Đợi sau khi thái xong mấy quả ớt, Khương Tri cười híp mắt ngẩng đầu lên, vừa định nói “đại công cáo thành”*, người trước mặt không hề báo trước mà áp sát tới, hai cánh tay mạnh mẽ chống ngay hai bên người cô, hơi thở nóng bỏng mang theo mùi hương bạc hà mát lạnh nặng nề phả lên trán cô.
(Đại công cáo thành: Việc lớn đã thành.)
Khương Tri sửng sốt, bỗng nhiên không kịp đề phòng lui về phía sau một bước nhỏ, cứ thế bị anh chặn lại bên cạnh bồn rửa tay.
Mí mắt anh hơi rũ xuống, con ngươi sâu hun hút nhìn thẳng vào cô, đôi môi mỏng cong lên ẩn chứa ý cười.
Khương Tri bị ánh mắt của anh nhìn tới mức có chút sợ hãi, “......Sao vậy?”
Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, Tống Duẫn Hành cúi đầu, vầng trán lành lạnh áp lên trán cô, hơi thở của hai người nhẹ nhàng quấn lấy nhau, giọng nói của anh trầm thấp dịu dàng, nhẹ nhàng gọi cô: “Vợ à.”
Khương Tri hồi hộp, vừa ngẩng đầu chóp mũi của hai người đã chạm nhau, đôi mắt tròn như quả hạnh trợn tròn, hàng mi dài khẽ rung động.
Cô cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ khẽ dạ một tiếng.
Ánh mắt Tống Duẫn Hành dịu dàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô nhiễm sắc hồng, nét mặt ngượng ngùng, trong lòng anh có chút xao xuyến, nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi của cô, “Anh muốn hôn em.”
Giọng nói của anh rất thấp, nghe như âm mũi, mang sự mê hoặc như có như không.
Khương Tri đưa tay chống lên lồng ngực cứng như đá của anh, trái tim hoảng sợ. Cô mím môi, vài giây sau, cô hơi ngẩng đầu hướng về phía anh tựa như chấp nhận, đôi môi hồng chu lên, bởi vì căng thẳng mà hai mắt Khương Tri nhắm nghiền, cơ thể nhỏ nhắn khẽ run lên, hai gò má nóng bừng.
Tống Duẫn Hành cong môi cười khẽ, chậm rãi cúi người, bàn tay to lớn vững vàng giữ chặt gáy cô, đôi môi lành lạnh áp lên bờ môi mềm mại, dịu dàng cạy mở hàm răng của cô ra, mạnh mẽ chiếm đoạt từng chút hơi thở thuộc về cô, dây dưa cuốn lấy đầu lưỡi, giống như muốn từng chút từng chút nuốt cô vào trong bụng.
Thực sự tới lúc này, trái tim vốn đập như sấm rền trong lồng ngực Khương Tri bỗng nhiên yên tĩnh đến kỳ lạ, lưng cô căng ra, bàn tay chống trước ngực anh siết chặt, đầu óc trống rỗng.
Tống Duẫn Hành hôn lướt qua một chút rồi dừng lại, ánh mắt anh sâu hun hút, mang theo ý muốn xâm lược. Cố gắng kiềm chế dục vọng, anh chậm rãi đứng thẳng dậy, rời khỏi bờ môi cô. Khương Tri đỏ bừng mặt nhìn anh, hàng mi dài run rẩy, trên đôi môi đỏ ửng hiện ra vệt nước mờ ám.
Biết rõ đây là lần đầu tiên Khương Tri hôn môi, Tống Duẫn Hành không dám xằng bậy, cô vợ bé nhỏ quá ngọt, anh chỉ dám dè dặt sợ sẽ phá hỏng.
Thường ngày Tống Duẫn Hành ngang ngược quen rồi, lúc này sau khi khôi phục lý trí, không dám tiếp tục hôn nữa, nếu không kiềm chế được sẽ dọa cô mất.
Cô gái đối diện mặt đỏ tía tai, lồng ngực phập phồng vì thở gấp, bờ môi vừa bị anh hôn hồng hào như một đóa hoa ướt át. Tống Duẫn Hành yên lặng nhìn cô, mấy giây sau mới cất giọng khàn khàn, “Lần đầu tiên, tạm tha cho em trước.”
