Cuối cùng Cao Ca vẫn đi học.
Có lẽ vì lời cam kết của Tống Phỉ
quá cam đoan chắc chắn, hoặc có lẽ vì cô đã không còn sợ hãi nữa, nên
dọc đường đi chẳng thấy có gì lạ lùng. Đúng là có người sẽ ghé mắt nhìn
cô, nhưng nếu không có gì quá phận thì Cao Ca cũng chỉ làm như không
thấy gì, nếu có lời quá đáng thì Cao Ca sẽ mỉm cười với bọn họ, là người bình thường cũng sẽ xin lỗi rồi nhìn đi chỗ khác.
Điều duy nhất không hay trong hôm nay chính là, Trương Manh cũng đến học.
Tiết học này là tiết chuyên ngành trong khoa, lên lớp rất ít, tổng cộng hai
lớp có hết bảy mươi học sinh. Phòng học nhỏ người lại ít, mọi người còn
biết rõ nội tình, nên lúc Cao Ca đến, bầu không khí thật lúng túng.
Đúng là Trương Manh cũng coi như là người đẹp, đặc biệt nổi bật trong đám
bạn học, Cao Ca vừa đến đã thấy cô ta. Và dĩ nhiên, Trương Manh cũng
thấy Cao Ca. Hai người bọn họ, một người ngồi nơi bàn một người đứng ở
cửa tầm mắt giao nhau. Sau đó, Cao Ca không nhìn cô ta nữa, dẫn La Hải
và Lâm Thiến Thiến đi về phía bên kia, cô cho rằng, ngày trước đó cô ta
đã hận cô hai lần, cho dù người này có ngu thì cũng không thể lên tiếng
được.
Có điều, Cao Ca vẫn đánh giá thấp ranh giới của người khác.
Trương Manh không nói gì, mấy phút sau, giáo viên chuyên ngành đi vào, đây là
thầy giáo già được mời về nên mỗi hành động có chút chậm chạp. Giống như mọi hôm, sau khi lên lớp thì mở màn hình máy chiếu lên, thuận tiện cúi
đầu mở giáo án của mình ra. Nhưng trong phút chốc máy chiếu bật lên, tất cả sinh viên trong lớp đều kêu lên —— trên màn hình là tấm ảnh Cao Ca
tiếp khách được up lên BBS, chính là tấm ảnh được một gã đàn ông ôm uống rượu, trên hình có dùng chữ to màu đỏ viết đè lên “Con điếm đi chết
đi!”
Hình ảnh vừa xuất hiện, gần như trong nháy mắt cả phòng đều ồ lên. Có người kinh hãi kêu lên, có người đứng dậy, nhưng phần nhiều đều nhìn sang Cao Ca. Cao Ca ngồi tại chỗ, nhìn tấm ảnh kia, trước hết cô
nhìn Trương Manh, vẻ mặt cô ta chợt lóe lên nét kinh ngạc, rồi nhanh
chóng đổi thành giễu cợt, coi thường nhìn Cao Ca.
Thầy giáo trên
bục giảng cũng phát hiện ra điều bất thường, vội vã đi đến bảng đen
nhìn, không cần đợi ông ấy luống cuống tắt máy thì La Hải đã lao ra
ngoài như báo săn mồi, nhanh chóng tắt máy chiếu đi. Nhất thời, hình ảnh trên bảng đen biến mất, ông không thấy BBS kia, cũng không nhận ra cô
nữ sinh ấy là Cao Ca, chỉ tưởng có người đùa dai ông, mặt đầy tức giận
nhìn sinh viên đang ngồi mà quát lên: “Người nào làm chuyện này? Thật
quá đáng! Các anh các chị còn nhỏ hả? Học đâu ra thói đùa dai như thế,
các anh chị tôn trọng giáo viên có tâm huyết đi được không hả?”
Một nam sinh ngồi trước mặt ở lớp bên cạnh vô tình bật cười, nói một câu, “Thầy ơi, không phải của thầy đâu. Là Cao Ca đấy.”
