạnh nhạt mở miệng, giọng rất khẽ mang theo sự hờn dỗi: “Vậy sau này anh phải nói chuyện cho nghiêm túc.”
Không thể lúc nào cũng động một chút lại trêu ghẹo cô, người này lúc nghiêm túc thì nhìn lịch sự nhã nhặn, thế nhưng mỗi khi ở cùng với cô thì luôn không đứng đắn, cả ngày chỉ tìm cách trêu đùa cô.
Tống Duẫn Hành nhìn vào đỉnh đầu mềm mại của cô, ánh mắt dịu dàng, rốt cuộc cũng cười thành tiếng, cẩn thận từng chút một sấy tóc cho cô, anh nhẹ nhàng gọi:“Vợ ơi.”
Khương Tri không lên tiếng, gật gật đầu như đáp lại, đôi mắt trong suốt đảo quanh như bánh xe nhìn về phía anh.
Người bên cạnh hơi nghiêng thân mình về phía trước, đè giọng, âm thanh vừa thấp lại trong trẻo: “Sau này chúng ta không chiến tranh lạnh nữa, hôm nay anh đã ngồi trên máy bay hơn mười tiếng đồng hồ để trở về, suốt cả chặng đường trái tim cũng lạnh toát rồi.”
Anh chậm rãi nói, giọng điệu cố ý mang theo vẻ oan ức, giống hệt một con mèo lớn đang làm nũng.
Đây là lần thứ hai Khương Tri nghe Tống Duẫn Hành dùng giọng điệu như thế này nói chuyện với cô, cô cụp mắt, gương mặt trắng nõn dần đỏ ửng, vụng về vâng một tiếng.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, trong lòng Tống Duẫn Hành bỗng mềm nhũn, đôi môi mỏng không kìm được cong lên, anh cầm lấy tay Khương Tri áp vào lồng ngực cứng rắn của mình, khẽ nói: “Không tin em sờ sờ đi.”
Âm thanh máy sấy tóc ngừng hẳn, mu bàn tay lạnh lẽo của cô gái dán vào lòng bàn tay nóng rực của anh, nhiệt độ truyền sang làn da của cô từng chút một.
Tay của cô không biết đặt ở đâu, bị người đàn ông này ngang ngược nắm chặt.
Lồng ngực của anh cứng rắn như một tảng đá, nhịp tim nặng nề và mạnh mẽ cách một lớp áo sơ mi truyền vào trong lòng bàn tay cô. Khương Tri đỏ mặt, đối diện với ánh mắt như cười như không của người nào đó, điều này càng làm khó cô hơn.
Quả nhiên, lời cô vừa nói anh vẫn xem như là gió thoảng bên tai.
Mỗi lần nhìn cô vừa thẹn thùng vừa tức giận trừng mắt với anh, Tống Duẫn Hành không thể không mềm lòng. Anh không kìm được xoa cái đầu xù của cô, cảm thấy tóc của cô đã khô gần hết thì liền thu máy sấy tóc lại, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Cánh tay anh vòng lấy thắt lưng của cô, Khương Tri cụp mắt, lặng lẽ dựa vào lồng ngực ấm áp kia, Tống Duẫn Hành cúi người xuống, chóp mũi lướt qua vành tai trắng trẻo của cô, đôi môi mỏng áp lên, thấp giọng nói: “Khương Tri, cho anh thời gian thử thách làm bạn trai.”
“Nếu như vượt qua được thì chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Có lẽ thứ tình cảm này đến với cô quá đột ngột, vậy thì anh có thể chờ đợi từ từ, chờ cho đến khi cô cam tâm tình nguyện, như vậy mới đáng giá.
Nhìn cả bàn tay được anh bao bọc lại, Khương Tri nhìn anh, trái tim bắt đầu có chút rung động. Lúc này ngay cả hơi thở của cô cũng không ổn định, chỉ có ánh mắt đang dịu dàng nhìn anh.
Người sau lưng dùng chóp mũi thân mật cọ cọ lên tai của cô, giọng nói tuy thấp nhưng kiên định: “Thời gian ở bên em quá ít, anh không thể lãng phí được.”
