Vòng Bảy Người

Chương 8: Chương 8




Phương đông đã hửng sáng, tiếng kêu của chim sớm đánh thức Chu Quyết từ trong nửa mộng nửa ngủ, cậu xoa bả vai phát hiện mình cư nhiên ngủ gục như vậy, lại nhìn chuông báo thức đã là 5h ngày kế. Thời điểm này trong ký túc xá ngoại trừ tiếng ngáy khò khò khoa trương của Tam Béo sẽ không còn thanh âm nào khác, hôm qua mọi người vốn chơi suốt đến tận rạng sáng, sau đó lại tiến hành nghi lễ Tát Mãn quỷ dị, tiếp theo đó là cả đêm đọc tiểu thuyết, tiêu hao tinh thần như vậy, cho dù là mấy thanh niên trai tráng như bọn họ cũng chịu không nổi, cho nên đều ào ào ngã đầu thiếp đi.

Chu Quyết cũng không nhớ rõ mình ngủ lúc nào, cậu vung cánh tay muốn cất cuốn tiểu thuyết đi, không ngờ cuốn tiểu thuyết vốn đặt trên bàn lại một lần nữa không cánh mà bay. Chu Quyết vội đánh thức Khỉ Còi cách cậu gần nhất, hỏi hắn tiểu thuyết đâu. Khỉ Còi hai mắt đỏ bừng, xoa mắt chỉ vào Tam Béo nói: "Không phải đều là nó cầm đọc sao? Mày hỏi nó ấy."

Lúc này Phùng Lão Cửu bị tiếng nói chuyện của mọi người đánh thức, hắn gãi đầu tóc rối bù đang tìm kính mắt của mình, hỏi vặn lại: "Mấy giờ rồi? Hôm nay có tiết gì nhỉ, tao thật sự mở mắt hết nổi muốn ngủ tiếp một lát nha. . . . . ."

Chu Quyết vỗ bụng Tam Béo nói: "Ê! Đứng lên cho tao"!

Tam Béo lầu bầu hai tiếng, chóp chép miệng xoay người cư nhiên lại ngủ như chết. Chu Quyết xuất ra tuyệt chiêu, bóp miệng mũi Tam Béo, qua chưa đầy 1 phút đã khiến con heo lười đánh đấm không động này rốt cuộc bị nghẹn nín tỉnh dậy. Hắn cáu kỉnh quát: "Tao chém a! Tiểu tử mày sau này còn đùa chiêu đó nữa, mày tin buổi tối tao đánh lén bạo Y hoa cúc của mày không hả. Con bà nó, ngạt chết người ta a."

(Bánh Tiêu: bạo Y hoa cúc, Y là dâm đó viết tắt của 'dâm' :)) còn hoa cúc chính là hố đen vũ trụ giữa hai mông đó =]])

Chu Quyết đối với chiêu thức sát thủ này có chút đắc ý, nhưng lúc này cậu càng quan tâm hơn chính là quyển tiểu thuyết đó đã đi đâu, cậu hỏi: "Sách đâu?"

Tam Béo hỏi ngược lại: "Sách gì?" Hắn qua ba giây rốt cuộc từ trong giấc ngủ tỉnh lại, vuốt đầu nói: "Ờm, mày nói quyển tiểu thuyết kia hả, tao đặt trên bàn không có động tới a. Thế nào?"

Chu Quyết quay đầu lại hỏi Phùng Lão Cửu vẫn như trước còn đang nằm úp sấp trên giường: "Lão Cửu mày có động tới không?"

Phùng Lão Cửu bởi vì cả đêm đều theo mấy đứa này dây dưa, cho nên căn bản nằm trong trạng thái nửa mê man, hắn mơ hồ nói: "Không có a, tao thấy tên béo niệm niệm thì ngủ tao cũng gục đầu ngủ, hôm nay còn phải lên lớp đó, đừng phiền tao, cho tao ngủ một chút, chỉ một chút thôi mà. . . . . ."

Chu Quyết cào tóc, đây không phải là lần đầu quyển sách này mất tích khó hiểu, chẳng lẽ nói quyển sách này có ý thức của mình? Cho nên lại trở về thư viện rồi? Không đúng a, không phải nói không có quỷ sao? Chu Quyết càng nghĩ càng buồn bực, dứt khoát chôn đầu trên gối nói: "Tam Béo, thay tao xin phép, cứ nói tao tiêu chảy muốn xin nghỉ ốm."

