Cao Ca mời Tống Phỉ ăn một bữa 50 đồng.
Con người Tống Phỉ vốn luôn ga lăng, không phải tự mình trả tiền, dĩ nhiên nghe theo đối phương sắp xếp.
Anh cứ nghĩ chỉ tìm một quán bán đồ ăn nhanh là có thể giải quyết xong,
nhưng không ngờ Cao Ca lại sắp xếp rất rõ ràng. Sau khi hỏi qua khẩu vị
của anh, Cao Ca liền tìm quán cơm, nơi đây không xem là nổi tiếng lắm,
chỉ làm thức ăn Tứ Xuyên, nằm không xa ở sở luật sư của anh, nhưng lại
sạch sẽ tiện nghi mùi vị hấp dẫn, rất để ý đến cảm giác của anh.
Cao Ca gọi hai món ăn một món canh, cũng không lãng phí với quá đơn giản,
đủ cho hai người ăn. Điều này khiến Tống Phỉ lại tán thưởng Cao Ca thêm
mấy phần, anh đã xử lý rất nhiều vụ kiện, cũng gặp rất nhiều người, có
tiền có quyền thì ngạo mạn, không tiền không thế thì khiếp đảm, đều in
dấu hoàn cảnh xã hội lên người, không tự chủ được mà mang theo, ít khi
thoát khỏi.
Nhưng Cao Ca thì không giống thế, vừa nãy ở nhà ăn cô bé này đã để cho anh thấy được một mặt bình tĩnh dũng cảm, bây giờ lại
để cho anh trông thấy một mặt tâm tư kín đáo, không kiêu không hèn.
Đây thật sự là một cô gái tốt.
Anh vô cùng hài lòng với bữa ăn này, trước khi đi ra ngoài, Tống Phỉ còn
đưa số điện thoại của mình cho Cao Ca, còn định chở cô về trường, nhưng
lại bị Cao Ca từ chối. Cao Ca nói rất đơn giản, “Từ đây có xe đi thẳng
đến cổng trường rồi, lúc này giữa trưa người cũng nhiều, không có nguy
hiểm gì đâu. Nhất định là anh rất bận, không nên lãng phí thời gian như
thế.”
Cô đứng nơi ấy, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, Đường
Uyênyên dáng yêu kiều. Từng câu từng chữ như tiết trời sắc thu, thẳng
thắn đầy săn sóc. Tống Phỉ tự nhận thấy mình là người biết ăn nói, nhưng lại không tìm ra được câu gì để phản bác, đành phải gật đầu, dẫu sao
sau này có rất nhiều con đường cô cần phải tự đi một mình, không ai có
thể đều ở bên cạnh cô bất cứ lúc nào. Nhưng Tống Phỉ vẫn dặn cô sau khi
về trường phải nhắn wechat báo bình an, rồi đợi đưa mắt nhìn Cao Ca đi
xa, mới mang theo tâm tình tốt đi bộ về sở luật sư.
Kết quả vừa
vào phòng làm việc thì đã trông thấy bạn tốt đồng thời là đối tác -
Đường Uyên ngồi trên sofa của anh, đang lật xem tập hồ sơ vụ án của Cao
Ca. Tống Phỉ đứng dựa vào cửa nói: “Ha, cậu cũng quá không tự giác đấy
nhỉ, đây chính là buôn bán bí mật.”
Đường Uyên trái ngược hoàn
toàn với Tống Phỉ, Tống Phỉ là nam tinh anh cao to rắn chắc mỗi tội mặt
liệt, còn Đường Uyên là gã đàn ông môi đỏ mặt trắng ấm áp, gặp người nói chuyện ba phần cười, bị Tống Phỉ bắt gặp cũng không giận, chỉ nghiêng
đầu cười híp mắt nói một câu,“Không phải vì tôi tò mò sao? Làm sao cậu
lại nhận vụ án kiểu này.”
Tống Phỉ sải bước đi đến, dọn dẹp lại tập hồ sơ, “Bộ không phải là công việc sao?”
Đường Uyên cười thẳng mặt, Tống Phỉ bó tay, cũng không để ý đến anh ta nữa,
vẫn đặt hồ sơ lên trên bàn mình, hôm nay anh trò chuyện rất nhiều với
Cao Ca, cần sửa sang lại thành tài liệu. Đường Uyên ở bên kia cười đủ
rồi mới chịu mở miệng, “Ha, chẳng lẽ cậu đã quên quy tắc cậu lập nên lúc ấy rồi à, chỉ nhận những vụ án có tiền có thế nổi tiếng, còn kiểu thế
này,“ Anh ta dừng lại một chút rồi nói, “Cậu nhận lúc nào đấy, cậu thật
sự không để chuyện kia trong lòng à.”