-
Đêm dần về khuya, người họ Tống nào đó vẫn còn chưa đi, Khương Tri bị anh trêu chọc tới mức mặt mũi đỏ bừng, người này bắt đầu nảy sinh hứng thú xấu xa nhất định phải nghe Khương Tri gọi anh hai tiếng “ca ca” cho bằng được.
Khương Tri lộ rõ vẻ ghét bỏ không muốn gọi, Tống Duẫn Hành lập tức mặt dày làm nũng. Cô bị trêu đến mức không biết phải làm sao, đành phải lí nhí như tiếng muỗi gọi anh một câu “ca ca”, lúc này Tống Duẫn Hành hài lòng.
Đêm nay vừa gặp các bạn học của Khương Tri, so về giá trị nhan sắc, luận về tiền tài, thì những tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch kia quả thật sẽ bị anh vùi dập nhiều lần. Thế nhưng bàn về tuổi tác, trái tim nhỏ bé của Tống Duẫn Hành có chút sợ hãi.
Anh đã đi qua tuổi thanh xuân ấy từ lâu rồi, hơn Khương Tri tám tuổi, liệu vợ anh có ghét bỏ anh già không?! Điều này đã âm thầm trở thành một tâm bệnh của Tống Duẫn Hành.
Trước khi Tống Duẫn Hành đi, Khương Tri mở cửa chính cho anh, bảo anh đừng có trèo tường nữa. Trong lúc vô tình liếc mắt xuống vết rách nào đó trên quần anh, Khương Tri muốn cười, nhưng đối diện với ánh mắt ai oán của người nào đó, cô đành bất đắc dĩ nhắc nhở anh: “Ngày mai nhớ thay quần.”
Cô có thể giúp anh vá lại.
Tống Duẫn Hành nhìn về phía cái mông của mình, quả nhiên thấy có vết rách, đôi mắt đào hoa theo nhướng lên theo thói quen, anh khẽ cười nói: “Vậy lần sau em phải mở cửa ra cho anh.”
“Không mở cũng được, chờ cho anh trèo tường quen rồi, nửa đêm không ngủ được có thể đến tìm em.”
Anh không biết xấu hổ nói ra mấy lời thẹn thùng như thế này làm cho Khương Tri đỏ mặt tía tai, cô vội vàng đẩy anh ra khỏi cửa, thuận tay nhốt người nào đó ở bên ngoài.
-
Tống Duẫn Hành trở về được một chút lại phải vội vã rời đi, sáng sớm ngày hôm sau, Khương Tri mở cửa nhìn thấy trên cửa có một tờ giấy ghi chú.
Bạn trai thử việc của Tri Tri: Vợ nhỏ Tri Tri, anh đi đây, phải nhớ anh đấy.
Cuối tờ giấy người nào đó còn vẽ một con vật trông rất giống con thỏ, Khương Tri nhìn giấy ghi chú và bức vẽ cười đến ngây ngô, mặc dù ghét bỏ nhưng vẫn cẩn thận giữ lại.
Sau khoảng thời gian nghỉ hè, Khương Tri lại nhận được Wechat của Chu Dĩnh, chủ yếu là rủ cô tham gia đủ các thể loại họp lớp khác nhau, hay là rủ cô cùng đi dạo phố.
Nếu là lúc trước thì Khương Tri sẽ đồng ý, nhưng kể từ khi Chu Dĩnh vô tình nói với cô những lời kia, việc tham gia liên hoan tốt nghiệp là vì muốn tạo cơ hội cho Tào Lăng, Khương Tri nghĩ ngợi mãi mới hiểu ra.
Vì thế cô từ chối lời mời của Chu Dĩnh, nói rõ ràng rằng mình sẽ không tham gia bất kì buổi liên hoan nào nữa, khi gửi tin nhắn đi, Chu Dĩnh trả lời lại bằng một cái icon mang ý tứ không rõ ràng.
Khương Tri liếc nhìn, không trả lời lại.