Tam Béo chống thắt lưng ưỡn bụng bự lắc đầu nói: "Lão nhị, mày tuyệt đối đừng nghĩ tiên hạ thủ vi cường (ra tay trước thì có lợi), tao đưa ra yêu cầu này trước, tao cho mày biết hôm nay là tiết của Trần Hạo, tự mày lo liệu đi. Anh ta đang gắt gao nhìn chòng chọc mày đó."

Chu Quyết cực kỳ không thoải mái ném cái gối ra, ai thán một tiếng cởi áo thun đi vào phòng rửa tay. Mà phía sau lại truyền đến tiếng cười gian của Tam Béo nói: "Không phải thầy Trần của chúng ta coi trọng mày chứ. Mày xem ánh mắt anh ấy nhìn mày, chậc chậc."

Chu Quyết thay quần áo xong một cước đá văng cửa nhà xí quay hướng Tam Béo nói: "Nói thật, có lúc tao thật sự hoài nghi mày có phải là một thủy tinh (Bánh Tiêu: thuật ngữ trên mạng dùng để chỉ nam giới đồng tính luyến ái) không, cho dù thế cũng đừng đem tất cả nam nhân trên thế giời đều hóa thành đồng loại. Anh ấy coi trọng tao tao chưa chắc đã để ý anh ấy, trừ phi anh ta đổi giới tính, không! Cho dù có là nữ, tao cũng xin lỗi nhưng mà không cần!"

Tuy nói tình thế bắt buộc đành phải đi học, song còn chưa bắt đầu hai mươi phút, Chu Quyết đã mệt mỏi muốn ngủ, gật gà gật gù. Thân hình đẫy đà của Tam Béo tạo cho Chu Quyết tấm chắn tốt nhất, dù cậu nằm úp sấp ngủ cũng sẽ không bị phát hiện. Huống hồ Trần Hạo lên lớp chưa bao giờ gọi người đứng lên trả lời vấn đề, anh chỉ tự mình nói, nói xong thì thả người. Anh thích chính là điểm danh xem học sinh có đến đủ không để trừ điểm.

"Môn dân tộc loại này các bạn có thể nói nó là một môn học thuật, cũng có thể nói tương đối khô khan. Tóm lại để xem các bạn làm thế nào ứng phó với môn này. Tốt, vậy kế tiếp chúng ta điểm danh. . . . . .Đúng rồi, Chu Quyết sau khi tan học em ở lại."

Chu Quyết so vai, bất đắc dĩ không ngừng lắc đầu, Tam Béo ngồi phía trước giảo hoạt quay đầu lại nhìn, cười làm mặt quỷ, ra vẻ đúng là người ta rất để ý mày đó nha.

Đương nhiên điểm ấy Chu Quyết bị mắc gì đó nơi cổ họng, không cách nào nói khổ. Chu Quyết đi tới cạnh Trần Hạo, Trần Hạo cũng không ngẩng đầu lên chỉ vào vài cuốn sách và một tờ giấy nói: "Sách này đọc xong rồi, cậu trả rồi mượn tiếp năm cuốn, danh sách ở đây."

Chu Quyết khoanh tay không nhận sách, cậu vẻ mặt tiếc nuối nói: "A nha, thật sự không khéo em nghỉ việc ở thư viện rồi. Xin lỗi thầy nha!"

Ngoài dự liệu của Chu Quyết, Trần Hạo mạnh ngẩng đầu nhìn cậu hồi lâu, mới mở miệng nói: "Cậu. . . . . .Tại sao không làm nữa?"

Chu Quyết bị tình tự đột ngột biến hóa của anh khiến cho giật mình, cậu thụt lùi từng bước cười khan nói: "Không phải đã khai giảng rồi sao, em phải chuyên tâm học hành."

Khóe mắt Trần Hạo xẹt qua một tia vị đạo thăm dò, anh hạ giọng hỏi: "Không còn chuyện gì khác? Tỷ như . . . . . ."

Chu Quyết cũng hạ giọng, thử thăm dò ngược lại: "Tỷ như?"

Trần Hạo không có cách nào từ trong ánh mắt và vẻ mặt Chu Quyết nhận ra được thần sắc mà anh muốn, anh thoáng ngẩng đầu nói: "Không có gì, tự mình đến cũng được, cậu không đến. . . . . .Cũng tốt."