Rõ ràng thầy giáo già cũng không quan tâm chuyện trong trường lắm, ông
sững một lúc mới phản ứng lại được, lại còn là sinh viên trong lớp, nhất thời ông vô cùng tức giận, vỗ bàn mắng to, “Anh cười cái gì hả? Buồn
cười lắm sao? Bạn học anh bị đối xử như thế, anh còn cười nói với tôi
vậy hả! Anh có hiểu minh đức trong khẩu hiệu nhà trường là gì không?! Cả lớp chép khẩu hiệu một trăm lần cho tôi, đưa vào điểm cuối kỳ! Bây giờ
học tiếp!”
Cao Ca vốn đang định đứng lên giải thích, nhưng giờ
lại chậm rãi ngồi xuống. Lâm Thiến Thiến lo lắng nói, “Cậu không sao
chứ, chuyện này không phải là Trương Manh làm thì cũng là ý của cậu ta,
người bình thường làm sao biết lịch học của lớp chúng ta được mà chuẩn
bị trước chứ.” Cao Ca cũng đồng ý với điểm này, nhưng điều mà Lâm Thiến
Thiến nghĩ đến, sợ rằng phần lớn mọi người cũng có thể nghĩ ra được, cô
bèn thì thầm bảo: “Học trước đi đã.”
Bị chép phạt, cả lớp liền
yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nghiêm túc, cho dù tổng cộng câu giáo huấn là hai mươi chữ thì chép một trăm lần cũng đã hai ngàn chữ rồi,
quả là tai ương vô vọng. Thậm chí có người sẽ trục lợi, vào lúc này đã
chép xong, đủ hiểu là mệt mỏi đến nhường nào.
Đợi hết tiết học,
thầy giáo già còn không quên lặp lại lần nữa, “Một trăm lần, chấm điểm
cuối kỳ, không nghiêm tục hay không nộp thì cứ chờ học lại đi. Hơn nữa
tôi sẽ phổ biện rộng rãi biện pháp này với tất cả các giáo viên, cẩn
thận đi.” Nói rồi ông rời đi, nhưng vẫn nghe được ông lẩm bẩm, “Quả là
vô lý!”
Vừa tan lớp là mọi người bắt đầu kêu ca ai oán, Trương
Manh vốn định đứng lên nhân cơ hội chế giêễu Cao Ca làm liên lụy đến mọi người, nhưng không ngờ Cao Ca lại ra tay trước, vừa thấy cô ta đứng lên thì giành nói trước, “Trương Manh, tôi biết là do cậu làm, tôi giúp cậu nhưng cậu hại tôi thì thôi đi, lại còn làm liên lụy đến người khác, cậu cũng thật quá đáng! Rốt cuộc phải thế nào thì cậu mới có thể buông tay
hả, chẳng lẽ muốn tất cả giáo viên đều phạt chúng ta cả sao? Cậu có thể
đừng ích kỷ xấu xa như thế được không?”
Nói xong cô liền đi ngay! Ngay đến cơ hội phản bác Trương Manh cũng không có, lập tức bị âm thanh than phiền che lấp. Trương Manh đứng tại chỗ giải thích, “Không phải
tôi làm.” Có người nói: “Ngoài cậu ra thì còn ai nữa?” Trương Manh tức
giận đáp, “Có ghi hình còn gì?” Lại có người trả lời cô nàng, “Trong
phòng không có camera, nếu không phải cậu làm thì đưa đoạn băng ghi hình ra đi.”
Trương Manh:...
Vừa tan học là Cao Ca đến phòng
ăn số bốn ngay, vẫn là như thế, đợi nửa tiếng sau Lâm Thiến Thiến mới
đến, thấy cô từ đằng xa thì lộ vẻ vui vẻ, chaạy đến lặng lẽ nói: “Lúc
này Trương Manh đã chọc mọi người tức giận rồi. Để xem cậu ta còn dám
nữa không?” Rồi cô nàng tiếc nuối nói, “Đáng tiếc không chính tay dạy dỗ cậu ta được, lúc nào mới có thể kiện được vậy, e là đến khi tòa xét xử
mới có thể kết thúc ấy.”
Cao Ca nghĩ ngợi rồi nói: “Rồi sớm muộn gì cũng sẽ biết. Không phải mình đang tìm chứng cứ đấy sao?”
Lâm Thiến Thiến hỏi cô, “Có người tìm cậu sao?”
Cao Ca lắc đầu.