“Lần sau, anh muốn hôn đến mức chân em phải mềm nhũn.”
Giọng nói của anh trầm thấp lại mờ ám, nhịp tim Khương Tri trong nháy mắt tăng vọt, tầm mắt rơi vào con ngươi đen sẫm như giếng sâu của anh, tâm trạng hồi hộp.
-
Vốn dĩ Tống Duẫn Hành còn muốn thể hiện thân thủ trước mặt vợ, đáng tiếc kỹ năng nấu nướng vụng về, sau khi lãng phí vô số nguyên liệu nấu ăn, Khương Tri thật sự không nhìn nổi, liền tự mình ra tay, làm bốn món mặn một món canh.
Tống Duẫn Hành vui vẻ bám sát sau lưng vợ làm trợ thủ, nhìn động tác nấu nướng thuần thục của cô, thỉnh thoảng hờn dỗi nói anh đừng quấy rối, Tống Duẫn Hành nhẹ nhàng cười, bỗng nhiên có cảm giác như đôi vợ chồng già, cảm giác lệ thuộc trong lòng càng mãnh liệt. Anh cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối rồi, cuộc sống tương lai, từ đầu đến chân cô vợ nhỏ đều sẽ là của anh.
-
Thứ hai, trời vừa sáng Tống Duẫn Hành liền đưa Khương Tri về trường học, trước khi ra khỏi cửa Khương Tri cầm cái kẹo mút vị quả vải. Cô gái nhỏ ngồi bên cạnh anh, vừa chăm chú ngậm kẹo mút, vừa cúi đầu xem điện thoại.
Đợi tới khi xe dừng trước cổng trường học, Tống Duẫn Hành mới quay đầu nhìn cô, nhìn động tác vô thức liếm môi của cô, đôi môi hồng trơn bóng lấp lánh, như con mèo kiếm ăn, đôi mắt đen của Tống Duẫn Hành lười biếng nhướng lên, chậm rãi nói: “Thật sự ăn ngon vậy à?”
Khườn Tri cầm kẹo mút, cười híp mắt gật đầu, nhớ ra trong túi xách còn một cái, cô liền lục tìm rồi đưa cho Tống Duẫn Hành, “Vị vải ăn ngon nhất, cho anh.”
Tống Duẫn Hành cụp mắt nhìn chiếc kẹo mút trong lòng bàn tay cô, bình tĩnh ngoắc ngoắc tay với Khương Tri, “Lại đây.”
Khương Tri không rõ tình hình, ngoan ngoãn ghé tới trước mặt anh, Tống Duẫn Hành cúi đầu, sau đó đoạt lấy chiếc kẹo mút mà cô đang ăn được một nửa, thuận tiện lấy luôn chiếc còn nguyên ở trong lòng bàn tay kia.
Khương Tri trợn tròn mắt, tên này quả thật là kẻ cướp.
Đôi môi mỏng của người nào đó khẽ nhếch lên, lười biếng ngậm chiếc kẹo mút mà cô đã ăn qua, khuôn mặt nghiêm túc, “Cẩn thận sâu răng, cái này anh giải quyết giúp em.”
Gò má Khương Tri đỏ bừng bước xuống khỏi xe, mãi tới khi người nào đó đã lái xe rời đi rồi, mặt cô vẫn còn nóng bỏng.
-
Sau khi trở về trường học lại tiếp tục học quân sự, một ngày mệt mỏi trôi qua, Khương Tri ngồi trước máy tính gõ chữ, Đường Hương Diệc tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, thấy Khương Tri đang mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào màn hình, gõ chữ lạch cạch, dường như đang viết truyện.
Bình thường giờ này, Từ Vi cũng không có ở ký túc xá, Tề Uyển vùi đầu trên thư viện, chỉ có Khương Tri và Đường Hương Diệc. Đường Hương Diệc sấy tóc, giả bộ lơ đãng hỏi thăm bút danh của Khương Tri.
Quan hệ của Khương Tri và cô ấy rất tốt, không giấu gì cô ấy cả, liền thẳng thắn nói ra bút danh bí mật của mình.
Đường Hương Diệc nghe xong rất đăm chiêu, nét mặt lúc nhìn Khương Tri có thêm ý cười thâm sâu khó đoán.
