Vốn Là Nhân Duyên

Chương 26: Chương 26




Ngày hôm sau, hai anh em Trịnh Hạo Vũ quay trở về nhà cha mẹ ở thành phố A.

Thật ra, từ khi Trịnh Văn Nhiên nhường lại chiếc ghế Tổng giám đốc tập đoàn AON cho Hạo Vũ, thời gian nghỉ ngơi của ông dư giả thêm rất nhiều, và ngược lại, thời gian rảnh rỗi của Hạo Vũ lại trở nên ít đi. Đời người vốn là như vậy, trả giá và nhận lại vĩnh viễn phải có sự ngang bằng, sở dĩ AON có thể tung cánh trên bầu trời thương trường của thế giới như hiện tại cũng là do Trịnh Hạo Vũ đánh đổi bằng biết bao nhiêu công sức và xương máu mới thành.

Anh gia nhập quân ngũ hai năm, dùng 5 năm tiếp theo để học Quản trị kinh doanh, sau khi về nước lại phải lăn lộn gồng gánh sản nghiệp của tư gia, có thể nói, dưới thời của Trịnh Hạo Vũ, tập đoàn AON không những phát triển vượt bậc trên tất cả mọi lĩnh vực kinh doanh mà còn có thể sừng sững đứng vững trước sóng gió của những cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu. Bản lĩnh của Trịnh Hạo Vũ lớn đến thế nào, không phải do cha của của anh dùng cực hình để ép anh khổ luyện, mà là do tư chất bẩm sinh của anh tu dưỡng nên.

Một người đàn ông không những giỏi giang xuất chúng mà còn có ngoại hình cực phẩm như Trịnh Hạo Vũ, khi nào còn chưa kết hôn, khi ấy vẫn sẽ có vô số phụ nữ xếp hàng theo đuổi. Mà kể cả anh đã có vợ đi chăng nữa thì người tình nguyện làm “phòng nhì” của anh cũng đếm cả ngày không hết.

Trần Đức Quân trước nay vẫn là một con cáo già trên thương trường, ông ta chỉ cần nhìn qua cũng biết Hạo Vũ chính là cái chĩnh vàng kiếm tiền như nước của giới kinh doanh đương thời, thế nên ngay từ khi anh còn ở trong quân ngũ, ông ta đã lợi dụng giao tình nhiều năm giữa hai nhà để sắp đặt một cuộc hôn nhân cho Trần Đan Thanh và Trịnh Hạo Vũ.

Khi hai anh em Hạo Vũ về đến biệt thự, ba mẹ anh đang ngồi uống trà trong phòng khách cùng Trần Đức Quân, bên cạnh ông ta còn có cả Đan Thanh.

“Ba, chú Quân“. Trịnh Hạo Vũ chậm rãi đi đến, ngồi xuống đối diện với ba mình, ánh mắt từ đầu đến cuối không thèm liếc Đan Thanh lấy một lần.

Trần Đức Quân thấy thái độ của anh như vậy, trong bụng rõ ràng thấy bất an nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười mở miệng:

“Vũ, lâu rồi không gặp con“.

“Công việc của con có hơi bận, chú vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe“.

Trịnh Văn Nhiên thong thả buông chén trà trên tay xuống bàn, chậm rãi lên tiếng:

“Hôm nay nhân tiện có chú Quân cùng Đan Thanh ở đây, chúng ta bàn đến chuyện kết hôn của con và Đan Thanh luôn đi“.

Hạo Vũ có chút khó xử, tuy nhiên ngoài mặt vẫn lạnh băng không biểu lộ ra cảm xúc gì. Anh và Đan Thanh tuy đã đính hôn hơn mười năm, trong mười năm này dù đã rất nhiều lần bị giục chuyện kết hôn nhưng lần nào anh cũng tìm cớ thoái thác. Hôn sự này vốn dĩ không phải do Trịnh Hạo Vũ tự nguyện, anh chỉ là bất quá nên mới phải thuận theo cha mẹ tổ chức lễ đính hôn mà thôi.

“Ba, hôm nay là ngày tết mà”

“Tết thì phải nói chuyện vui chứ, kết hôn không phải là chuyện vui sao? Song hỉ lâm môn“. Trịnh Văn Nhiên cười cười quay sang Trần Đức Quân: “Ông nói có phải không?”

“Con bé Đan Thanh nhà tôi đã học xong MBA rồi, về nước lần này cũng xem như ổn định hẳn. Nếu có thể kết hôn sớm, chẳng phải chúng ta sẽ có cháu bế sớm sao?

Con cáo già Trần Đức Quân quả thực rất biết cách đánh đúng vào trọng điểm phiền muộn trong lòng của Trịnh Văn Nhiên. Thật ra, Trịnh Văn Nhiên không giống như những người có tiền khác, dù giàu có như vậy nhưng ông cũng chỉ có hai người con, Hạo Vũ năm nay đã hơn ba mươi tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, cũng luôn tìm cớ thoái thác chuyện hôn sự khiến cho ông rất phiền lòng. Trịnh Thiên Vỹ thì thôi khỏi nói, thà ép Vũ kết hôn còn dễ làm hơn là ép con ngựa bất kham như Thiên Vỹ dừng chân.

