Với Tay Bắt Lấy Vì Sao

Chương 5: Chương 5




Quả nhiên đến trưa, Lâm Thiến Thiến xách cơm trưa về, cô ấy là một người tốt bụng, đặt đồ xuống nhìn Cao Ca trùm chăn kín đầu cả nửa buổi, cũng không mặt dày mà hỏi nhiều chuyện, chỉ dặn một câu nếu muốn ăn thì xuống ăn ngay, để lâu chóng nguội, nên làm gì thì làm cái đó.

Về phần Lưu Mỹ Hà, cô nàng đã bị khí thế của Cao Ca hù dọa thấy rõ, chắc là đã có nơi khác để xả giận hay tám chuyện rôm rả nên giữa trưa không về. Còn Trương Manh, vừa tan học đã bị giáo viên hướng dẫn gọi đi, đến giờ vẫn không thấy người đâu.

Cao Ca làm ổ trên giường nhưng không hề chợp mắt ngủ.

Cô không ngủ được.

Lúc không có người thì đẩy chăn xuống, cô nằm ngang mở mắt nhìn trần nhà trân trối, khi có người thì phủ chăn lên, rồi vẫn mở mắt nhìn một mảng tối đen trước mắt.

Mới đầu là tức giận, là căm hận, đầu óc rối bời chỉ muốn dùng luật pháp trói chặt Triệu Bân, cứ nghĩ đến cái bản mặt giả nhân giả nghĩa của hắn là chỉ muốn nôn mửa, muốn xé rách toạc. Nhưng sau đó nghĩ lại, nhà Triệu Bân có tiền như thế, nếu không xử được hắn thì sao? Cô sẽ cam tâm tình nguyện nhận lấy ư? Đương nhiên là không thể nào.

Cá tính cô không thuộc loại có thể nhẫn nhịn, cô nghĩ chắc chắn mình sẽ phải trả thù hắn, chỉ thiếu mỗi giết người phóng hỏa lưỡng bại câu thương, đừng hòng một ai chiếm được hời. Nhưng rồi nhanh chóng, cô cũng nhớ đến bố mẹ ở nơi xứ lạ và cậu bạn trai Lâm Thụ, lòng lại rối bời, cô đi rồi thì bọn họ phải làm sao đây? Nhất là bố mẹ, điều kiện gia đình thấp như thế mà còn cung cấp cho cô học đại học, nếu cô chết rồi, nửa đời sau của họ phải làm gì đây. Còn cả Lâm Thụ nữa, liệu anh có đau lòng không?

Những suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu cô từng giây từng phút một, lúc thì muốn đánh cược liều chết, lúc lại là gương mặt của bố mẹ và Lâm Thụ.

Đến khi mọi thứ hỗn độn đến mức cao nhất, lại quay về điểm cũ. Cô bị hãm hiếp, lại không có chút trí nhớ nào về lúc bị cưỡng bức, cô không nhớ nổi tình cảnh chịu nhục thế nào, nhưng nghĩ đến lại thấy hối hận, đáng lẽ không nên tin vào một tên nhị đại* thoa mật đầy lưỡi, không nên tin vào bạn cùng phòng thích xem náo nhiệt, không nên mất lòng phòng bị như thế.

Lần này không còn than vãn gào khóc nữa, mà nước mắt từ từ trào dâng nơi khóe mắt, chảy qua làn da đã trở nên nhạy cảm vì khóc nức nở, hóa thành cơn đau nhức nhối, nước mắt dần lăn, nhỏ xuống gối ngủ màu vàng nhạt, rồi biến mất không thấy đâu.

Sau đó, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Nhạc chuông là bài “Ngọt Ngào” của Châu Kiệt Luân, là Lâm Thụ. Cô lật đật mò lấy điện thoại, giơ tay lau nước mắt, những lời muốn nói lại chẳng thể nói mà mắc kẹt ở cổ, không cho cô biết nên lựa chọn thế nào, động tác trên tay cũng chậm hẳn.

Cô và Lâm Thụ là bạn học cấp ba với nhau. Trường của hai người là trường điểm trong thành phố, được vào trường đều là các học bá đến từ những trường cấp hai, lúc cô mới vào, dĩ nhiên cũng muốn tiếp tục huy hoàng, ngồi vững trên ngôi vị hạng nhất cho đến khi thi đại học, nhưng kết quả, lý tưởng này đã bị Lâm Thụ đập vỡ. Chàng trai này thật sự rất thông minh, dù anh học gì cũng không quá khó khăn, ba năm chưa từng rời khỏi ngai vàng hạng nhất. Còn Cao Ca bất kể cố gắng thế nào, cao nhất cũng chỉ lấy được thành tích thứ hai.

