Editor + Beta: Gà Lười Cận Thị
#12.04.2022
Lưu ý: Hai chương 64 và 65, do không có bản convert nên Gà (nhờ Google Translate) dựa vào bản raw để edit, khả năng chính xác chỉ nhắm chừng 60-65% (do Gà không biết đọc tiếng Trung), nếu thấy không ổn thì độc giả có thể trực tiếp đọc đến chương 66, xin cảm ơn.
________
Thời gian tiến hành phẫu thuật được ấn định vào tám giờ sáng thứ bảy, đêm trước ngày phẫu thuật sẽ không cho phép người nhà vào thăm bệnh nhân nữa, vậy nên Dư Dung và Dư Chi Chu đã đến từ sáng sớm, muốn làm bạn với Dư Thính thêm một chút.
Nghĩ đến việc mình sắp được phẫu thuật, Dư Thính cảm thấy hơi khủng bố.
Cô rất sợ đau, sợ quá trình phẫu thuật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không thể gặp lại hai anh chị và Yến Từ.
Nhắc đến Yến Từ thì mới nhớ, mấy ngày nay cô đã không gặp cậu ấy rồi.
Nếu là lúc trước thì cô có thể rụt rè một chút, đợi sau khi mọi chuyện ổn thỏa sẽ tìm cậu ấy; nhưng hiện tại vừa mới đi dạo Quỷ môn quan một vòng, cô không muốn bỏ lỡ để rồi lại tiếc nuối.
“Chị ơi, Yến Từ không đến thăm em sao?”
Dư Dung nói: “Mấy ngày nay cậu ấy đều đến thăm em, nhưng bác sĩ không có nhiều người vào thăm bệnh nên chỉ đứng bên ngoài nhìn, em muốn gặp cậu ấy sao?”
Dư Thính lập tức gật đầu.
“Vậy để chị gọi cậu ấy vào đây.”
Một lát sau, trước cửa phòng bệnh đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, rõ ràng là chỉ mới mấy ngày không gặp nhưng Dư Thính lại cảm thấy như hai người đã từng âm dương cách biệt vậy. Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, một đứng một ngồi cứ thế nhìn nhau, ánh mắt Yến Từ thẳng tắp nhìn chằm chằm Dư Thính. Cô cảm thấy Yến Từ đã gầy đi rất nhiều, hơi thở của cậu cũng có chút dồn dập gấp gáp.
“Đi ra ngoài.” Dư Dung không để ý Dư Chi Chu chống cự, kéo anh ra khỏi phòng bệnh, chừa lại không gian riêng cho hai bạn trẻ.
Lạch cạch.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, phòng bệnh cũng đồng thời lâm vào tĩnh mịch.
Yến Từ từng bước đi tới gần cô.
Ánh mắt cô theo sát cậu, đến khi Yến Từ ngồi xuống cạnh giường bệnh, cô mới nở nụ cười sáng láng nhất với cậu.
“Yến Từ, ngày mai tớ phẫu thuật rồi.”
“Ừ.” Yến Từ nói, “Tôi biết.”
Giọng nói thiếu niên khàn khàn, giống như đã lâu rồi không uống nước.
Mặc dù cậu che giấu rất kỹ, nhưng Dư Thính vẫn thấy rõ sự lo lắng bất an trong ánh mắt cậu.
Cậu ấy đang lo lắng cho cô.
Dư Thính không nhịn được nhớ tới cốt truyện trong truyện tranh.
Một người tuyệt vời như Yến Từ lại sa ngã vào vũng lầy tội lỗi, cậu vốn nên có một tương lai tươi sáng, vốn nên trở thành một người tài giỏi khiến tất cả mọi người đều ngước nhìn khâm phục... Nhưng cậu lại vì cô mà chết ở tuổi 21, từ đó về sau không được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Ngực cô nhói lên, dùng hết sức lực giơ tay lên, đặt lên trán cậu rồi từ từ vuốt xuống.
Đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua mi tâm thiếu niên, nhẹ nhàng dừng lại ở sống mũi cao thẳng, thiếp theo là cánh môi, rồi đến cằm.
Hầu kết Yến Từ lăn lộn, cơ bắp toàn thân căng cứng lên.
“Thính, Thính Thính...” Yến Từ lắp bắp gọi tên cô.
