Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)
#21.08.2021
Thú… cưng..?
Dư Thính ngơ ra tại chỗ, chậm chạp không phản ứng lại.
Bạn học nam vô cùng đáng tiếc nói: “Yến Từ, nén bi thương.”
Yến Từ không động, thần sắc đờ đẫn, ngay cả độ cong khoé môi cũng không thay đổi.
Tính ra thì hai người đã học chung hai năm, nhưng Dư Thính không có chút ấn tượng nào về bạn học này, đây là lần đầu tiên cô chính thức đánh giá cậu.
Tóc dài che phủ hết trán, gần như che khuất nửa khuôn mặt, mũi cao, môi mỏng, làn da trắng bệch như đã lâu chưa ra nắng, trắng nõn đến mức nhìn như không có máu thông dưới da, biểu tình ảm đạm chất phác, cả người thiếu cảm giác tồn tại trong đám đông.
Dư Thính không nghĩ ra, một người hiền lành như thế sao lại có một con thú cưng đáng sợ như vậy?
“Yến Từ đúng không? Trường học có quy định không thể mang thú cưng đến trường, giáo viên mà biết sẽ phạt cậu.” Dư Thính nói năng hùng hồn lý lẽ, không có một chút cảm giác áy náy vì đã dẫm chết thú cưng của người ta.
Yến Từ trầm mặc, không nói chuyện.
Ngược lại Dư Thính có hơi mất tự nhiên, nâng cằm nói: “Sao, sao cậu lại không trả lời tớ?”
Bạn học nam lại lần nữa lên tiếng, giọng nói nhỏ lại không ít: “Yến Từ là người câm, không thể nói chuyện.”
“...”
Hiện tại cô mua vé rời khỏi Trái Đất còn kịp không?
Sao Hoả còn nhận thêm người không nha?
Những học sinh còn lại liên tiếp đi vào lớp, làm cho lớp học yên ắng bỗng trở nên náo nhiệt hơn. Chỉ còn Dư Thính vẫn đang luẩn quẩn một mình, cô trầm mặc, cậu ta càng trầm mặc hơn cô.
Dần dần, Dư Thính mệt tâm.
“Nếu không cậu kết bạn wechat với tớ, tớ bồi thường cho cậu.”
Yến Từ đột nhiên đứng dậy.
Cậu rất cao, so với Quý Thời Ngộ còn cao hơn, cái bóng của cậu bao phủ hoàn toàn thân hình bé nhỏ của Dư Thính, làm tim cô đập nhanh hơn.
Yến Từ không quan tâm cô, dùng khăn giấy bọc xác chết con nhện lại, cẩn thận lau sạch sàn nhà, im lặng rời khỏi lớp.
Dư Thính ngơ ngác, “Cậu ta đi đâu?”
Bạn học nam: “Đắp mộ cuộc tình.”
Dư Thính: “...”
Bạn học nam an ủi cô: “Dư Thính, cậu đừng để ý, Yến Từ thật sự kỳ quái, từ nhỏ đã thích nuôi mấy con vật kỳ lạ, nhưng chưa từng đem chúng đến trường. Tớ đoán là con nhện kia lén lút bò lên người cậu ta, theo cậu ta đến trường, chắc cậu ta cũng không hay biết.”
Cậu nói: “Tuy rằng cậu đã giết con nhện đó, nhưng cậu không cố ý, cho nên cậu ta sẽ không tính toán với cậu đâu.”
Dư Thính sửng sốt, hồi lâu mới nói: “Sao cậu hiểu rõ vậy?”
Bạn học nam nhướng mày: “Tớ với cậu ta học chung 6 năm từ hồi tiểu học, có một lần ngỏ lời muốn làm bạn với cậu ta nên lén đi theo cậu ta về nhà, sau đó tớ bị dọa chạy đi mất. Dù sao cậu nên nghe tớ, Yến Từ rất kỳ quái, cậu đừng quan tâm cậu ta làm gì cho mệt.”
Nói xong, bạn học nam trở về chỗ ngồi của mình.
Dư Thính có điều suy nghĩ.
Rất nhanh Yến Từ đã trở lại, trên tay không còn thi thể con nhện nữa, nhìn kỹ thì thấy trên tay áo có vệt nước, chắc là đã rửa tay qua.
