Editor: Đông Thần Thần
Lời nói của Cao Ca không quá ác liệt,
không phải dao cũng không phải kéo, không thể đâm phập vào ngực người,
nhưng vừa như gió lạnh vừa như mưa phùn, không khiến người khác cảm nhận được sự ảnh hưởng của hoàn cảnh ngay, nhưng vẫn siết chặt quần áo đi
nhanh hai bước.
Cao Ca nói xong, đưa mắt nhìn bốn phía xung
quanh, học sinh bu vào xem trong ba lớp ngoài ba lớp, vốn họ mở to mắt
xem kịch hay, vẻ mặt hưng phấn sau khi hóng hớt, nhưng lúc này gần như
đều yên tĩnh, ít nhất họ không chỉ chỉ trỏ trỏ, không thử dí máy ảnh gần vào chụp lại vẻ thảm hại của cô, không ai lên tiếng nói một câu “Cô ta
thật không biết xấu hổ” nào nữa.
Dù không ai mỉm cười, nhưng vậy là đủ rồi.
Bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng của bảo vệ, “Nhường đường, nhường đường.”
Học sinh tách ra hai bên, bảo vệ đi ở giữa, Cao Ca đứng trong đó, bình tĩnh nhìn họ. Bảo vệ cau mày nhìn cô toàn thân nhếch nhác, lại cau mày liếc
nhìn hai tên nam sinh bên cạnh, hơi không hiểu chuyện gì đang diễn ra,
nói luôn, “Làm loạn cái gì ở nhà ăn đấy, đi, đến phòng bảo vệ nói đi.”
Cao Ca còn chưa kịp nói gì, gã bị đá vào đũng quần đã nén đau nói: “Bảo vệ, nó tấn công bọn tôi, trong tay nó có xịt hơi cay, anh nhìn bọn tôi bị
nó đánh đi, bây giờ anh em tôi không nhìn được gì cả.”
Dẫn đầu là một ông anh khoảng ba mươi tuổi, vừa nghe bèn quan sát hắn từ trên
xuống dưới, nói một câu trước, “Hai đứa giỏi ghê đấy, làm bằng giấy à,
một đứa con gái ẩn cái đã ngã.”
Giọng nói của ông ta nặng tiếng
địa phương, nói một câu, không ít người bên ngoài bật cười. Nam sinh này càng sốt ruột, lập tức nói, “Nó đá vào đũng quần tôi.”
Tiếng cười trộm to hơn.
Bảo vệ quay sang hỏi Cao Ca: “Cô đá?”
Cao Ca còn chưa đáp, Lâm Thiến Thiến đã đến, nói với anh ta, “Họ bắt nạt
cậu ấy trước, họ ném khay thức ăn vào đầu cậu ấy, em có thể làm chứng.
Cao Ca chỉ tự vệ.” Dường như Lâm Thiến Thiến sợ người khác không tin,
chỉ vào đám người vây xem bên cạnh, “Họ cũng nhìn thấy.”
Có lẽ
bảo vệ thấy quá lằng nhằng, bèn nói: “Đến phòng bảo vệ đã, đi đi.” Sau
đó quay về phía đám học sinh bu xung quanh, “Mấy cô cậu có ăn cơm không, có vào lớp không, gần tám giờ rồi đấy.”
Theo lý thuyết câu này
có tác dụng hơn cả, đám học sinh nhất định sẽ giải tán ngay lập tức,
nhưng hình như hôm nay lại không được. Có người vội vã bỏ đi, có người
đi ba bước lại quay đầu xem trò hay, cũng có người đứng im không nhúc
nhích. Có một cậu nam sinh như đã gom rất nhiều dũng khí, mới nói với
bảo vệ một câu, “Em có thể làm chứng họ bắt nạt Cao Ca, em có quay lại,
họ còn đe doạ cậu ấy.” Hình như có người đi đầu là được, sau đó có một
nữ sinh nói tiếp, “Em cũng có thể làm chứng, em chứng kiến.” Sau đó
tiếng nói lẫn lộn, có bảy tám người đều tiếp lời, “Em có thể làm chứng.”
