Editor: Gà Lười Cận Thị (@GaLuoiCanThi)
#22.08.2021.
Dư Thính nghi ngờ một chút, sau đó quay đầu đi tiếp.
Yến Từ vẫn duy trì khoảng cách không gần không xa với cô, ngay cả tiếng bước chân cũng cố ý làm cho ăn khớp với cô.
Chen chúc qua ngõ nhỏ, tầm nhìn được mở rộng ra bên ngoài.
Chú Lý dựa vào thân xe hút thuốc, thấy cô đi ra thì nhanh chóng dập thuốc.
“Tớ tới rồi, cậu mau đi vào đi.”
Yến Từ vẫn không di chuyển.
Dư Thính không hiểu suy nghĩ của cậu, mỗi bước chân đều hơi lưu luyến đi về chỗ xe đậu, xe chậm rãi chạy đi được một đoạn nhỏ thì cô liền quay đầu nhìn Yến Từ rời đi, bóng dáng cậu nhanh chóng bị bóng tối cắn nuốt.
Người này thật là kỳ quái.
Dư Thính thu hồi tầm mắt, lấy đồ ăn vặt từ tủ lạnh nhỏ trong xe, chậm rãi ăn.
“Vậy đó là bạn học nuôi nhện của Thính Thính?”
Dư Thính đáp: “Dạ.”
“Thằng bé rất cao.”
Dư Thính tán đồng, học sinh cao trung cao trên 1m9 rất hiếm thấy.
Nhưng nhớ lại cậu đã 18 tuổi, tính ra cũng không hiếm lắm.
Khung cảnh bên ngoài lướt qua rất nhanh, ánh sáng của đèn nê ông thay thế ánh hoàng hôn phủ lên khắp thành phố, người đi đường vội vội vàng.
Cô lười biếng ngáp một cái, không bao lâu xe đã về đến nhà.
Dư Thính vừa tiến vào phòng khách, Quý Thời Ngộ cũng theo sau đi vào.
Cậu đạp xe hơn một tiếng đồng hồ, nóng đến mức mặt mày đỏ bừng, tóc tai bị mồ hôi thấm ướt.
Quý Thời Ngộ im lặng đổi giày, dường như thật sự không nhìn thấy cô.
“Hai đứa về rồi, cơm còn nóng, mau lại đây ăn đi.”
Dư Thính quăng cặp, mắt lạnh liếc cậu: “Đem phần cơm của cậu ta đổ đi.”
Nụ cười trên mặt dì Tô cứng đờ: “Hả?”
“Cậu ta có bản lĩnh thì tự mình kiếm cơm ăn đi, đừng ăn cơm của nhà chúng ta, lãng phí thức ăn.”
“Này…”
Dì Tô lâm vào thế khó xử.
Bà không muốn bỏ đói Quý Thời Ngộ, nhưng cũng không dám chọc giận đại tiểu thư.
Quý Thời Ngộ coi như thức thời, chủ động lên tiếng: “Không sao, con không đói bụng.” Cậu trầm mặc vác cặp sách lên lầu.
Người đã đi xa, dì Tôi thở dài: “Thính Thính, con tức giận với cậu ta làm gì, đứa nhỏ kia không cha không mẹ, rất đáng thương.”
Dư Thính khinh thường: “Làm như con không giống cậu ta chắc.”
“Dư Thính, nói chuyện kiểu gì đó!”
Giọng nói vừa rơi xuống, một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.
Dư Thính phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, sợ tới mức trốn sau lưng dì Tô.
Người phụ nữ khí chất thản nhiên, không giận mà uy.
Tây trang xám nhạt bọc lấy chân dài eo thon, gót giày không cao, đi trên sàn nhà phát ra âm thanh lạch cạch, mỗi một tiếng kêu có tiết tấu nhịp nhàng.
Tóc ngắn, môi đỏ, khuôn mặt giống Dư Thính ba phần.
Đôi mắt phượng xinh đẹp, nhìn về phía trước, miệng thốt ra câu nói lạnh băng.
Dì Tô vui mừng: “Tiểu Đa về nhà sao không nói trước với dì một tiếng? Con ăn cơm không? Nếu không thì dì đi làm món cá Tây Hồ con thích nhất nha?”
“Không cần đâu dì, con về lấy văn kiện xong rồi đi liền.”
Nói xong, cô lại nhìn uqa, ánh mắt nặng nề đặt trên người Dư Thính.
Dư Thính giống như chim cút nhỏ tránh phía sau lưng dì Tô, ngón tay nhỏ như có như không nghịch đuôi tóc dì Tô.
Dì Tô nhịn cười: “Nếu con vội như vậy thì dì dẫn Dư Thính đi ăn đây.”
Dư Thính vừa mới thở vào nhẹ nhõm thì đã nghe cô nói: “Cắc là con nên ăn một chút, vừa lúc Giang Hoài vẫn chưa ăn cơm.”
Giang Hoài là bảo tiêu kiêm tài xế của Dư Dung (1)
(1) Cái này bên convert ghi là Dư Thính, nhưng Gà đã đọc truyện thì rõ ràng Giang Hoài là bảo tiêu kiêm tài xế của Dư Dung, nên Gà xin mạn phép để tên Dư Dung.