-
Không còn áp lực của kỳ thi đại học, cuộc sống của Khương Tri trở nên đơn giản thoải hơn hẳn, cô thường ngồi một mình ở trong thư phòng, có khi ngồi suốt cả một ngày.
Ở một góc nhỏ trong thư phòng, cất giấu đủ loại tiểu thuyết lâu năm của Y Y, trước kia còn mấy lần bị Tống Duẫn Hành chê bai là không có não, người nào đó nói thẳng là những nam chính trong tiểu thuyết này còn không đẹp trai bằng anh, đối với vấn đề này Y Y chỉ hừ mũi coi thường.
Nhìn đến một quyển tạp chí, có ghi lại cách thức liên hệ gửi bài viết, Khương Tri cẩn thận nhìn vào số tiền nhuận bút và thời hạn gửi bài, âm thầm ghi nhớ phương thức liên lạc.
Có đôi khi Tống Duẫn Hành gọi video đến, Khương Tri dường như đều đang bận rộn, có khi hai người không ai nói với nhau được câu nào, Tống Duẫn Hành bận rộn xem tài liệu, Khương Tri thì lạch cạch gõ bàn phím.
Cô không muốn phụ thuộc hết vào nhà họ Tống, lên đại học cần không ít tiền để đóng học phí, Tống Duẫn Thư bây giờ vẫn còn đang trong giai đoạn điều trị phục hồi, Khương Tri ở Tống gia vẫn có chút lo lắng bất an.
Cô có thể sáng tác để kiếm một chút tiền sinh hoạt, vì vậy nên Khương Tri ngày càng trở nên bận rộn, vừa vội vàng gửi bản thảo, vừa đăng ký một tài khoản tác giả trên trang web ngôn tình nổi tiếng.
Một thời gian sau, Tống Duẫn Hành cũng đã phát hiện ra động tĩnh của Khương Tri, nhìn cô vợ nhỏ lúc nào cũng trong bộ dáng bận rộn, anh không kìm được trêu ghẹo: “Vợ à, em mải làm việc đến mức quên cả chồng rồi.”
Khương Tri đang nằm nhoài ra gõ chữ trên máy tính, nghe vậy liền nhìn sang người đàn ông đang xuất hiện trong màn hình video. Tống Duẫn Hành hình như đã xong việc, lúc này đang một tay chống cằm, khuôn mặt ôn hòa tuấn tú mang theo ý cười, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô, khá giống một tên công tử nhà giàu ngốc nghếch*.
(Nguyên văn: 地主家的傻儿子/con trai ngốc nhà địa chủ: cụm từ để nói về những người đàn ông có xuất thân từ gia đình giàu có nhưng hành động và lời nói lại đơn thuần, ngốc nghếch.)
Không biết anh đã nhìn cô chằm chằm như vậy bao lâu rồi, khuôn mặt Khương Tri đỏ lên, tốc độ gõ chữ chậm lại, nhỏ giọng lúng túng: “Anh nhìn cái gì.”
Tống Duẫn Hành cười khẽ, ánh mắt dần trở nên dịu dàng: “Bởi vì vợ anh xinh đẹp.”
Khương Tri nghe xong khóe môi cong cong, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ửng hồng như đánh phấn.
Từ khi hai người làm hòa, cách thức hai người ở bên nhau đã thân mật hơn trước rất nhiều, Tống Duẫn Hành vẫn luôn trêu chọc mãi không ngừng, cứ có cơ hội là lại gọi vợ, Khương Tri nghe mãi thành quen. Có khi bị anh chọc cho tức lên, vừa thẹn vừa giận liền uy hiếp lần sau sẽ không thèm gọi video với anh nữa. Tống Duẫn Hành nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, trong lòng ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến đang bò, chỉ muốn nhảy vào trong màn hình, ôm cô vợ nhỏ vào lòng thật chặt.
-
Sau khi Tống Duẫn Thư bị thương đã được gia đình đưa sang Pháp để điều trị phục hồi, vì chân bị thương nên cô ấy cử động vẫn còn bất tiện, Khương Tri đã cố gắng liên lạc qua bên đó mấy lần, nhưng Tống Duẫn Thư đều không nghe máy. Ông cụ Tống cũng không muốn trong thời gian con gái điều trị phục hồi mà có người quấy rầy, thế nên Khương Tri không cố gắng nữa, cũng không hỏi lại lần nào.