Trần Hạo không có phát hiện thần sắc của Chu Quyết, nhưng thần sắc của anh lại không thể tránh được đôi mắt của Chu Quyết, Chu Quyết trái lại muốn thăm dò chuyện chị ruột của anh mất tích, cậu muốn xác định chuyện chị của anh nổi điên và mất tích cùng quyển Vòng Bảy Người này có liên quan gì không, trắc quỷ tối qua rất kỳ quặc, quá mơ hồ. Hơn nữa quyển sách này lại một lần nữa mất tích khó hiểu, thật sự quỷ dị nói không nên lời. Chỉ sau khi xác định chuyện của chị Trần Hạo, mới có thể xem như khiến cậu an tâm hoàn toàn.

Trần Hạo thấy Chu Quyết không rời đi ngay hỏi cậu còn chuyện gì sao? Chu Quyết sờ ót ra vẻ thần bí nói: "Tôi. . . . . .Tôi tìm được một quyển sách trong thư viện."

Trần Hạo không chút hứng thú ừ một tiếng, Chu Quyết phát hiện còn phải nạp thêm nguyên liệu, cậu ho một tiếng, nói thêm: "Quyển sách này có chút quái. . . . . .Hình như nói về. . . . . .Mấy kẻ trộm mộ. . . . . ."

Trần Hạo nghe được ba chữ cuối cùng đó rốt cuộc dừng bút, anh bộp một tiếng đóng sách, dùng ánh mắt ý bảo Chu Quyết đi theo anh. Chu Quyết kỳ thật cũng không muốn nhìn loại phản ứng này của anh, bởi vì loại phản ứng này của anh chỉ có một giải thích, đó chính là anh biết quyển sách này, hơn nữa tám chính phần mười chuyện của chị anh ta cùng quyển sách này có quan hệ mật thiết.

Trần Hạo đưa Chu Quyết đến tầng hầm, nơi đó ngoại trừ cái bàn cũ nát và một ít dụng cụ dạy học hư hỏng ra thì không còn gì nữa, ngay cả đèn cũng không có một cái. Rõ ràng là ban ngày mà đưa tay không thấy được năm ngón, còn có thể nghe được thanh âm nước chảy trong đường ống. Nơi này ngoại trừ dụng cụ vệ sinh và vật tư căn bản không có người lui tới.

Trần Hạo xoẹt một tiếng, châm điếu thuốc, ánh lửa mỏng manh yếu ớt chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của anh có chút khác thường, trong mắt Chu Quyết dường như cảm thấy có chút không giống Trần Hạo lắm.

Trần Hạo nói thẳng hỏi: "Quyển sách kia cậu đã xem?"

Chu Quyết do dự có nên trả lời không, Trần Hạo thấy Chu Quyết không đáp, mạnh hút một ngụm thuốc hồi lâu mới mở miệng nói: "Nếu cậu chưa đọc, vậy tôi khuyên cậu nên quên quyển sách này đi. Sau đó vĩnh viễn cũng đừng đến đó nữa."

Chu Quyết bất động thanh sắc hỏi: "Nếu đọc thì sao?"

Trần Hạo nghiêm túc mở miệng nói: "Vậy thì xong rồi."

Chu Quyết chột dạ cười nói: "Anh nói tôi nghe không hiểu, đọc một quyển sách làm thế nào thì xong rồi?"

Trần Hạo cơ bản đã xác định Chu Quyết tuyệt đối đã đọc quyển sách này, kỳ thật anh vẫn luôn có chút hoài nghi, nhưng anh lại cảm thấy Chu Quyết có chút không giống. Cho nên chưa từng đưa ra câu hỏi trước, trái lại hôm nay Chu Quyết tự mình tìm đến anh nói chuyện này. Khiến Trần Hạo cũng có chút bất ngờ.

Anh nói: "Quyển sách này là một quyển sách quỷ, mọi người từng xem sách đều mất tích."

Sau lưng Chu Quyết bắt đầu chẳng biết tại sao mà có chút lạnh run, nhưng nghĩ đến nghi lễ tối qua, tốt xấu cũng khiến cậu có chút tâm lý an ủi. Cậu cười khẩy nói: "Sách quỷ? Thầy à, anh đang nói đùa hả, trên thế giới này làm sao có thể có quỷ được chứ?"