Cũng tối hôm ấy, Cao Ca đợi đến lúc thời gian ăn tối kết thúc, có nhiều
người quét mã QR của cô, nhưng từ đầu đến cuối lại chẳng có ai chủ động
tìm cô. La Hải còn sợ Cao Ca khó chịu trong lòng, bèn an ủi, “Kiểu
chuyện như này chắc chắn phải suy nghĩ kỹ.” Cao Ca liền nói: “Đúng thế,
cũng có thể là do không thấy, ngày mai lại đến vậy.”
La Hải ôm
theo tâm trạng khâm phục đưa Cao Ca về nhà. Kết quả lúc đến dưới nhà thì phát hiện một bóng người quen thuộc, là đại luật sư Tống Phỉ nghe nói
ngày nào ũng bận rộn đến chết. Cằm La hải cũng sắp rớt, thắng gấp xe
dừng bên cạnh Tống Phỉ, dọa Tống Phỉ sợ hết hồn, cau mày nhìn La Hải mà
hỏi: “Cậu chắc chắn mình có bằng lái chứ?”
La Hải còn muốn hỏi, “Anh chắc chắn là Tống Phỉ chứ?” Nhưng lại không có gan này, Cao Ca xuống xe là anh ta đã ảo não lái xe đi.
Tống Phỉ nhìn Cao Ca nói, “Lên lầu đã.”Cao Ca cũng rất kinh ngạc, Tống Phỉ không chờ cô mà đi luôn. Kết quả đến
thang máy, Tống Phỉ cảm thấy thế thì giảm oai phong quá, bèn lẩm bẩm,“À, mẹ anh bảo anh xuống đổ rác.” Lúc này Cao Ca mới cảm thấy hợp lý,
gật đầu ồ lên. Có lẽ Tống Phỉ thấy thái độ này của cô chưa đủ nên nhìn
cô một cái. Lập tức Cao Ca chèn thêm một câu, “Anh chăm thật.”
Tống Phỉ:...
Đợi khi lên lầu, mẹ Tống vừa mở cửa đã nói, “Con gọi điện xong rồi à? Điện
thoại gì mà không thể để mẹ nghe, lại phải đi xuống nhà gọi?”
Cao Ca:...
Tống Phỉ mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, “Ừm, thuận tiện vất rác
luôn.” Sau đó nói với Cao Ca, “Em lại đây, anh nói cho nghe tình hình xử lý chuyện BBS.”
Cao Ca vờ như không biết, vội vã đi vào, “Mẹ nấu canh rồi, mẹ đem lên cho hai đứa nhé.” Rồi đi thẳng vào phòng bếp bận
việc tiếp. Tống Phỉ đi vào phòng khách, Cao Ca đi theo, vừa đi đến anh
đã nói: “Đã xem thread chiều nay chưa? Trước mắt đã up so sánh ảnh lên,
phản ứng cũng khá được.”
Thật ra trên đường về Cao Ca mới thấy,
nhưng buổi chiều ở cửa phòng ăn đã biết rồi, Lâm Thiến Thiến nói cho cô
biết, nhưng lúc đó người đến người đi cô không có cách nào nào xem được. Lúc cô thấy thì trên BBS đã chia làm hai phe, một phe chỉ trích Cao Ca
là đồ đĩ lừa gạt, một phe chỉ trích có người dùng đồ giả hãm hại, dù sao thì cũng tạo mấy chục thread, tàn sát triệt để.
Cao Ca gật đầu nói, “Em thấy rất nhiều người post bài, nhưng không thấy nội dung gì khác.”
Tống Phỉ không để ý gì mà nói, “Ừ, chiều nay anh đã để người đem văn thư
thông báo kiện tụng đến trường rồi, tạm thời trưởng ban Phan Kiếm của
các em vẫn chưa trả lời anh, anh post nhiều bài lên, dù có muốn thủ tiêu che giấu cũng không được, rồi tìm thêm bạn bè sinh viên học luật, làm
to lên luôn. Anh muốn nhìn xem, mẹ nó ai có thể cãi lại được luật sư
chứ.”
Anh vừa nói vừa mắng chửi thô tục, kết quả đúng lúc bị mẹ
Tống đưa canh lên bắt gặp, bèn nói một câu, “Tống Phỉ sao con lại mắng
người ta thế chứ. Mẹ cứ nghĩ con chửi người ta thì sẽ không có lời thô
tục chứ.”