Mắt cậu nhìn thẳng, nhìn thoáng qua Dư Thính, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống.
Dư Thính quyết định chủ động bồi thường.
Cô viết số wechat của mình lên giấy ném qua, sau đó lén quan sát hành động của cậu.
Yến Từ cảm nhận được, không chút để ý rũ mắt, sau đó dưới ánh mắt chờ mong của Dư Thính mà mở tờ giấy ra nhìn chằm chằm.
Cô hướng về cậu quơ quơ điện thoại.
Dưới ánh mặt trời, ốp điện thoại tinh xảo có chút lấp lánh, ánh sáng lờ mờ nhảy qua nhảy lại lên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của cô.
Yến Từ buông tờ giấy xuống, bình tĩnh lấy ra cái điện thoại Nokia từ trong túi ra.
Có lẽ, nên gọi nó là lão già.
Cậu cầm ‘lão già’, học theo cô quơ quơ hai ba cái.
Dư Thính chớp chớp mắt, dấu chấm hỏi thay thế nụ cười trên gương mặt.
Xin lỗi, quấy rầy rồi.
Cô nhanh chóng lấy lại tờ giấy, xoay người.
Cả buổi sáng Dư Thính đều thất thần, cho đến đám bạn khốn nạn chạy đến rủ cô đi ăn thì mới làm cô giật mình tỉnh lại.
“Thính Thính, trong giờ học sao cậu cứ nhìn chằm chằm vào giáo viên vậy?”
Dư Thính không ăn, cầm muỗng chọc chọc vào mâm cơm.
Cố Song Song trừng mắt, hỏi: “Không phải cậu để ý Yến Từ rồi chứ? Tớ nghe Triệu Học Thành nói cậu dẫm chết thú cưng của người ta.”
Dư Thính không rõ trả lời.
Cố Song Song hít một ngụm khí lạnh, nhìn xung quanh thấy không có người mới nói tiếp: “Thính Thính, cậu đừng lại gần Yến Từ quá, cậu ta rất kỳ quái.”
Dư Thính vừa nghe liền khôi phục tinh thần, đây là người thứ hai nói với cô Yến Từ kỳ quái, “Sao lại nói thế?”
“Tớ cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói cậu ta là quan tài tử, cha cậu ta thấy cậu ta xui xẻo nên đã vứt bỏ cậu ta, kết quả trên đường về bị tai nạn xe cộ. Dù sao cậu cũng đừng để bị cậu ta lên luỵ, cậu nhìn xem, cậu ta lớn lên nhìn chỗ nào cũng thấy kỳ quái.”
Dư Thính từng nghe người của thế hệ trước nói về quan tài tử.
Quan tài tử nghĩa là sau khi cơ thể người mẹ chết đi, sẽ sinh con ra trong quan tài, cậu chỉ nghe qua chứ chưa từng gặp qua.
Nhà ăn ồn ào.
Địch Nguyệt bên cạnh kéo lấy cô, ý bảo cô nhìn về hướng kia.
Xuyên qua biển người tấp nập, Dư Thính liếc mắt một cái đã nhìn thấy Quý Thời Ngộ.
Thân hình thon dài, thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú đứng giữa đám nam sinh đang dậy thì, có thể nói là hạc trong bầy gà, đi bên cạnh cậu ta là một nữ sinh, nữ sinh để mặt mộc, chân mang đôi giày thể thao đã bung keo, dây buộc tóc cũng rất cũ, toàn thân toả ra mùi nghèo nàn.
Gương mặt của cô không tồi, mang nét thanh xuân, đôi mắt hạnh nhân trong rất vô tội.
Là kiểu mẫu mối tình đầu quốc dân của nam sinh.
Chiếc đũa bị Dư Thính nắm gãy, lửa giận không biết từ đâu bốc lên, làm cô không tự giác cắn chặt môi dưới.
Hạ Thất Tịch.
Quý Thời Ngộ vì thích cậu ta mà làm cô nhục nhã.
“Cậu làm tớ khó xử chỉ khiến tớ chán ghét cậu thêm thôi.”
“Cậu ấy chăm chỉ nỗ lực, là thứ mà cậu có dùng 10 tỷ cũng không mua được.”
“Đúng vậy, tớ chán ghét cậu, cả đời này đều sẽ không thích cậu.”