Ý Đường Uyên là ám chỉ một
vụ án Tống Phỉ đã từng nhận, đại diện cho một người nhà giàu thanh danh
bê bối trong thành phố, bị vợ hai với gian phu tính kế suýt nữa bỏ mạng, ông ta ra tay chẳng những lấy lại tất cả đuổi bà ta ra khỏi nhà mà còn
tống vào tù. Vốn là chuyện anh tốt tôi lành, dẫu sao thù hận nhà giàu
muốn trả, anh cũng không lấy thù lao rẻ. Kết quả truyền thông lại thổi
phồng lên, không ngừng tung ra những chuyện xấu mà gã nhà giàu này từng
làm, lại còn nói anh là đồng lõa tay sai.
Có mấy ngày trên trang
web của công ty đều có những bình luận để lại mắng chửi anh, lại còn có
một người tốt cầm sơn đỏ chạy đến sở luật sư muốn hắt anh, may mà ở đây
đều là người biết ăn nói, nói cho đối phương biết phải gánh vác hậu quả
gì thì lúc đó mới ngừng công kích, nhưng trước khi đi còn quẳng lại một
câu, “Giúp kẻ xấu làm điều ác, mày sẽ gặp báo ứng.”
Hôm đó Tống Phỉ đang ở phòng làm việc, dĩ nhiên nghe thấy.
Nhưng vấn đề là, những chuyện nhà giàu từng làm thì liên quan đến việc vợ gã gài bẫy cướp gia sản sao?
Đường Uyên còn sợ anh chưa nghĩ ra, đặc biệt cùng đi uống rượu mấy lần với
anh. Đều là người đã trưởng thành, Tống Phỉ không nói gì, dù có khuyên
chưa chắc anh đã theo, Đường Uyên không có cách nào nói thêm được. Nhưng hôm nay qua vụ án này, dưới cái nhìn Đường Uyên, rõ ràng Tống Phỉ đã bị chuyện kia làm ảnh hưởng không nhỏ, anh thôi trêu chọc mà khuyên nhủ:“Dĩ nhiên nên nhận vụ án này rồi, nhưng đừng đi ngược tâm ý của mình.”
Thật ra Tống Phỉ cũng biết, chú Mạnh Lỗi và bố anh để ý đến vụ này như vậy,
chính xác là có phần cân nhắc danh tiếng của anh, nếu anh không bận rộn
đến thế, nhận đại một vụ thôi cũng đã là thù lao không rẻ, làm sao anh
có thể ra tay chứ? Mới đầu anh cũng là vì không muốn để bố lo lắng nên
mới đồng ý, nhưng hôm nay, sau khi gặp Cao Ca và nghe qua chuyện, anh đã thật lòng.
Anh quay sang nói với Đường Uyên, “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi thật lòng muốn nhận.”
Có lẽ quá không phù hợp với phong cách ngày thường của anh, Tống Phỉ
nghiêm túc như thế làm Đường Uyên không tin, còn đứng dậy vỗ vai anh mà
nói, “Có nhu cầu gì thì tìm tôi, trong sở sẽ dốc sức ủng hộ.” Dáng vẻ
như sợ anh giữa chừng đứt gánh, Tống Phỉ liếc mắt nhìn anh, rồi đành bất đắc dĩ ngậm miệng.
Chỉ có Đường Uyên ở đằng sau tiếp tục dặn dò, “Tôi điều tra rồi, nhà họ Triệu mời Bàng Duệ, hai người các cậu vốn
không hợp nhau, thủ đoạn của tên kia hiểm độc, cậu cẩn thận đấy.”
Đúng là danh tiếng của Bàng Duệ ở trong giới không tốt lắm. Tống Phỉ thì chỉ chọn khách hàng, còn Bàng Duệ là vì đạt được mục đích mà không từ thủ
đoạn nào. Không phải hai người chưa từng va chạm nhau, trong vụ kiện
giết chồng vừa kết thúc kia, Bàng Duệ chính là luật sư đại diện của đôi
gian phu dâm phụ. Trong quá trình kiện tụng, không ít lần Bàng Duệ sử
dụng những chiêu thâm độc, chỉ là Tống Phỉ cao tay hơn, lấy chiêu này
phá chiêu kia, làm hắn ta không được chút hời nào, cuối cùng vẫn thua.