“Yến Từ, cậu hứa với tớ đi, cho dù là như thế nào, cũng đừng vì tớ mà làm chuyện ngu ngốc.” Bởi vì đang bệnh nên giọng nói Dư Thính trở nên mỏng nhẹ, giống như viên kẹo ngọt; nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết, giống như nếu Yến Từ không chịu hứa với cô thì cô sẽ lập tức nổi giận.
“Tôi không làm chuyện ngu ngốc.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Ngoéo tay đi.” Dư Thính vươn ngón út ra.
Yến Từ chậm rãi ngoéo tay với cô.
Tay cậu lớn hơn tay Dư Thính, ngón út cũng thon dài hơn. Hai ngón tay của hai người ngoéo chặt lấy nhau, đung đưa qua lại.
“Cậu hứa rồi đó nha, cậu phải hoàn thành ước mơ của mình, không được vì một cô gái mà huỷ hoại tương lai. Dù ca phẫu thuật của tớ có thành công hay công, cậu cũng phải sống thật tốt, không được bỏ mặc chính mình.”
Yến Từ không hiểu tại sao cô lại nói những lời này nhưng vẫn gật đầu, rẩ thành thật trả lời: “Ừ, đều nghe Thính Thính.”
Lúc này Dư Thính mới thấy yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
“Ngày đó tớ không đến buổi hẹn hò, có phải cậu nghi ngờ là tớ không muốn đến gặp cậu không?”
“Không.” Yến Từ mím môi, “Tôi không bao giờ nghi ngờ em.”
Dư Thính trợn mắt ngạc nhiên.
Cậu cúi đầu, lông mi che khuất ánh đèn chiếu vào mắt, vài mảng sáng trên vai cậu nhảy nhót, làm nổi bật bộ dạng cô đơn của cậu.
Dư Thính nhớ lại hình ảnh cuối cùng khi được cứu.
Chắc chắn lúc đó Yến Từ có mặt ở đó, tuy không biết cậu mang theo tâm trạng gì nhìn cô được đưa vào xe cứu thương, nhưng cô biết rằng, với tính tình của cậu, tám phần là sẽ ôm tất cả tội lỗi về bản thân, cho nên mấy ngày nay chỉ dám đứng bên ngoài trộm nhìn cô.
“Xin lỗi, thời gian thăm bệnh đã hết.”
Y tá đến thông báo, Yến Từ hơi gật đầu, từ trong túi áo lấy ra một viên kẹo đặt vào trong tay cô, “Khoẻ rồi hãy ăn.”
Viên kẹo có vị xoài mà Dư Thính thích ăn nhất, giấy gói kẹo bọc thành một viên cứng tròn vo, cho dù bây giờ không thể ăn nhưng Dư Thính cũng tự tưởng tượng ra được vị ngọt của kẹo tan chảy nơi đầu lưỡi.
Trong nháy mắt, đột nhiên cô cảm thấy sợ hãi.
Yến Từ đứng dậy rời đi, lúc ra đến cửa thì Dư Thính gọi tên cậu: “Yến Từ.”
Thiếu niên dừng bước, quay đầu lại nhìn cô.
Dư Thính cười ngọt ngào: “Chờ tớ phẫu thuật xong, cậu có nguyện ý hỏi tớ lại một lần nữa không?”
Nói xong lại sợ cậu không hiểu, Dư Thính dứt khoát nói thẳng ra: “Là lời tỏ tình tối hôm đó.”
Yến Từ hơi giật mình, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn: “Hỏi lại mười lần cũng không sao.”
Bóng lưng cậu rất nhanh biến mất sau cánh cửa, cách một cánh cửa, Dư Thính tựa như nghe được nhịp tim mạnh mẽ và dồn dập của thiếu niên.
Viên kẹo xoài nằm gọn trong lòng bàn tay, bác sĩ đã dặn dò Dư Thính ráng nhịn ăn đến khi phẫu thuật nên cô cũng không dám ăn, chỉ bóc giấy gói ra, đưa viên kẹo lên chóp mũi ngửi ngửi.
Nếu lần này có thể sống sót...
Dư Thính nhắm mắt lại, cô sẽ tìm thấy nhiều điều ý nghĩa hơn trong cuộc sống.