Lời nói của Quý Thời Ngộ sắc bén đến tận xương, ngập tràn vẻ khinh thường trào phúng.
Cho dù chuyện đã qua lâu như vậy, cô vẫn không quên đường ánh mắt miệt thị của cậu.
“Mẹ nó! Quý Thời Ngộ dám đưa cậu ta đến đây?” Cố Song Song quăng đũa, kéo Địch Nguyệt, “Đi, chúng ta đi cho bọn họ biết ai là chủ của Hải Xuyên.”
Động tĩnh bên này không nhỏ, người người đều nhìn qua bên này.
Hai ngày trước, Dư Thính ở trước cổng trường tỏ tình với Quý Thời Ngộ, phô trương thanh thế, kết quả bị Quý Thời Nộ lăng mạ một phen, hơn nữa còn cùng ban thực nghiệm chống đối cô.
Tất cả mọi người đều biết Dư Thính là ai.
Thiên kim Dư gia, em gái của nhà giàu số một Dư Dung, còn có anh trai là đại minh tinh Dư Chi Chu, gia sản ở Hải Xuyên đến bảy phần là do Dư gia quyên góp.
Còn Hạ Thất Tịch?
Gia đình nghèo khó, dựa vào thành tích được chiêu sinh đặc biệt.
Lão Thiên Vương chọc tới Dư Thính còn phải cúi đầu nhận lỗi, càng không đáng nói đến một học sinh không có bối cảnh. Hiện tại có không ít học sinh ngóng cổ xem Dư Thính dạy Hạ Thất Tịch một bài học.
Dư Thính không thích cậu ta.
Thành tích của Hạ Thất Tịch rất tốt, từ học kỳ 1 đã cùng Quý Thời Ngộ lập thành một nhóm học tập, càng làm cho cô ngứa mắt cậu ta, bình thường dùng không ít thủ đoạn ngán chân cậu ta, muốn tách hai người bọn họ ra, nhưng như thế càng làm Quý Thời Ngộ thêm chán ghét cô.
Nhưng hôm nay, cô khiêm tốn.
Cô muốn thay đổi tất cả, làm một người tốt, không thể vì một thằng con trai chó chết mà khi dễ bạn học, tuy rằng bạn học này thật sự nên bị khi dễ.
Dư Thính nghiến răng đè lửa giận xuống, “Song Song, Nguyệt, đi thôi.”
Cố Song Song cảm thấy mình nghe lầm: “... Hả?”
Dư Thính cúi đầu nói: “Tớ đã không còn thích Quý Thời Ngộ, cậu ta cùng ai yêu đương không liên quan đến tớ.”
Cố Song Song và Địch Nguyệt nhìn nhau hai giây, vỗ đùi thật mạnh: “Mẹ nó! Cuối cùng thì người chị em cũng đã sáng mắt!!”
“Đúng! Quý Thời Ngộ làm gì có chỗ nào xứng với cậu.”
“Không kịp nữa, chúng ta phải đi tìm vịt, phải là vịt nhập khẩu hoàng kim!!!”
Giọng nói Cố Song Song rất lớn, Dư Thính sốt ruột che miệng cô lại.
Đang ở trường học mà lớn tiếng tuyên bố tìm vịt thì không hay lắm.
Hai người lôi kéo dây dưa không thôi, Dư Thính vừa di chuyển, hợp sữa bò trên bàn bị tay cô vô ý quơ trúng, rơi xuống đất.
Giây tiếp theo, một bàn tay đón lấy.
Nhìn bàn tay thon dài đẹp mắt, lại nhìn hộp sữa vô tri vô giác kia thuận mắt không ít.
Đôi mắt nhợt nhạt màu trà bị tóc mái che khuất, xinh đẹp như châu như ngọc, cô còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã đặt hộp sữa trên bàn, lấy đồ của mình rời đi.
Dư Thính lẳng lặng nhìn bóng dáng mảnh khảnh của thiếu niên, bỗng nhiên nhớ tới trên tay cậu chỉ có hai cái bánh bao.
Yến Từ đáng thương đến mức… Một bao dưa muối cũng không có?