Ngày nhận được điện thoại của Tống Duẫn Thư, Khương Tri vừa gửi bản thảo mới viết xong cho bên bên tạp chí, nghe được giọng nói đã lâu không gặp, mũi Khương Tri cay xè. Kìm nén nước mắt đang ngập ngừng muốn rơi, nghe cô giáo chậm rãi kể về cuộc sống ở Pháp.
Vết thương trên đùi của Tống Duẫn Thư đã tốt lên nhiều, nhưng đi lại bình thường vẫn có chút khó khăn, thấy bản thân cũng không còn đáng ngại lắm, Tống Duẫn Thư mới gọi điện thoại về cho Khương Tri. Sợ cô gái nhỏ lo lắng, nếu để cô bé biết tình hình thực tế thì sẽ khóc lóc mất.
Mấy năm Khương Tri và bà ngoại sống ở thôn Thủy Quang, hai bà cháu nương tựa lẫn nhau, cha Khương Tri vì bị bệnh mà qua đời, mẹ của cô bỏ đi nơi khác khác không trở về nữa, là bà ngoại một tay nuôi nấng cô.
Năm Tống Duẫn Thư đi dạy ở trấn Thủy Quang, Khương Tri vừa mới lên cấp hai, cô gái nhỏ mặc bộ quần áo cũ đi đôi giày rách, cùng với một đám nhóc vừa lôi vừa kéo một tấm băng rôn viết tay đơn sơ, trên đó có dòng chữ “Chào mừng cô giáo.”
Đó là lần đầu tiên Tống Duẫn Thư nhìn thấy Khương Tri, cô cảm thấy cô bé này nhìn rất xinh xắn, tiếc là gầy gò nhỏ nhắn, là dáng vẻ suy dinh dưỡng.
Khoảng thời gian vừa tới trấn Thủy Quang, Khương Tri và bà ngoại thường xuyên giúp đỡ Tống Duẫn Thư. Giáo viên đến trấn Thủy Quang dạy học không được mấy người, bà ngoại Khương Tri vô cùng tôn kính Tống Duẫn Thư, hay bảo Khương Tri đem ngô khoai đã nấu qua cho Tống Duẫn Thư, hoặc là đem trứng gà qua cho cô giáo Tống.
Những ngày ấy Tống Duẫn Thư nhớ rất rõ ràng, mỗi thứ sáu sau khi tan học xong, mặc kệ trời nắng hay mưa, cô gái nhỏ đều bỏ đồ vào trong túi, chạy trên đường chậm chạp đưa đến cho cô.
Từ nhỏ Tống Duẫn Thư đã sống ở thành phố, tiếp xúc tiếp xúc với người như Khương Tri và bà ngoại, cảm thấy tâm trạng trước kia và bây giờ đã không còn giống nhau nữa rồi.
Sau này bà ngoại Khương Tri qua đời, cô gái nhỏ ở nhờ nhà chú thím. Đôi vợ chồng đó từ trước tới giờ đều cho rằng con gái có học hành cũng chỉ vô dụng, còn không bằng ở nhà làm việc. Vì chuyện học hành của Khương Tri mà Tống Duẫn Thư đã vất vả không ít.
Sau đó không thấy Khương Tri, Tống Duẫn Thư nghe ngóng mới biết được, cô bị chú thím đưa lên thị trấn, làm công kiếm tiền phụ giúp gia đình.
Tống Duẫn Thư nghe xong suýt chút nữa tức nổ phổi, Khương Tri vẫn là trẻ vị thành niên, thế mà chú thím lại nhẫn tâm để cô bé một mình ở bên ngoài, trở thành công cụ kiếm tiền cho hai người bọn họ.