Trần Đan Thanh nãy giờ im lặng ngồi bên cạnh, nghe thấy cha mình nói như vậy đột nhiên đỏ mặt: “Ba, anh Vũ còn nhiều công việc mà, đâu phải nói kết hôn là có thể kết hôn ngay được chứ!”

“Đan Thanh, con đừng ngại, lần này bác sẽ đứng ra làm chủ cho con, có được không?“. Nói rồi, Trịnh Văn Nhiên quay sang Hạo Vũ: “Con chuẩn bị đi, hai tháng nữa có một ngày rất tốt, tổ chức lễ kết hôn vào hôm đó là hợp lý rồi“.

Bàn tay Trịnh Hạo Vũ nắm chặt thành quyền, trong lòng khó chịu bức bối không sao tả được. Hôm nay nếu không có mặt Trần Đức Quân ở đây, nhất định anh sẽ thẳng thừng từ chối ba mình, có điều, hiện tại Vượng Phát đang góp 20% vốn vào AON, mà dự án đầu tư khu khai thác khoáng sản Núi Cấm đang đến giai đoạn cấp phép rồi, anh không thể nào làm bẽ mặt con cáo già ấy được.

Nói về 20% vốn đầu tư của Vượng Phát vào AON thì cũng không thể quên kể đến công lao của Trần Đức Quân, khi xưa lúc Trịnh Văn Nhiên điêu đứng trước khủng hoảng kinh tế thế giới lần thứ hai thì chỉ có Vượng Phát dang tay giúp đỡ tập đoàn AON, 20% vốn ấy cũng là đầu tư từ những năm đó cho đến bây giờ, lãi suất cũng theo quá trình phát triển vượt bậc của AON mà tăng lên rất lớn. Bây giờ, nếu Trịnh Hạo Vũ từ chối kết hôn với Đan Thanh, e rằng Trần Đức Quân sẽ không ngần ngại rút vốn khiến AON phải đối mặt với nguy cơ thiếu hụt nguồn tiền nghiêm trọng cho dự án khai thác khoáng sản mới.

Cáo già đúng là cáo già, chọn thời điểm cũng quá thích hợp. Vừa là ngày tết đến bàn chuyện hôn sự, vừa là “thừa nước đục thả câu”, một mũi tên trúng hai đích.

Trịnh Thiên Vỹ thấy không khí căng thẳng như vậy, bèn lên tiếng phá vỡ cục diện: “Hai tháng nữa có ngày tốt à, vậy thì tốt quá. Ba, anh hai không nói gì tức là đồng ý rồi“.

Thật ra, Thiên Vỹ dư sức hiểu con người của cha con Trần Đan Thanh, có điều bây giờ có từ chối cũng không giải quyết được gì, trái lại còn manh động đẩy anh em họ vào thế khó xử. Thời gian còn hai tháng nữa, cứ ậm ừ cho qua chuyện này rồi từ từ nghĩ cách.

Trịnh Hạo Vũ khẽ buông bàn tay đang nắm chặt, bình thản trả lời: “Ba, chú Quân, nếu đã chọn được ngày tốt thì cứ quyết định như vậy đi“.

***

Trên đường trở về, Hạo Vũ vẫn đăm chiêu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không hề nói câu gì. Thiên Vỹ hàng ngày vẫn bát nháo, đột nhiên bây giờ cũng im phăng phắc.

Qua một lúc rất lâu, cuối cùng không nhịn được, Trịnh Thiên Vỹ đành phải mở miệng:

“Anh hai, quyết định kết hôn thật đấy à?”

“Dự án Núi Cấm sắp cấp phép rồi“.

“Lần này đầu tư nhiều tiền như vậy, rút chân không kịp nữa“.

Hạo Vũ không nói thêm gì, chỉ có hai đầu mày bỗng dưng nhíu chặt. Lần này nếu nhất định phải kết hôn với Đan Thanh, có nghĩa là anh phải hoàn toàn từ bỏ đi hạnh phúc của bản thân mình. Một bên là công sức cả một đời cha mẹ gây dựng, một bên là tình cảm cá nhân. Rút cục bỏ ai, không nên bỏ ai, anh không nghĩ ra được.

Sống trên đời, có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn và bất hạnh, người ta không thể đoán trước được ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng nếu gặp phải chỉ có thể kiên cường đối mặt. Có lẽ, chuyện bi đát nhất của đời người không phải là “yêu biệt ly”, “hận dài lâu”, mà là bản thân muốn yêu một người nhưng cố thế nào cũng không được.

Trịnh Hạo Vũ không hiểu thế nào là yêu, không biết thế nào là đau lòng vì một người, nhưng anh biết: người phụ nữ anh muốn lấy làm vợ, nhất định không phải là Trần Đan Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.