Thêm nửa tháng nữa trôi qua, vết thương trên vai Trịnh Hạo Vũ đã gần lành hẳn, Vân San cũng sắp được nhận bằng tốt nghiệp đại học. Thời gian này đã gần đến tết Nguyên Đán, trong thời tiết lạnh giá cuối năm, đào mai vàng rực cả một mảnh trời, khắp thành phố A cũng vì thế mà ngập tràn không khí xuân.
Trịnh Hạo Vũ chưa bao giờ đón tết, trước kia khi còn ở chung với ba mẹ, Trịnh Văn Nhiên đều tận dụng triệt để thời gian để đi xã giao, những dịp lễ tết thế này việc xã giao càng thuận lợi, cho nên năm nào cũng chỉ có một mình hai anh em Trịnh Hạo Vũ ở nhà. Có thể nói, mấy chục năm sống trên đời, Hạo Vũ có mười tám năm đón tết cùng Thiên Vỹ, hai năm đón tết trong quân ngũ, mười một năm còn lại là đón giao thừa trong cô đơn.
Hôm đó, Vân San đạp xe ra phố mua hai cành hoa mai nho nhỏ, một cành đem cắm trong nhà của Thiên Vỹ, cành còn lại mang về nhà của Trịnh Hạo Vũ. Vũ không có thói quen thờ cúng, trong nhà cũng không có bàn thờ cho nên cô đành bày một mâm ngũ quả thật to ở bàn trà, còn tiện tay mua thêm hai cái bánh chưng.
Bày biện xong xuôi, Vân San phủi phủi tay thỏa mãn ngắm thành quả của mình, trong lòng tự nhủ: nhìn kiểu gì cũng thấy căn nhà đơn điệu của Trịnh Hạo Vũ ấm áp hơn rất nhiều, cũng vô cùng đẹp đẽ. Đại ma vương dù có sống đến mấy nghìn năm mà không được hưởng thụ cuộc sống rực rỡ sắc màu như thế này, thì cũng là đời bỏ đi mà thôi.
Vừa mới nghĩ đến đó thì đã nghe tiếng xe của Hạo Vũ đã trở về, lúc bước vào nhà, theo sau anh còn có Trịnh Thiên Vỹ.
Biểu tình đầu tiên của Thiên Vỹ khi nhìn thấy “tác phẩm của Vân San” là há hốc mồm kinh ngạc, thẫn thờ đến mức không thốt ra được câu gì, phải đến nửa phút sau mới có thể lên tiếng:
“San San...em làm đấy à? Em mua hoa mai đấy à?“.
Nói xong, Trịnh Thiên Vỹ không chờ Vân San trả lời đã nhanh chóng đi đến bên bàn trà, chăm chú nhìn cành hoa mai trong bình, khó tin hỏi tiếp: “Em đã khử trùng đủ 3 lần chưa đấy?””
Vân San cười cười, len lén quan sát sắc mặt của Trịnh Hạo Vũ. Sau khi nhìn thấy “không khí tết ngập tràn trong nhà mình”, anh chỉ khẽ nhíu mày chứ không có ý định nói gì, đoán chừng là anh không tức giận cho nên cô mới dám thoải mái trả lời:
“Sáng nay em mua đấy, anh thấy đẹp không?”
“Sao em lại có thể phân biệt đối xử như thế hả? Đồ đẹp như vậy mà chỉ mua cho anh Vũ“. Thiên Vỹ mặt mày lập tức tiu nghỉu, tỏ vẻ phụng phịu với Vân San. Rõ ràng là anh quen cô trước cơ mà, tại sao lại mua cho Vũ mà không mua cho anh.
“Anh về nhà thử xem“.
Trịnh Thiên Vỹ nghe thấy vậy, mặt mày liền hớn hở trở lại. Anh nhanh chân phi đến gần Vân San, thản nhiên khoác vai cô đi vào nhà bếp, vừa đi vừa nói: “Vậy nghĩa là em cũng mua cho anh à? Thế mà không nói sớm, nếu biết trước anh cũng sẽ chuẩn bị quà cho em“.
“Cành mai của anh Vũ có hơi lớn, nên em tách mấy nhánh xấu mang sang cho anh đấy“.
“Cái đứa nhóc này, có tin anh đem em về nuôi không?”
“Anh phải hỏi ý kiến anh trai anh xem có đồng ý không đã chứ?”
“Không cần hỏi, anh lén sang hốt em về“.
...
Trịnh Hạo Vũ nghe thấy hai người cười cười nói nói trong nhà bếp thì trong lòng đột nhiên nổi lên một trận khó chịu. Quả thật, khi nhìn thấy mấy thứ đồ tết Vân San bày trong nhà, anh đã cảm thấy rất vui vẻ, suốt mười mấy năm ở đây, chưa bao giờ anh thấy căn nhà này ấm áp đến vậy, cũng chưa bao giờ cảm thấy trong lòng dễ chịu như thế. Tuy nhiên, không hiểu sao khi nghe Vân San nói cũng mua cho Thiên Vỹ một cành, hai người còn tình tứ khoác vai nhau đi vào nhà bếp, anh lại chỉ muốn lập tức đem cành mai đó ném ra khỏi nhà.