Theo suy đoán của Đường Uyên mà nói, theo truyền thông tiết lộ cộng đám
tin vịt trên internet, tám phần người đứng sau lưng vụ hắt sơn đỏ là
Bàng Duệ.
Bàng Duệ là luật sư cố vấn của nhà họ Triệu, đây là
chuyện trong nghề đều biết, Tống Phỉ vừa nghe thấy tên Triệu Bân cũng
biết là phải chống đối với hắn, vốn dĩ không để ở trong lòng lắm, nhưng
nghe Đường Uyên nói thế thì nói: “Tên nhóc kia không trở mình ngay được
đâu.”
Bên này Chương Nhã Tĩnh với Bàng Duệ đang nói chuyện được
nửa thì nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát. Suy cho cùng nhà bà ta vẫn còn có cửa nẻo, bên kia Triệu Bân vừa bị moi ra bằng chứng, bên này đã
có người mật báo. Gần như lập tức Chương Nhã Tĩnh nhíu chặt mày, đặt
điện thoại xuống quay lại nói với Bàng Duệ, “Bọn họ đã tìm được chứng cứ rồi, Bân Bân muốn gặp anh, thằng bé không chống đỡ nổi rồi.”
Vừa dứt lời, đến cả Bàng Duệ vốn không sốt ruột cũng quýnh quáng.
Hắn vội hỏi: “Chứng cứ gì? Cho dù có dấu vết lâu như thế, cũng có thể nói
là ô nhiễm, làm sao có thể là bằng chứng thật được? Chắc họ lừa Triệu
Bân đấy thôi.”
Chu Lâm ở bên cạnh phát hiện không thể nghe tiếp
nữa, bèn vội vã lui ra. Nhất thời trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ còn
lại hai người họ, Chương Nhã Tĩnh gấp gáp nói: “Là camera, nói là ở chỗ
tụi sinh viên hay hẹn hò, có người quay lén, cảnh sát đã phát hiện ra
camera rồi, lấy được đoạn video ghi lại cảnh Bân Bân với Gia Cường vất
Cao Ca lại, còn cả đối thoại của hai đứa nó nữa. Anh nói xem làm sao lại trùng hợp thế chứ, làm thế nào đây?”
Bà ta sốt ruột như kiến bò
trên chảo nóng, còn Bàng Duệ thì bình tĩnh hơn, vội vàng bắt lấy mấu
chốt: “Chỉ có cảnh này thôi sao? Còn những thứ khác có không, có quay
được cảnh cưỡng hiếp không?”
Chương Nhã Tĩnh vốn đã lo lắng, vừa
nghe thấy thế thì nhào tới nói, “Anh điên rồi à, chừng thế này còn chưa
đủ sao! Anh vẫn chê ít hả?”
Trái lại Bàng Duệ khá ổn định, nước
bọt phun đến trên mặt cũng không biến sắc, vừa nghe thấy thế thì thở
phào nhẹ nhõm, quay sang bảo với Chương Nhã Tĩnh, “Chương phu nhân bà
sốt ruột quá rồi, không có chuyện gì đâu.”
Nhất thời Chương Nhã Tĩnh sửng sốt, “Đã như vậy rồi mà còn kêu không có chuyện gì?”
Lại nghe thấy Bàng Duệ nói: “Không phải chỉ vất con bé đó lại trên cỏ thôi
sao? Không phải là hỏi Tống Gia Cường có làm hay không sao? Xảy ra quan
hệ thì là cưỡng hiếp ư? Ngã bất tỉnh là do chúng ta bỏ thuốc mê ư? Tại
sao không thể là Cao Ca vì tiền mà dâng đến cửa, tại sao không thể là
Cao Ca đòi hỏi nhiều hơn, Triệu Bân thấy phiền nên mới vất nó sang bên?”
Hắn vừa nói ra, mắt Chương Nhã Tĩnh lập tức sáng lên.
Lại nghe thấy Bàng Duệ nói tiếp: “Tôi đã điều tra lai lịch của Cao Ca rồi,
không phải nó là đến từ thành phố nhỏ tuyến mười tám* à? Bố mẹ nghèo rớt mùng tơi, tiền sinh hoạt một tháng còn không đến một ngàn tám, với vật
giá bây giờ thì một ngàn tám có thể làm được gì? Nhưng bà đã thấy dáng
vẻ con bé đó chưa? Ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, tiền từ đâu ra? Dĩ nhiên
chính là tìm người như Triệu Bân rồi, là kiểu con trai mới biết yêu,
không quá rành thế sự, thông qua bán dâm mà đòi ư?”