Cao Ca:...
Tám phần là Tống Phỉ không chịu nổi
năng lực phá đám của mẹ, bèn tóm tắt lại: “Hiện tại còn phải chờ phản
ánh của nhà trường, bên truyên thông cũng đã đăng lại, có điều chúng ta
phải đẩy nhanh xúc tác hơn nữa, sau này lại thêm lực, báo cáo trước mắt
đều là hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, còn đang trong khống chế.
Còn những diễn đàn khác thì không cần lo lắng, đám oắt con kia không có
nơi luyện miệng lưỡi, nhốt chúng lại là được. Chuyện trên lớp anh cũng
đã nghe nói rồi, chỉ sợ nhà họ Triệu còn quá đáng hơn, em chuẩn bị đi.”
Anh trầm ngâm một lúc lại nói tiếp, “Còn bố mẹ em, em định không nói thật sao?”
Cao Ca vẫn luôn trốn tránh đề tài này, bố mẹ gửi gắm kỳ vọng rất lớn ở cô,
cô thật không nghĩ được, nếu bố mẹ biết thì sẽ đau lòng đến đâu. Huống
hồ, bọn họ chỉ là dân thành thị nhỏ bé, là nhân viên thấp kém, cả đời
chưa từng gặp chuyện này bao giờ, ngộ nhỡ họ cảm thấy tiếng tăm khó
nghe, muốn khuyên cô từ bỏ, một mặt là kiên trì của bản thân, một mặt
lại là yêu cầu của bố mẹ, cô nên làm gì đây?
Nên cô mới không cho bọn họ biết chuyện.
Sự im lặng của Cao Ca đã tỏ rõ thái độ của mình, Tống Phỉ vừa nhìn là biết ngay, nhưng anh không có yêu cầu gì mà chỉ nói: “Chuyện huyên náo như
thế, rồi sớm muộn gì họ cũng biết, họ mà nghe được chuyện này thì sẽ tức giận tìm đến, với lại em là con gái, khéo léo nói với họ là hiệu ứng
nhân đôi. Em nghĩ đi, sáng mai rồi quyết định.”
Cao Ca biết có lý, gật đầu.
Tống Phỉ nói rồi uống hết bát canh, sau đó rời đi. Mẹ Tống tiễn người, lúc
quay vào thì Cao Ca đang rửa bát, bà liền nói, “Con trai dì làm việc
thật đẹp trai quá đi.” Trong lòng Cao Ca đang có chuyện nên chỉ ậm ừ
đáp, “Vâng.”
Tại nhà họ Triệu.
Triệu Thiên Vũ nghe báo cáo trong ngày, thuận tiện xem mấy diễn đàn lớn, hôm nay mở topic đúng là
hot, nhưng đáng tiếc miệng mồm của kẻ phản kích khá lợi hại, tên nào
cũng y hệt đám luật sư đáng ghét kia, có lý có cớ còn khó dây dưa hơn,
có bắt một tên cũng không dập được, không chiếm được lợi gì, mở mấy
topic này lên đúng là vô dụng. Có lẽ phải xóa đi, nếu như vậy chẳng phải là làm không công sao?
Trợ lý Chu Lâm khó xử nói, “Đã hết sức rồi.”
Triệu Thiên Vũ mới hỏi, “Rốt cuộc lai lịch Tống Phỉ đó ra sao?”
Chu Lâm đã điều tra việc này rồi, “Bố anh ta làm ở viện kiểm soát, trong
nhà theo cảnh sát, rất quen thân với hệ thống kiểm soát, anh ta dựa vào
người quen mà lập nghiệm, năng lực chuyên môn rất vững, từ trước nay
kiện tụng chỉ thắng không thua, cũng coi là luật sư nổi tiếng nhất ở
thành phố Tần. Chắc chắn quan hệ khá rộng.”
Triệu Thiên Vũ vừa
nghe đã thấy không dễ làm, khó trách cậu ta cắn chặt vụ án này như vậy,
ông ta nói: “Vậy không khách khí nữa, cậu tìm những kẻ kia, lên hết đi.”