Có lẽ vì chú ý nhiều, nên Cao Ca nảy sinh tình cảm ngưỡng mộ với Lâm Thụ, còn Lâm Thụ cũng chỉ là cậu chàng rung rinh trước cái đẹp, mà vẻ bề ngoài xuất chúng của Cao Ca luôn giữ vị trí số một trong trường, hai người sinh cảm tình, sau khi tốt nghiệp mười hai liền xác định quan hệ yêu đương.

Cũng vì thế mà hai người không đăng ký cùng một trường, thậm chí cũng không cùng một thành phố. Cả hai ở cách xa hai nơi đất khách quê người đã hơn hai năm. Nhìn chung vẫn rất ổn, Lâm Thụ là kiểu người lãng mạn, vào valentine hay sinh nhật đều sẽ tặng qua, hai ngày gọi điện cho cô một lần, một tháng sẽ đến thăm cô một lần, thậm chí đã có kế hoạch cho cả cuộc đời và bạn đồng hành, trong kế hoạch của anh ta, sau khi bọn họ tốt nghiệp hai năm thì sẽ kết hôn.

Người như thế, nếu như biết mình bị cưỡng hiếp, liệu có thể...

Cao Ca không dám nghĩ, bài hát vẫn cất vang, đợi đến khi hát đến câu“mẫu người mà em mong ước, anh đều có đủ”, khi nhạc chuông sắp hết, Cao Ca mới lấy lại sức lực, nhấn nghe điện thoại.

”A lô...” Giọng cô khản đặc.

Lâm Thụ ở đầu dây nghe rất rõ, trong chất giọng lạnh lùng hàm chứa vẻ không vui: “Em bị ốm à?”

Cao Ca nhìn xung quanh, giờ đã là buổi tối, hai người khác chưa về, buổi chiều lão đại Lâm Thiến Thiến không có tiết, nằm ngẩn ngơ trong phòng, lúc này đã đến phòng tự học rồi, cả căn phòng trống trơn chỉ còn lại mình cô.

Cô nuốt nước bọt, cuối cùng vẫn cảm thấy nên giải thích cặn kẽ, nếu Lâm Thụ không thể chấp nhận được, thì không bằng quyết định sớm hơn. “Em...” Cô hơi dừng lại, “Lâm Thụ, em...” Cô mãi không thể nói ra chữ kia được, nước mắt rơi lã chã, hai chữ kia nằm trong cổ họng không cách nào bật thốt ra được.

Lâm Thụ ở đầu dây bên kia im lặng chờ, chỉ nghe thấy tiếng khóc kìm nén của cô là đã biết chuyện không hề nhỏ, Cao Ca không phải là người yếu đuối, cô bé này dù có sốt cũng sẽ đi học, anh không cản thì cũng sẽ không nghỉ. Cuối cùng giọng anh cũng mềm ra, “Sao thế, nói từ từ thôi.”

Giọng Cao Ca vừa kiềm chế lại đau đớn, gần như thốt ra từ giữa kẽ răng, “Lâm Thụ, em bị cưỡng hiếp.”

Nhất thời bên kia rơi vào yên tĩnh.

Hơi thở của Cao Ca cũng siết chặt, lòng cuồng loạn nay dần bình thường trở lại, thay vào đó là cảm giác chính là như vậy, chính là như vậy đấy, gặp phải chuyện thế này, bảo vệ thương yêu cũng chỉ có trong phim ảnh tiểu thuyết mà thôi, còn cánh đàn ông ấy à, chỉ e là sẽ tránh xa.

Chia tay...

Hai con chữ này cứ thế mà xuất hiện trong đầu cô, chỉ là không đợi cô nghĩ nhiều thì đã nghe thấy Lâm Thụ hỏi: “Em đang ở đâu?” Cao Ca trả lời: “Ở ký túc xá, chỉ có một mình em, anh muốn nói gì thì cứ nói luôn đi, không cần...” Cô còn chưa nói xong thì lại nghe Lâm Thụ nói: “Vậy đợi anh, giờ anh sẽ đến ngay!”

Tại đồn cảnh sát.

Sự xuất hiện của Chương Nhã Tĩnh chẳng qua chỉ là một phen náo nhiệt, sau khi thu hút ánh mắt của nhiều người thì lại nhanh chóng biến mất, mọi người lại dồn sức tập trung vào vụ án của mình. Trong phòng làm việc tối tăm do kéo kín rèm cửa, một nhóm đàn ông phụ nữ túm tụm lại, khói thuốc lượn quanh, đầu phát máy chiếu kêu sột soạt, đi theo đó là giọng của đội trưởng Mạnh Lỗi.