Đẹp trai, nhưng có chút mùi vị tàn nhẫn, mỗi lần gặp mặt Dư Thính đều không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Ba người ngồi vào bàn ăn.
Dư Dung chủ vị, Dư Thính ngồi bên trái, đối diện là Giang Hoài.
“Sao không thấy A Ngộ?”
Dì Tô nói: “Thằng bé nói không đói bụng.”
Dư Dung không nghi ngờ: “Nó còn phải học tập, lát nữa dì nấu cho nó chút canh để bồi bổ.”
“Dì đã biết.”
Dì Tô lui ra, bầu không khí trên bàn ăn lâm vào trầm mặc.
“Dì Tô nói em mấy ngày trước bị bệnh, bây giờ đã khoẻ chưa?”
Dư Thính vừa nghe lời này liền vực dậy tinh thần.
Cô nâng mông, kéo ghế đến bên cạnh Dư Dung, đôi mắt long lanh: “Chị ~”
Trong lòng Dư Dung biết rõ cô không có ý tốt, nhai kỹ nuốt chậm phần cơm, im lặng chờ cô mở miệng.
“Mấy ngày nay em sống không tốt.”Dư Thính đau khổ, “Chị nhìn xem, em gầy đi một vòng rồi.”
Dư Dung nâng mắt, “Chỗ nào gầy? Não?”
“...”
Dư Thính từ bỏ, nói thẳng yêu cầu: “Em ghét Quý Thời Ngộ, chị đuổi cậu đi đi.”
Dư Dung không nhịn được bật cười: “Mấy ngày trước không phải em rất thích cậu ta sao? Bây giờ đã thấy ghét?”
“Nhìn cậu ta ăn uống cũng đủ làm em tức giận, dù sao em rất ghét cậu ta, chị mau đuổi cậu ta đi.”
Dư Dung rút khăn giấy lau khoé miệng, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn ăn, “Quý Thời Ngộ được cha gửi cho chị trước khi qua đời, nếu do tính tình tùy hứng của em, chắc chắn chị sẽ không đồng ý. Hơn nữa em cũng biết, cha của Quý Thời Ngộ đã từng cứu mạng cha chúng ta, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để chị từ chối yêu cầu của em.”
Cha Dư và cha Quý là chiến hữu với nhau, kết giao khi cùng nhau đánh giặc.
Trên chiến trường, cha Quý xả thân cứu cha Dư một mạng, cũng vì thế mất đi một chân và một con mắt.
Bởi vì nguyên nhân đó, sau khi mẹ Quý Thời Ngộ qua đời, cha Dư đã đem cậu về Dư gia chăm sóc.
Ngày đó vợ chồng Dư gia qua đời ngoài ý muốn, truyền thông bốn phía đưa tin rầm rộ.
Dư Dung không đơn giản chỉ vì di ngôn của cha Dư, cô muốn cho người khác thấy, Dư gia bọn họ có có ân sẽ báo đáp, sẽ không vào thời điểm khó khăn mà vứt bỏ Quý Thời Ngộ.
Hiện tại không có lý do chính đáng, cô sẽ không tuỳ tiện đuổi Quý Thời Ngộ đi.
Dư Thính khó mà nói về chuyện app nhân sinh, mọi chuyện liên quan đến app đều được tự động che chắn làm cô căn bản không nói nên lời.
Cô tức giận đá chân bàn, trên mặt viết đầy hai chữ không vui.
Đôi mắt dư Dung mỉm cười, ngữ khí ôn hoà hơn: “Vậy em đưa ra cho chị một lý do chính đán, nếu thuyết phục được chị thì chị đồng ý với em.”
“Em không thích cậu ta.”
“Còn có?”
“Cậu ta khi dễ em.”
“Ồ, là ai năm lần bảy lượt nhốt người ta dưới tầng hầm?”
Dư Thính á khẩu không trả lời được.
“Em đã sớm xưng bá ở Giang thành rồi, ai dám khi dễ em.”
Dư Thính quay đầu đi, hốc mắt đỏ lên.
Cảm giác có bí mật mà không thể nói ra làm cô vừa khó chịu vừa uỷ khuất.
“Chị không yêu em, em không cần chị nữa.” Dư Thính lau nước mắt, âm thanh nức nở thút tha thút thít.
Giang Hoài vẫn luôn im lặng bỗng nhiên cong môi, hiển nhiên là bị cô chọc cười.
Dư Dung nâng mắt, cầm điện thoại lên.
Tiếp theo, Dư Thính nhận được nhắc nhở chuyển khoản.
‘Chị: Chuyển khoản hai vạn.’
Dư Thính không dao động.
“Ừm? Thính Thính không muốn để ý chị nữa?”
Cô tiếp tục động tác.
‘Chuyển khoản ba vạn.’
Sau đó, Dư Dung lại đổi mới giao diện Alipay.