Tống Duẫn Thư là người nóng tính, vì chuyện này mà gây sự với hai vợ chồng họ một trận, sau đó cô đưa Khương Tri trở về, hai cô trò ở cùng với nhau. Trong lúc đó nhà họ Tống phái người tìm kiếm nhiều lần, cuối cùng Tống Duẫn Hành tìm được Tống Duẫn Thư ở nơi rừng núi heo hút này.
Tống Duẫn Thư không bỏ được những đứa trẻ ở đây, càng không yên tâm về Khương Tri. Mấy lần Tống Duẫn Hành phái người tới cũng không còn làm được gì. Tam tiểu thư không nghe khuyên can, mấy người bọn nói tới mòn cả miệng lưỡi, Tống Duẫn Thư vẫn quyết tâm ở lại cái chốn thâm sơn cùng cốc này không muốn đi.
Đối với quyết định của Tống Duẫn Thư, Tống Duẫn Hành chỉ có thể thỏa hiệp. Nhưng có lẽ vì sợ anh lo lắng, sau này cứ cách môt khoảng thời gian Tống Duẫn Thư lại gửi đến một ít ảnh chụp, cho anh biết tình hình cuộc sống của mình.
Tống Duẫn Thư còn cố ý chụp mấy cảnh sinh hoạt thường ngày cho anh, lúc trước là tam tiểu thư của nhà họ Tống được chiều chuộng từ bé, bây giờ quần áo giản dị, sau lưng là bùn đất, có khi còn đang cầm cuốc.
Ảnh chụp hơi xấu, có thể đoán ra người giúp cô chụp ảnh không phải là người hiểu về kỹ thuật chụp ảnh, Tống tiểu thư cao 1 mét 7 bị chụp thành cây củ cải 1 mét 2.
Tống Duẫn Hành kiên nhẫn xem từng tấm hình một, mãi tới khi trong ảnh xuất hiên bóng dáng xa lạ của một cô bé, ánh mắt anh dừng lại.
Cô bé trong ảnh gầy gò, mặc một bộ đồng phục trắng tinh, hai tay bê một cái rổ không lớn không nhỏ, trong rổ chứa đầy khoai tây, bắp ngô, thứ gì cũng có.
Cô gái quay lưng về phía đồng ruộng, khuôn mặt bị ánh mặt trời thiêu đốt tới mức gò má đỏ ửng, cô bé cong cong mắt cười, lộ ra một hàm răng trắng đều. Ánh mắt của Tống Duẫn Hành dừng lại vài giây, nhìn ý cười rạng rỡ của cô, anh sờ mũi, nhịn không được cũng cười theo.
Từ những bức ảnh mà Tống Duẫn Thư gửi đến, Tống Duẫn Hành mới biết được, nguyên nhân chị anh môt mực muốn ở lại cái trấn nhỏ kia, chủ yếu là vì cô bé này.
Môt cô bé vốn không quen không biết, lại khiến cho tam tiểu thư của nhà họ Tống cam tâm tình nguyện ở lại nơi đó.
Đối với việc này Tống Duẫn Hành không tỏ rõ thái độ, chỉ cảm thấy Tống Duẫn Thư bị nhiệt huyết làm cho đầu óc mê muội rồi.
Sau này Tống Duẫn Hành xem ảnh Tống Duẫn Thư gửi tới thành quen, những lúc rảnh rỗi anh liền cầm những bức ảnh đó lên xem, có lúc nhìn thấy khuôn mặt cười ngây ngô của cô bé kia, anh không kìm được tò mò, vì sao cô luôn có thể cười vui vẻ như vậy.
Tống Duẫn Thư kể cho anh nghe từng chuyện nhỏ nhặt nhất về cuộc sống của Khương Tri. Cuộc sống bình dị đơn giản có rất nhiều cay đắng ngọt bùi, chuyện vui chuyện buồn, Tống Duẫn Thư đều kể cho anh nghe.
Lâu dần, trong cuộc sống của Tống Duẫn Hành bỗng dưng xuất hiện thêm hình bóng của Khương Tri, mỗi giây mỗi phút đều là nụ cười của cô, ngây ngô mà rạng rỡ, rất giống nắng ấm giữa ngày đông.