Ông rít một hơi thuốc đầy căm hận, nói: “Tối qua từ chín giờ mười lăm đến hai mươi lăm, Cao Ca và Trương Manh xuống sân trường đại học, bị Triệu Bân chặn đường, mời đến nhà ăn số bốn. Lúc đến nhà ăn số bốn là vào khoảng chín giờ bốn mười, người gồm có Triệu Bân, Tống Gia Cường em họ hắn ta, Cao Ca và bạn cùng phòng Trương Manh của cô ấy. Ngồi xuống uống sữa chua chỉ trong vòng có năm phút, sau đó cô ấy hôn mê bất tỉnh, hay nói cách khác, chỗ đầu tiên Cao Ca rơi vào hôn mê chính là căn phòng trong nhà ăn số bốn ở trường.

Ba tiếng rưỡi sau, khoảng vào rạng sáng, Cao Ca tỉnh dậy ở trên xe của Triệu Bân, sau đó bị ném vào rừng cây. Lúc này Cao Ca nghe thấy đoạn hội thoại giữa Tống Gia Cường và Triệu Bân, nói như thế, nhất định Tống Gia Cường vẫn còn ở tại chỗ, mà lúc này Trương Manh đã về ký túc xá trước 11 giờ tắt đèn, có thể cô ấy đã nhìn thấy hiện trường vụ án, mà cũng có thể là không biết.”

Nói đến đây, Mạnh Lỗi lại tiếp tục: “Xem ra trước mắt, sau khi nhận được báo án, chúng ta đã có sắp xếp về ba mặt, một là tiến hành lấy chứng cứ và khẩu cung của Cao Ca. Hai là kiểm tra lục soát hiện trường nơi Cao Ca báo cảnh sát, tìm chứng cứ. Ba là tạm giam Triệu Bân, đồng thời cũng kiểm tra nhà ăn số bốn và nhà của hắn. Có thể nói tình hình hiện tại đều nằm trong tay.”

Từ Giai là người đầu tiên lên tiếng, lời ít ý nhiều: “Hôm qua em đã lấy chứng cứ trên người Cao Ca một cách nghiêm ngặt, bao gồm cả dịch tiết âm đạo, trước mắt đã có kết quả, nhưng không phát hiện được gì. Nhưng cơ thể cô ấy có vết bầm tím và âm đạo bị kéo rách, trong mẫu máu rút để xét nghiệm, phát hiện ra có thuốc lưu lại, chắc chắn là thứ gì đó tương tự như thuốc mê.”

Vương Xuyên phụ trách dấu vết cũng cất lời: “Tìm được dấu vết bánh xe ở hiện trường báo cảnh sát, chỉ có thể nhận định qua hoa văn lốp xe là Bentley, còn về phần liệu có phải là của Triệu Bân hay không, thì cần phải tìm được xe của hắn rồi mới làm so sánh được. Và cũng đúng là tìm được dấu vân tay của Triệu Bân trên túi xách và quần áo của Cao Ca, nhưng không có cách nào lấy được dấu chân của hắn, ở bên kia là vườn hoa sau trường học, ngày ngày có không ít cặp đôi hẹn hò ở đó, khá là ồn ào.”

Sau đó là Trương Kiến cao gầy mở miệng: “Một giờ năm mươi phút tối hôm qua, chúng tôi đã tìm được Triệu Bân trong nhà trọ ở trường cả hắn, lúc đó hắn đã đi ngủ, trong nhà chỉ có một mình hắn, ngăn nắp sạch sẽ, chúng tôi cũng đã tiến hành thu thập chứng cớ, sáng nay đã có kết quả kiểm tra, không tìm được DNA của Cao Ca. Sau đó chúng tôi chia làm hai tuyến, một đội đến trường học lấy băng giám sát, phát hiện vào một giờ hai mươi phút tối, chiếc xe này rời khỏi trường, hướng đi là biệt thự nhà họ Triệu, không rõ tài xế là ai, nhưng có thể đoán là Tống Gia Cường. Tối hôm qua hắn không về ký túc xá.