(*Tuyến mười tám là do người Trung Quốc thuận miệng nói, ý chỉ những thành phố nhỏ nhoi nghèo nàn không ai biết.)
Rồi hắn trực tiếp kết luận, “Triệu Bân đưa cho nó bao nhiêu thứ, tất cả
người trong trường đều thấy rõ ràng, nó nói nó không thích tiền, Triệu
Bân ngu hay sao mà đồ đưa cho nó càng lúc càng đắt, vậy chắc chắn là nó
đòi rồi. Đây chỉ là một vụ gái điếm không được lợi mà thôi.”
Chương Nhã Tĩnh nghe xong ngẩn người, rất nhanh cười nói, “Đúng, là như thế
này, nếu không Bân Bân chúng ta còn thiếu bạn gái ư? Nếu đã muốn gặp anh thì anh cứ đi đi, dặn dò Bân Bân một phen, nói nó đừng sợ, có bố mẹ bảo vệ, không ai làm gì được thằng bé đâu.”
Bàng Duệ lập tức nói: “Bà cứ yên tâm.”
Cao Ca ngồi xe buýt về trường học, bởi vì ở ngoại ô nên đường đi ít xe, lúc cô về trường thì đã sắp đến giờ học buổi chiều. Trên đường đi Lâm Thiến Thiến có gọi điện cho cô, biết cô phải đi học nên đã mang cặp sách giùm cô. Thế là Cao Ca trực tiếp đi vào phòng học.
Sau khi vào cửa.
nhất thời trong phòng yên tĩnh đi, các bạn học đang mải nói đùa đồng
thời dừng lại nhìn sang cô. Rất rõ ràng, chuyện xảy ra ở nhà ăn lúc sáng đã truyền đi rất nhanh, chắc hẳn những người này đều đã biết cả rồi.
Lòng bàn tay Cao Ca đổ đầy mồ hôi, biểu hiện của cô rất dũng cảm, nhưng dù
sao cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, không phải cô không sợ, cô sợ sau khi trải qua một hồi bộc bạch như thế, vẫn có người đưa mắt
cười nhạo chỉ trỏ cô như trước, cô đâu phải là người sắt.
Vào
thời khắc yên tĩnh như cả không khí cô đọng lại này, cuối cùng cô nâng
chân lên, dùng dũng khsi to lớn bước vào phòng học. Khoảnh khắc yên tĩnh đó như bị phá vỡ, trong phòng như được nhấn nút play, nhất thời, náo
nhiệt lại quay về. Nói đùa vẫn cứ nói đùa, đọc sách tiếp tục đọc sách,
xem phim cứ việc xem phim.
Một cảnh này, giống như hơn hai năm đã trôi qua, cô ngày ngày lên lớp đi học, mỗi một người đều tự bận rộn
chuyện của riêng mình, bạn chính là một thành viên thông thường trong
đó, không có ai sẽ nhìn lâu đến bạn cả.
Nhất thời trái tim Cao Ca lại đặt về chỗ cũ.
Cô tiếp tục đi về hàng phía sau, lúc đi qua hàng đầu tiên, có một bạn học
đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô, cười một tiếng với cô, Cao Ca bất giác
cũng nâng khóe môi lại với đối phương. Sau đó là hàng thứ hai, hàng thứ
ba, mỗi một khi cô đi ngang qua, bọn họ cũng sẽ ngẩng đầu lên cười với
cô, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.
Cao Ca càng
đi về sau, tâm tình càng thêm sung sướng, nụ cười trên mặt càng rõ nét
hơn, đúng thế, bọn họ thật tốt, bọn họ đều ủng hộ cô, cũng khích lệ cô.
Cô cố nén nước mắt, ngồi xuống bên cạnh lâm Thiến Thiến. Sau đó lại nghe
thấy phía sau có người lạnh giọng nói: “Cưỡng hiếp là chuyện tốt à?
Chẳng những rêu rao trước mặt mọi người mà bây giờ còn có thể cười được
nữa? Trời ạ, đây là kiểu bị cưỡng hiếp đấy à.”
Cao Ca bất chợt quay đầu lại, nhìn thấy Trương Manh ngồi sau lưng cô.