Nhắc nhở chuyển khoản tới một cái lại thêm một cái, cho dù là ý chí sắt đá cũng phải khuất phục dưới sức mạnh của đồng tiền mà.
Dư Thính ngước đôi mắt hồng hồng: “Tuần sau chị dẫn em đi công viên giải trí nha ~”
Dư Dung không chút suy nghĩ: “Được.”
“Em còn muốn cái túi xách của X gia số lượng có hạn kia.”
“Được.”
“Lắc tay chanel cũng rất đẹp.”
“Được.”
Ánh mắt Dư Dung hiện lên ý cười: “Chỉ cần em vui vẻ thì chị đều mua cho, được rồi chứ?”
Được rồi.
Dư thính thoả mãn.
“Em về phòng nghỉ ngơi, Giang ca ăn từ từ.”
Dư Thính thu hoạch được món hời lớn, vui vẻ cầm điện thoại đi lên lầu.
Dư Dung bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Giang Hoài nói: “Đứa nhỏ này vẫn luôn như thế, khiến anh chê cười rồi.”
Giang Hoài không cho là đúng: “Cô gái nhỏ, bình thường.”
Dư Dung ăn xong nhanh chóng cùng Giang Hoài rời đi.
Hôm nay chị không đồng ý, Dư Thính cũng không nhụt chí.
Nếu không thể đuổi cậu ta đi, vậy tìm cách để cậu ta chủ động rời đi.
Cô nâng cằm lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi vào phòng Quý Thời Ngộ.
Cậu đang cùng ai giải đề, lỗ tai Dư Thính hơi lắng nghe, nghe ra là giọng của Hạ Thất Tịch.
Quý Thời Ngộ tháo tai nghe, bất mãn nhíu mày: “Có việc?”
“Có.” Dư Thính nhìn cuộc trò chuyện vẫn chưa ngắt, “Cậu ở đây làm phiền tôi hít thở, từ hôm nay cậu về lại tầng hầm đi.”
Quý Thời Ngộ dừng lại vài giây, lập tức đứng dậy thu dọn đồ đạc, động tác lưu loát.
“Còn nữa, cậu không thể ở đây miễn phí, cậu có thể lựa chọn làm công gán nợ cho tôi (2), cũng có thể trả tiền thuê nhà, tiền điện tiền nước đều phải trả.”
(2) Chỗ này bởi vì Dư Thính trực tiếp trở mặt nên đổi cách xưng hô từ tớ-cậu sang tôi-cậu, khi nào Dư Thính nhịn đau nhẫn nhịn thì sẽ đổi lại xưng hô tớ-cậu. Dù sao thì xưng hô bên convert chỉ có ta-người thôi, nên khi edit phải đa dạng hoá hơn.
Gương mặt cậu yên tĩnh, “Chỉ có vậy?”
Dư Thính ngẩng đầu lên: “Nếu cậu làm tôi không vui, tôi có thể đuổi cậu đi bất cứ lúc nào.”
“À.”
Thái độ thờ ơ của cậu là Dư Thính hận đến nghiến răng.
“Quý Thời Ngộ, cậu đừng quá xem trọng bản thân mình, ở Dư gia do tôi làm chủ, nếu cậu còn dùng cái thái độ này nói chuyện với tôi, tôi sẽ làm cho cậu lưu lạc đầu đường xó chợ, đến lúc đó việc đi học cậu cũng đừng mơ tưởng!”
Quý Thời Ngộ hít sâu, không khỏi nhớ về kiếp trước.
Nửa đời Dư Thính kiêu ngạo ương ngạnh, theo thời gian, người khác tuổi càng lớn, còn cô thì tính tình càng lớn thêm.
Bình thường dùng lời nói lăng mạ là nhẹ, chọc cô không vui lấy roi đánh là bình thường, tầng hầm ngầm nơi mà cậu sợ hãi đã trở thành chỗ lánh nạn duy nhất.
Quý Thời Ngộ đau đầu nhéo mi.
Cậu sẽ không bỏ qua cho Dư gia, cậu muốn đoạt lại những gì đã mất, muốn đem những nhục nhã Dư Thính ban cho cậu trả lại gấp bội.
Gấp bội…
Quý Thời Ngộ bình tĩnh trở lại, thu thập nhanh hơn rồi đi lướt qua cô.
“Từ từ” Dư Thính khoanh tay trên ngực, vênh váo tự đắc, “Quý Thời Ngộ, tôi có lòng tốt cho cậu ở tầng hầm, cậu có lời nào muốn nói với tôi không?”
Dưới ánh đèn, đồng tử màu đen của thiếu niên nhiễm một lớp ánh sáng mỏng.
Thật lâu sau, cậu mới lên tiếng: “Cảm ơn đại tiểu thư đã bố thí lòng tốt.”
Mỗi một chữ được nói ra rất chậm, không vui không buồn, chỉ có lạnh lùng.
Dư Thính chợt thấy không thú vị.
Cô cho rằng sau khi trọng sinh cậu ta sẽ kiên cường hơn trước, kết quả vẫn nhu nhược như vậy.
Không thú vị.
Dư Thính buông tay ra khỏi phòng ngủ.
_______