Hơn chín giờ tối, Khương Tri đăng chương mới lên, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn qua lượt theo dõi bộ truyện của mình, cô ngạc nhiên phát hiện, sau một đêm số người theo dõi đã sắp tăng lên tới 5000.
Khương Tri vẫn luôn chuyên tâm cho sách xuất bản, nên không mấy quan tâm tới tình hình truyện của mình trên mạng. Có lúc viết chương mới xong đều đặt vào mục lưu trữ, sau đó đặt trước thời gian đăng chứ cũng không trực tiếp vào xem.
Cho nên phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tình huống này là có lẽ trang web bị lỗi, nhìn thấy bình luận của độc giả không ngừng xuất hiện, Khương Tri nghi ngờ không biết có phải biên tập quảng cáo truyện giúp cô không.
Khương Tri chậm rãi kéo xuống đọc bình luận, bình luận của mấy độc giả đều nhắc tới một cái tên quen thuộc: Vi khuẩn sinh sôi.
Độc giả A: mau mau cập nhật, truyện do bà cô Vi khuẩn sinh sôi đề cử thì phải đọc thật kỹ!
Độc giả B: tôi cũng là vì thấy bà cô Vi khuẩn sinh sôi đề cử nên mới chạy tới đây! Đột nhiên phát hiện ra báu vật!
Độc giả C: Không ngờ bà cô Vi khuẩn sinh sôi cũng đu truyện!
Độc giả D: Tác giả của bộ này không phải là bạn bè của Vi khuẩn sinh sôi đấy chứ?
........
Rốt cục Khương Tri hiểu ra Vi khuẩn sinh sôi giúp cô quảng cáo truyện, trong lòng cô chấn động, vội vàng mở wechat ra, xem tin tức trong nhóm chat, ngoại trừ mấy tác giả khác tám chuyện thì từ lần trước Vi khuẩn sinh sôi xuất hiện tới nay cũng không thấy có tái xuất, ngay cả ảnh đại diện cũng là màu xám.
Khương Tri cố gắng nghĩ lại xem mình và vị tác giả cấp đại thần này chẳng lẽ đã từng gặp nhau nên người ta mới giúp cô quảng cáo truyện. Nghĩ tới nghĩ lui, cô cúi đầu, hai người mới biết nhau một lần duy nhất, cô giật được 500 tệ tiền lì xì của người ta.
Nhờ được tác giả đại thần quảng cáo, số người theo dõi bộ truyện của Khương Tri nhanh chóng tăng lên, ngay cả thu nhập cho tác giả cũng tăng lên gấp bội. Khương Tri nhìn số tiền biến đổi với tốc độ kinh ngạc, ngây ngốc nói với Đường Hương Diệc ở bên cạnh, “Hương Hương, số tớ đúng là chó ngáp phải ruồi.”
“Đại thần cùng nhóm giúp tớ quảng cáo truyện rồi.”
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của Khương Tri, Đường Hương Diệc cười híp mắt ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục xem weibo, miễn cưỡng nói: “Vậy không phải là cậu nên cảm ơn người ta chân thành một chút sao?”
Khương Tri nghiêm túc gật đầu, vừa nghĩ tới vị đại thần lạnh lùng xuất quỷ nhập thần kia, giọng nói có chút ngập ngừng: “Với mức độ online của cô ấy, tới nên gửi một bao lì xì thật lớn, coi như cảm ơn?”
Suy nghĩ của Khương Tri rất đơn giản, một câu cảm ơn quá xoàng xĩnh, không bằng đưa một bao lì xì mới là thực tế.
Đường Hương Diệc nghe xong không kìm được cười cô: “Người ta có tiền, nhận bao lì xì của cậu làm gì.”
Khương Tri nhìn ảnh đại diện màu xám của đại thần, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, “Vậy tới nên làm thế nào?”
Đường Hương Diệc tỏ ra thần bí ghé sát lại, cười nói: “Cậu dứt khoát lấy thân báo đáp là được.”
Khương Tri mím môi cười, không kìm được đoán mò: “Cậu nói xem, đại thần kia có phải là nam không?”
Đường Hương Diệc cau mày, “Có thể lắm.”
Sun: Xin lỗi mọi người, tuần vừa rồi mình bận nhiều việc quá nên tới hôm nay mới quay lại đăng chương mới được:(