Một đội khác dẫn hai đồng nghiệp cùng đến nhà ăn số bốn, ông chủ Lý Dương cũng chạy ra mở cửa, ông ta nói đúng là tối đó Triệu Bân đã đưa Tống Gia Mạnh và Cao Ca, Trương Manh đến phòng riêng ăn cơm, nhưng ngồi chưa lâu đã rời đi, bởi vì thế lực nhà Triệu Bân khá lớn nên lúc ra về ông ta còn đích thân ra tiễn, lúc đó thấy Triệu Bân ôm Cao Ca, còn Tống GIa Mạnh kéo lấy Trương Manh rời đi, trong ấn tượng của ông ta là đầu Cao Ca không hề ngẩng lên, mà ông ta cũng chẳng để ý nhiều. Đồ trong phòng đã được rửa sạch rồi, quan trọng nhất là, chúng tôi không tìm được bất cứ chai sữa chua nào trong đống vỏ chai ở nhà kho nhà ăn, cũng không lấy được một manh mối có liên quan, phòng ăn không phải là hiện trường gây án.”

Trương Kiên tổng kết: “Tạm thời tôi nghi ngờ chiếc xe kia mới là hiện trường vụ án, trong lời khai của Cao Ca cũng có nói là mơ hồ thấy không gian chật chội, hơn nữa bọn chúng nóng lòng lái xe đi như thế cũng rất khả nghi.”

Pháp y Từ Giai bổ sung thêm: “Người Cao Ca đã được lau sạch sẽ, nếu không phải là ở nhà hắn ta thì chắc hẳn phải là một nơi có nước.”

Ba người nói xong, Mạnh Lỗi lại châm một điếu thuốc, gật đầu nói với những người có mặt: “Bị thương, có thuốc lưu lại nhưng không có dấu vết, điều đó cho thấy bằng chứng chứng minh vụ án là có thật đã bị tiêu hủy. Như vậy thì những thứ để lại cho chúng ta chắc hẳn sẽ không nhiều lắm. Trước mắt có hai chuyện, một là lời khai của Tống Gia Cường và Trương Manh, hai là tìm ra chiếc xe kia. Tiểu Vương với Lưu Manh phụ trách lời khai của Trương Manh, xe chắc ở cùng chỗ với Tống Gia Cường, sợ là sẽ không lái đi tùy tiện, phái thêm mấy người đến theo dõi, Trương Kiến dẫn đội. Những người còn lại, tìm những nơi ở trong trường có nước dùng để tẩy rửa lại không thu hút nhiều người chú ý.”

Rồi ông vỗ tay, “Được rồi, thời gian gấp gáp. Bắt giam chỉ có hai mươi bốn tiếng đồng hồ, tạm thời không tìm được DNA của Triệu Bân trên người Cao Ca, quan trọng hơn nữa là không thấy hộp sữa chua đâu, và cũng không tìm được hiện trường đã xảy ra vụ án, hay nói cách khác, không cách nào chứng minh được Triệu Bân đã cưỡng hiếp. Các cô cậu cũng thấy đấy, bối cảnh nhà Triệu Bân khá dày, nếu thả ra ngoài thì muốn bắt hắn ta lại chỉ sợ là khó khăn. Cố gắng lên!”

Lập tức mọi người ồn ào đứng lên, nhất thời trong cả căn phòng chỉ còn lại tiếng đẩy ghế sột soạt.

Còn ở nhà họ Triệu, Chương Nhã Tĩnh thở hổn hển quay về, vừa vào cửa đã thấy Tống Gia Cường thẫn thờ ngồi trên sô pha. Vừa thấy bà ta vào, Tống Gia Cường bật đứng dậy, gọi một tiếng, “Dì họ.”

Chương Nhã Tĩnh nhìn hắn mà thấy ghét, cứ cảm thấy Triệu Bân chính là bị hắn làm hư, nhưng lúc này không phải là lúc để nổi giận, vội vã chất vấn: “Nói thật đi, có phải Triệu Bân làm chuyện này không, làm ở đâu?”

Bọn Tống Gia Cường chắc chắn là Cao Ca không dám nói, nên để hắn lái xe về chỉ vì để tiện dọn dẹp, Triệu Bân bảo có mùi lạ, chứ thật ra không có ý che giấu bằng chứng. Nhưng đến nửa đêm nghe nói Cao Ca báo cảnh sát thì hắn mới cuống cuồng, lúc này Chương Nhã Tĩnh hỏi, làm sao còn dám không nói, vậy là trả lời ngay: “Ở trong xe ạ, anh họ nói về nhà thì bẩn nền nhà anh ấy mất.”

Nhất thời lông mày Chương Nhã Tĩnh lập tức dựng ngược, đập bàn mắng một câu đồ vô liêm sỉ, còn Tống Gia Cường còn chưa kịp phản ứng lại thì nghe thấy Chương Nhã Tĩnh nói: “Nhân lúc người chưa đến, đốt xe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.