Qu ả thực Cao Ca không dám tin, cô quay lại nhìn những người này, có lẽ
phát hiện ra ánh mắt của cô, mặt những người đó vốn không có cảm xúc,
nay lại thay đổi. Nam sinh dẫn đầu có lẽ không thích cười, nhưng cậu ta
nhếch khoé miệng, nở một nụ cười rất khó coi. Còn nữ sinh phía sau,mỉm
cười với Cao Cao rồi lại còn gật đầu. Những người đó, họ đều nở nụ cười
với cô.
Cao Ca đứng im, nước mắt vừa cố nén lại không kìm được
chảy xuống, cô chỉ muốn thử một lần, muốn hét lên một chút, cô chịu đựng một mình thực sự là quá nặng nề, cô muốn nói ra. Có lẽ cô cũng không
ngờ sẽ có những nụ cười hồi đáp thực sự, không những vậy, họ còn đứng ra làm chứng cho cô.
Nước mắt cô như vòi nước, mở ra là không đóng
lại được, từ sau khi cô bị cưỡng hiếp, chỉ từng gào khóc lúc tắm một
mình, nhưng chưa từng như bây giờ, ở trước đám đông lộ ra mặt yếu ớt. Có lẽ Cao Ca thực sự không nhịn được, cô không ngừng lấy tay chùi nước
mắt, sau đó cúi đầu lia lịa với những người kia, “Cảm ơn, cảm ơn mọi
người.”
Hiển nhiên bảo vệ không hiểu đây là chuyện gì, mơ mơ màng màng nhìn đám trẻ, chỉ đành nói, “Thế thì đi hết đi, lên phòng bảo vệ
hết.”
Đang nói, lại nghe thấy phía sau có người kêu lên, “Hai tên kia chạy rồi.”
Họ vừa quay lại thì thấy hai tên kia dìu nhau đi về phía cầu thang, bảo vệ định chạy ra liền thấy một người đàn ông cao to mặc âu phục đi giày da
chặn trước mặt chúng. Hai tên xui xẻo này cũng rất khó chịu, nhăn nhó
nhìn người đàn ông trước mặt, có lẽ thấy đàn ông mặc âu phục đi giày da
đều tương đối gà, bèn đẩy anh ta sang chuẩn bị đi tiếp: “Mày lo chuyện
bao đồng cái gì, cút ngay!”
Người đàn ông cười cười, chỉ thấy anh giơ tay nắm lấy cánh tay đang gạt ra của tên kia, lúc ban đầu gã tỏ vẻ
mặt mày muốn chết à, nhưng rất nhanh, sắc mặt gã ta bắt đầu thay đổi,
toàn thân run cầm cập, “Buông... Buông ra! Buông ra, sắp gãy mắt... Xin
anh buông tay ra, gãy mất, a...”
Người đàn ông nọ tiện tay hất một
cái, gã ta lập tức ngã lăn quay ra với tên anh em không nhìn thấy gì
kia. Gã ta ôm cổ tay vẻ mặt e dè hỏi: “Anh là ai, lo chuyện bao đồng làm gì.”
Người đàn ông phủi phủi tay như vừa chạm phải thứ gì rất
bẩn thỉu, liếc gã ta một cái đáp, “Tôi tên là Tống Phỉ, sắp thành luật
sư đại diện của Cao Ca, mấy người chờ nhận đơn triệu tập XX đi.”
Chuyện sau đó đúng là vượt ngoài dự đoán.
Các nam sinh nhiệt tình đỡ hai gã kia lên phòng bảo vệ, dọc đường Lưu Mân
chụp lại chứng cứ cho Cao Ca trước, rồi mới đi thay quần áo với cô, đến
khi quay lại, mọi chuyện đã biến chất: Hai tên nam sinh khi nãy còn hung hăng đã ngưng chiến, cúi đầu ủ rũ ngồi xổm trên đất, một tên còn không
ngừng chùi nước mắt.
Người đàn ông cao to đưa quyển sổ cầm trong
tay cho hai người, hai gã không thốt lời nào ngoan ngoãn ký tên vào. Tên không nhìn được, vẫn cố ký mò.
Sau đó người đàn ông đó mới nói với chúng, “Không có gì nữa, hai cậu có thể đi trước.”
Hai gã mới lảo đảo không chút do dự chạy ra ngoài, giữa đường tình cờ gặp
Cao Ca đang quay về, tên bị đạp vào đũng quần kia còn kéo tên còn lại
dừng lại nhường đường cho cô, sau đó chạy đi như điên.