***
Trịnh Thiên Vỹ mồm miệng giỏi ăn nói thế nào thì Hạo Vũ lại hoàn toàn trái ngược. Ở phía bên này, Vân San và Thiên Vỹ cười cười nói nói, thì Vũ chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn. Suốt cả bữa cơm hầu như anh rất ít khi mở miệng, hoặc nếu bắt buộc phải trả lời thì anh cũng chỉ nói vài câu rất ngắn gọn như: “ừ”, “biết rồi”, “ồn ào quá“.
Vân San vốn định nhân cơ hội có Thiên Vỹ ở đây thì sẽ xin Vũ nghỉ vài hôm để về quê ăn tết nguyên đán, nhưng chẳng hiểu sao từ đầu đến cuối cô vẫn không có cách nào mở miệng cho được. Mãi đến khi Hạo Vũ sắp ăn xong, chuẩn bị đứng dậy thì cô mới dám lí nhí lên tiếng:
“Anh Vũ...”
Trịnh Hạo Vũ nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau đi lau lại tay mình, thản nhiên hỏi lại: “Sao vậy”
“Tết...“. Vân San ngừng lại một lát, sau đó mới ngập ngừng nói tiếp: “Em muốn nghỉ vài ngày“.
Thật ra cô vốn biết Vũ không thích ăn đồ của người lạ nấu, mấy ngày liền cô về quê cũng rất lo lắng không biết anh sẽ ăn gì, cho nên đến cả việc xin nghỉ tết bình thường cũng khiến cô phải đau đầu suy nghĩ như vậy. Cũng may, Trịnh Thiên Vỹ ngồi bên cạnh cũng phối hợp ăn ý, bổ sung thêm một câu:
“Đúng đấy, tết nguyên đán phải về quê thăm cha mẹ chứ. Anh hai, cô ấy đâu đón giao thừa tẻ nhạt như mình“.
Hạo Vũ lạnh lùng liếc em trai: “Mỗi năm đón giao thừa với một cô khác nhau, tẻ nhạt chỗ nào?“.
Thiên Vỹ bị chọc đúng tim đen, nhất thời ngượng quá nên lập tức im bặt. Haizzz, ai bảo anh ta là nhị thiếu gia đào hoa, scandal tình sử dài dằng dặc, còn đáng buồn hơn khi cứ nhắc đến Thiên Vỹ là người ta lại liên tưởng đến một câu nói: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Trịnh Hạo Vũ đúng là Trịnh Hạo Vũ, so với người nói nhiều như em trai mình thì anh chỉ cần đúng một câu là có thể hạ gục Thiên Vỹ đến mất cả hình tượng.
Vân San thấy Thiên Vỹ bị mất mặt đến thê thảm cũng biết không thể trông chờ được gì ở nhị thiếu gia này nữa rồi, cho nên đành phải miễn cưỡng nói tiếp:
“Em chỉ về khoảng bốn, năm ngày thôi...”
“Chính xác đi”
“Năm...à không, bốn ngày ạ”
Đúng lúc Hạo Vũ vừa định gật đầu đồng ý thì ở bên kia, Thiên Vỹ đã khôi phục được hào khí sau khi bị đại ma vương triệt hạ: “Anh, hay là mình về quê San San xem tết ở đó thế nào đi“.
“Hả?“. Vân San há miệng to đến mức suýt rơi cả cằm xuống đất, kinh hoảng tột độ. Cái gì mà về quê San San? Cái gì mà xem tết thế nào? Nhà cô ở quê chỉ là loại nhà cấp 4 ba gian, xung quanh còn nuôi đủ ngan, gà, ngỗng, lợn. Có nhìn kiểu gì cũng thấy không hề phù hợp để “hai vị đại gia kia” bước vào, nói gì đến việc xem tết thế nào?
Cô vốn tưởng Thiên Vỹ nói thế đã đủ kinh hoảng lắm rồi, nhưng dường như đại ma vương cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ chấn động cho nên còn bình thản trả lời:
“Cũng được“.
Khủng hoảng toàn tập!
Thiên Vỹ đòi về quê cô vì hiếu kỳ, cô còn hiểu được. Nhưng người không thích làm những loại chuyện tẻ nhạt như Trịnh Hạo Vũ mà cũng có thể đồng ý về thì cô hoàn toàn không thể tin được.
Anh là đại ma vương ưa sạch sẽ số 1 trong lòng phụ nữ toàn quốc đấy, có thể về quê cô chơi à? Chắc chắn là Hạo Vũ bị chập mạch rồi, hoặc là anh không biết vùng nông thôn có “độ sạch sẽ” thế nào, cho nên mới đồng ý dễ dàng như vậy.
Suốt cả buổi tối hôm ấy, tâm hồn Vân San cứ treo ngược cành cây, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Có nghĩ đi nghĩ lại thế nào thì cũng không dám tin được hai vị đại gia của đại gia kia lại muốn theo cô về quê, còn muốn đón tết ở quê cùng cô.
Thật lòng mà nói, lý do Hạo Vũ đồng ý về quê cô là gì, rút cục chỉ có mình anh hiểu mà thôi!!!