...
Tám giờ sáng hôm sau, Dư Thính được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Bên ngoài có rất nhiều người đang chờ, người nhà, bạn bè cô cũng đến.
Dư Chi Chu đứng ở một góc hành lang, sau một thời gian dài chờ đợi, anh không chịu nổi bầu không khí đè nén này, chuẩn bị lên sân thượng hút một điếu thuốc. Kết quả vừa xoay người thì Dư Dung đã đứng ở phía sau anh.
Dư Chi Chu đem điếu thuốc mới lấy ra cất lại vô hộp, “Có việc gì?”
Tầm mắt Dư Dung đặt lên điếu thuốc trên tay anh, sau đó hất cằm ra hiệu.
Dư Chi Chu bĩu môi, không tình nguyện lấy ra châm lửa hút.
Anh hít một hơi rồi phun ra một vòng khói, gió từ điều hoà thổi đến, vòng khói trong nháy mắt tan biến đi.
“Năm đó người tiết lộ thân phận của em, là bạn của em, cậu ta và nhà đầu tư có chút quan hệ, muốn ném em ra khỏi chương trình kia nhưng bị chị cản trở, vậy nên mới ghi hận em. Là do chị sơ suất, để bọn họ ghi âm lại.”
Dư Dung luôn rất cao ngạo, lười giải thích với Dư Chi Chu, cũng sợ việc bị bạn bè phản bội kích thích đến cậu, cân nhắc trái phải, cuối cùng cô chọn giấu giếm; mà Dư Chi Chu cũng không ưa gì cô, thà tin tưởng đoạn ghi âm chứ không tin chị ruột.
Sau sự việc đó, Dư Dung xử lý tất cả những người có liên quan, lại lôi kéo hợp tác vài người mới đảm bảo Dư Chi Chu không bị công ty chủ phong sát.
“Em nổi tiếng là dựa vào thực lực của em, chị không hề nhúng tay vào.”
Điếu thuốc đã cháy gần hết.
Dư Chi Chu hít sâu một hơi, “Tôi biết.” Anh cũng không phải tên ngốc, mỗi ngày 24/7 đều ở bên bạn bè, làm sao không phân biệt được ai bạn tốt ai bạn xấu chứ. Anh chỉ tức giận việc Dư Dung tự chủ trương không bao giờ hỏi ý kiến của anh, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế.
Nhưng...
Anh cũng làm sai mà đúng không?
Anh gia nhập giới giải trí mà không bàn bạc với chị gái, chuyển ngành đại học cũng không nói với cô, ngay cả khi trốn học đi chơi cũng không gọi điện thông báo về nhà.
“Gần đây tôi đang làm từ thiện.”
“Hả?”
Dư Chi Chu dập tàn thuốc, lời nói không rành mạch, “Lúc trước đi Tây Tạng, trẻ em trên đó đều rất đáng thương, nên muốn làm từ thiện.”
Ánh mắt Dư Dung làm anh thấy không được tự nhiên, anh phiền não vò mái tóc vốn đã rối vời: “Chỉ là... Báo cáo công việc, không có ý gì hết.”
Dư Dung bật cười thành tiếng, Dư Chi Chu lập tức nổi giận, giọng nói trở nên cáu gắt: “Dám cười nhạo tôi, chị có phải là người không hả?”
Tiếng cười nhỏ dần, Dư Chi Chu đưa tay lên nhéo mặt anh, Dư Chi Chu bị nhéo, ngây ra một lúc, lại muốn nổi giận vì bị đối xử như con nít. Chuẩn bị bùng nổ thì đột nhiên khoé mắt Dư Dung đỏ lên, “Tiểu Cháo.” Cô gọi biệt danh lúc nhỏ của anh, trong nháy mắt Dư Chi Chu thấy hơi hoảng hốt.
“Sau này chúng ta đừng cãi nhau nữa.”
“Dư Thính nghe thấy sẽ rất buồn.”
Ánh mắt Dư Chi Chu ngơ ngác, bàn tay đang giơ lên chậm rãi buông xuống, chuyển qua ôm cô vào lòng, giọng nói rầu rĩ, “Chị ơi, xin lỗi.”