Cao Ca nhìn mà giật mình, Lưu Mân kéo một cái mới hoàn hồn, cô không nén được hỏi: “Chị Mân, anh ta đã làm gì thế.”
Lưu Mân vừa nói qua cho cô về thân phận của Tống Phỉ, luật sư hình sự nổi
tiếng của thành phố Tần, thắng kiện rất nhiều vụ án, là con trai của bạn thân đội trưởng Mạnh Lỗi, sau khi nghe nói thì có hứng thú với vụ án
của Cao Ca, muốn làm luật sư đại diện của cô. Lúc nói Lưu Mân rất hưng
phấn, nói liên hồi, “Anh ta chưa từng thua kiện, có anh ta giúp đỡ thì
em không phải sợ gì cả.”
Quả đúng là Cao Ca rất vui, tuy cô không hiểu tại sao mình không có tiền, bên kia còn là nhà như nhà họ Triệu,
vậy mà Tống Phỉ lại muốn theo vụ này, nhưng có thể tống Triệu Bân vào tù mới là quan trọng nhất. Có điều anh không ngờ đối phương lại lợi hại
như vậy, hai gã kia nhìn là biết đích thị là loại côn đồ cắc ké, mặt dày mày dạn, sao anh ta giải quyết được.
Bên kia Tống Phỉ đã nói xong với lãnh đạo bên bảo vệ, quay đầu đi ra, đi về phía họ.
Cao Ca vừa hay có thể quan sát người đàn ông này, cô đã cao một mét sáu
mươi tám, nhưng người đàn ông này còn cao hơn cô một cái đầu, người đàn
ông này khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo gai góc, đặc biệt giữa lông mày
còn có chữ “xuyên” (川) mờ mờ, có vẻ như cau mày khá nhiều, có vẻ tính
khí không dễ chịu lắm. Anh ta rất chú trọng cách ăn mặc, âu phục trên
người vừa khớp, nhìn là biết người đàn ông này có cuộc sống khá giả.
Người như vậy toát ra cảm giác tôi là người cao cấp, nói một không nói hai.
Anh ta đi ngược nắng về phía Cao Ca, đầu tiên là mỉm cười, sau đó vươn tay, nói bằng giọng trầm thấp mà dày nặng: “Chào em, tôi là luật sư Tống
Phỉ, tôi rất ngưỡng mộ em, muốn đại diện cho vụ án của em, chúng ta tìm
một chỗ nói chuyện đi.”
Tâm trạng không biết làm sao của Cao Ca
gần như bị san bằng trong nháy mắt trước nụ cười kia, người này nghe hết lời của cô, hơn nữa còn tỏ thiện ý. Cô đưa tay ra với đôi mắt ngập
nước, bắt tay anh, bàn tay đó khô ráo ấm áp, cô đáp, “Được.”
Ở ngọn núi sau trường học.
Vương Xuyên mặc quần áo bình thường bắt đầu từ chỗ xe Triệu Bân biến mất cùng ngày hôm đó, đi về phía chỗ Cao Ca báo cảnh sát, anh ta đã tra xét đoạn đường này bốn năm lần từ tối qua, vốn sáng sớm nay tất cả mọi người đã
không chịu nổi, chuẩn bị nghỉ ngơi rồi chiến đấu tiếp, nhưng anh ta nghĩ một lúc, vẫn muốn đi thêm lần nữa.
Con đường này đã quen đến
không thể quen hơn, ngày xảy ra vụ án đã từng kiểm tra, đúng là hôm qua
đi quá nhiều, để tìm được manh mối, họ gần như đã sờ hết một lượt đám cỏ bên đường, nhưng đã qua nhiều ngày, rất nhiều chứng cứ đã bị chôn vùi
cả rồi.
Lần này, cũng chỉ là không cam lòng.
Nhưng lúc nào chuyện tốt cũng chuyển biến chính vào lúc như thế này, trong lúc anh ta lơ đãng ngẩng đầu, đứng lại. Rất nhanh, anh ta kích động cao giọng hét
lên với đồng nghiệp phía sau, “Mọi người xem kia là cái gì?”
Một chiếc camera đang hoạt động.