“Song Song, có phải Yến Từ rất nghèo không?” Dư Thính nhớ lại ‘lão già’ kia, ở thời đại khoa học được phổ cập rộng rãi này, đến cả ông già cũng không cần ‘lão già’ nữa, nhưng Yến Từ lại cầm, nhìn kỹ thì ‘lão già’ kia là phiên bản đời đầu.
Cô Song Song trả lời: “Triệu Học Thành nói nhà cậu ta chỉ có một người, chắc là nghèo.”
Dư Thính trầm tư vài giây, cầm lấy hộp sữa bò đuổi theo.
“Yến Từ!” Cô thở hồng hộc kéo tay áo thiếu niên, dưới khuôn mặt bình tĩnh đem hộp sữa bò đưa cho cậu, “Này.”
Yến Từ không nhận.
Nhưng Dư Thính cảm giác được cậu nhíu mày, hình như là đang nghi ngờ.
“Chỉ ăn bánh bao thì không đủ chất dinh dưỡng đâu, cậu uống thêm sữa bò đi.”
Yến Từ giống như liếc nhìn đỉnh đầu cô, sau có chậm rãi lấy ra một lọ nước dưa chuột.
Rất tốt, màu của nước dưa chuột giống y hệt màu tóc của cô.
Đây là thức uống khó uống nhất ở trường học, rất ít người mua, cho nên không bán mà cho miễn phí, Dư Thính không ngờ Yến Từ lại uống được loại thức uống mà đến heo còn khinh bỉ.
Cậu ôm bánh bao, cằm nước trái cây, trong chốc lát tìm đến một chỗ ngồi yên tĩnh, an an tĩnh tĩnh, hình ảnh này có chút đáng thương.
Dư Thính liếc nhìn hộp sữa bò
Cô không có hứng thú, tuỳ tiện ném cho bạn học đang thở hổn hển gặm bánh bao bên cạnh, “Cho cậu.”
Nam sinh bị doạ cho nghẹn, thấy đó là sữa bò đích thân Dư đại tiểu thư cho cậu, đột nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, mở ống hút cắm vào uống.
“Cảm ơn cậu.”
Dư Thính không chút để ý: “Không cần khách khí.”
Nam sinh đại kinh thất sắc.
Đại tiểu thư… Sao hôm nay lại tốt bụng như vậy??
Dư Thính không còn hứng thú ăn cơm trưa.
Đi ra ngoài vừa vặn đi ngang qua bàn của Quý Thời và Hạ Thất Tịch đang ngồi, vẻ mặt hai người, một vẻ lo sợ, một vẻ vô cảm, mà cô thì chỉ dùng khoé mắt liếc hai người bọn họ, sau đó làm như không thấy gì, rời đi.
Quý Thời Ngộ nhíu mày, loáng thoáng thấy có chút khó hiểu.
Còn một tiếng nghỉ trưa.
Tuy rằng Dư Thính học ngoại trú, nhưng cũng có phòng ký túc xá, vì để tiện cho việc nghỉ ngơi.
Trở lại ký túc xá, Dư Thính nằm trên giường mở app ra.
Nhiệm vụ 1 và 3 đã hoàn thành, rốt cuộc cô cũng có thể kích hoạt thẻ bài nhân vật!!
Dư Thính cố gắng sửa sang lại tư thế, lau lau lòng bàn tay, gấp gáp mở giao diện thẻ bài nhân vật, cuối cùng cô đã có thể kích hoạt thẻ bài bốn sao trở lên.
Nghĩ vậy, Dư Thính khẩn trương nhấn rút thẻ.
‘Chúc mừng bạn đã kích hoạt nhân vật bốn sao.’
‘Tên nhân vật: Hạ Thất Tịch.’
‘Tuổi nhân vật: 17.’
‘Quan hệ nhân vật: (Mua đến chương 3 sẽ kích hoạt).’
‘Tiểu sử nhân vật: (Mua đến chương 10 sẽ kích hoạt).’
‘Kết cục nhân vật: (Mua đến chương đại kết cục sẽ kích hoạt).’
‘Nhắc nhở: Giúp đỡ nhân vật cấp bốn sao trở lên sẽ nhận được gấp đôi tiền khen thưởng.’
“...?”
“......??”
Ai ai ai?
Muốn cô giúp ai??
Dư Thính tức giận đập điện thoại xuống giường.
_______