Chị của anh rõ ràng là người vất vả nhất trong nhà, lẽ ra anh phải hiểu điều này, nhưng anh lại luôn tỏ vẻ khó chịu với cô. Chỉ vì anh biết được, dù anh có hung dữ vô lí thế nào, cô đều sẽ bao dung bỏ qua cho anh.
Nhưng anh đã không còn lại một đứa trẻ.
Cái gọi là đàn ông đều là những đứa trẻ to xác, cũng chỉ là một cái cớ cho việc muốn thoải mái mà thôi.
“Sau này em sẽ không để Thính Thính buồn rầu nữa, cũng không để chị cảm thấy đau khổ. Khi Thính Thính xuất viện, em sẽ dọn về nhà.”
Cúi đầu không tốn bao nhiêu sức lực, chỉ cần dũng khí.
Khi thật sự làm được điều này, việc đó không còn bao nhiêu khó khăn nữa.
Tảng đá vẫn luôn đặt nặng trong lòng, bây giờ anh có thể đá nó xuống vực rồi.
...
Sau nhiều tiếng phẫu thuật, Dư Thính được đẩy về phòng hồi sức.
Ca phẫu thuật diễn ra rất thuận lợi, cô cần phải ở lại bệnh viện một thời gian để xác định không có vấn đề khác phát sinh, nếu mọi thứ đều ổn thì có thể xuất viện.
Tất cả mọi người đứng ngoài phòng bệnh lẳng lặng chờ thuốc mê trong người Dư Thính hết tác dụng.
Cho đến tối hôm đó, Dư Thính mới chậm rãi tỉnh dậy.
CÔ vừa trải qua một ca phẫu thuật rất dài, cơ thể không còn chút sức lực nào, trí nhớ dừng lại ở sáng hôm nay, nhìn phản ứng của mọi người, cô biết rằng ca phẫu thuật đã thành công rồi.
Dư Thính tìm kiếm trong đám đông, cuối cùng cũng thấy Yến Từ đang đứng ở một góc.
Ngón tay không nhúc nhích được, cô chỉ còn cách nháy mắt với cậu.
Yến Từ đẩy Dư Chi Chu ra để đến gần cô, không thèm để ý ánh mắt bất mãn của đối phương, đi tới trước giường bệnh khom người xuống.
“Ê ê ê, ai cho cậu sáp lại gần em gái tôi như vậy hả?”
Dư Chi Chu muốn tiến lên kéo Yến Từ ra, lại bị Hạ Thất Tịch đứng phía sau túm áo kéo lại.
Đối diện với ánh mắt chết người của Dư Chi Chu, Hạ Thất Tịch cười ngây thơ, “Xin lỗi, lỡ tay thôi.”
“??????”
Trong phòng bệnh chen chúc quá nhiều người, Yến Từ thấy môi cô hơi động, sợ nghe không rõ nên cúi sát người xuống gần cô.
Hơi thở ngọt ngào của cô lướt qua mặt, giọng nói suy yếu thoang thoảng bên tai ----
“Tớ đồng ý.”
Yến Từ kinh ngạc, sau đó mặt mày giãn ra, ánh mắt lấp lánh không che giấu được sự mừng rỡ.
Trong phòng bệnh cứ rù rì ồn ào nên bị y tá đuổi hết ra ngoài.
Khi Yến Từ bị đẩy ra còn lưu luyến ngoái đầu nhìn Dư Thính thêm mấy lần, Dư Thính nhìn cậu cười tươi, dù gương mặt có hơi tái nhợt nhưng không giấu được vẻ mặt hạnh phúc.
Yến Từ thu hồi tầm mắt, bước chân vội vàng rời đi.
Hạ Thất Tịch cũng vội đuổi theo cậu, “Cậu đang muốn về nhà sao?”
“Ừ.”
“Dư Thính nói gì với cậu vậy?”
Yến Từ không trả lời, bước chân lại nhanh thêm một chút.
Hạ Thất Tịch càng thêm tò mò, “Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Cậu vội vàng đáp lời: “Về nhà làm bài tập.”
“...????”
Hạ Thất Tịch ngây người.
Cậu ta bị kích thích gì vậy?
Yến Từ đương nhiên bị kích thích rồi.
Cậu phải chăm chỉ học tập, tranh thủ thời gian kiếm tiền nuôi gia đình nhỏ của cậu.
_______