Trần Hạo không ngờ Chu Quyết sẽ nói vậy, điều này khiến anh cũng có chút nao núng, anh bắt đầu hoài nghi Chu Quyết tới cùng đã xem quyển sách kia hay chưa, dù sao hiện giờ sách viết về trộm mộ nhiều vô kể. Anh đứt quãng nói: "Này. . . . . .Tóm lại, tình tiết của quyển sách sẽ ảnh hưởng đến hiện thực cuộc sống."

Chu Quyết liền vội vàng hỏi: "Anh cũng đã xem?"

Trần Hạo lắc đầu nói: "Nếu tôi đã xem, tôi hiện tại sẽ không ở đây."

Tư duy Chu Quyết vừa chuyển, vội nói: "Chị của anh đã xem?"

Trần Hạo mím môi, một lúc lâu sau anh mới nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lại hỏi: "Quyển sách này tên là《Vòng Bảy Người 》đúng không?"

Chu Quyết thấy Trần Hạo nghiêm túc như vậy, bất đắc dĩ buông phòng tuyến tâm lý cuối cùng, cậu rũ tay xuống thở dài nói: "Đúng vậy, tôi đã xem. Hơn nữa việc lạ anh nói đã bắt đầu xảy ra trên người của tôi."

Trần Hạo đột nhiên đưa tay bắt lấy bả vai Chu Quyết, Chu Quyết cảm giác được tay tiểu tử này run rẩy lợi hại. Trần Hạo ôm trụ Chu Quyết hung tợn nhìn cậu, phảng phất như muốn từ trên người Chu Quyết chọc ra một lỗ, mà ánh mắt của anh lại trở nên càng ngày càng cay đắng. Trần Hạo đứt quãng nói: "Chị gái tôi. . . . . .Nói cho tôi biết chị ấy đã xem quyển sách này, thời điểm đó chị ấy đã bắt đầu bất thường, cần thuốc trị liệu. Tôi tưởng rằng bệnh của chị lại tái phát. Chị ấy luôn viết trên giấy một vài thứ gì đó đọc không hiểu, vài thứ kia có khi là đại danh, có khi là số liệu, còn có thêm một ít hình hình học kỳ quái. Sau lại có một ngày bệnh của chị đột nhiên chuyển biến tốt đẹp nói muốn tôi mang chị ra ngoài một chút, thời điểm đó chị ấy cố ý trêu chọc mấy tên lưu mạnh, lúc tôi ứng phó với lưu mạnh, chỉ chớp mắt chị ấy đã không thấy tăm hơi. Từ đó về sau rốt cuộc bặt vô âm tín. Đến giờ đã năm năm, sau đó tôi là từ trong nhật ký của chị biết về chuyện quyển sách này. Ngay từ đầu chị ấy mạc danh kỳ diệu có được quyển sách kia, sau đó là loại hiếu kỳ không cách nào khắc chế, thúc đẩy chị không ngừng đọc, tiếp đó trong câu chuyện có chút chuyện ảnh hưởng đến cuộc sống của chị, chị ấy là một nữ nhân phi thường nghiêm túc cẩn thận, chị bắt đầu vận dụng quy luật trong sách, phát hiện trong sách sẽ ám chỉ chuyện sắp xảy ra, loại chuyện này sẽ dẫn dắt chị ấy đi tìm một thứ, đồng thời tránh được một thứ. Nhưng nhật ký của chị ấy không đầy đủ, hơn nữa chị ấy có rất nhiều vấn đề đặt ra, mà đáp án không hề viết trong nhật ký."

Chu Quyết cảm giác lực đạo tay của Trần Hạo buông lỏng không ít, nói ra những lời này phảng phất như đang nói ra bí mật sâu kín trong lòng anh. Cậu không ngờ Trần Hạo sẽ nói nhiều như vậy. Chu Quyết hỏi: "Chẳng lẽ anh không hoài nghi những gì chị gái chép trong nhật ký sao? Dù gì thời điểm kia chị ấy đã điên rồi."

Trần Hạo buông Chu Quyết ra, chán chường tựa bên cạnh một bệ giảng hỏng nói: "Ngay từ đầu tôi cũng cho là vậy, nhưng một câu nói của chị đã cứu tôi một mệnh, điều này khiến tôi bắt đầu chậm rãi tin tưởng lời của chị ấy."

"Chuyện gì?"

Trần Hạo hút mạnh một ngụm thuốc, anh cau mày ho khan, sau đó nói: "Chị ấy trước khi mất tích vài ngày đã bảo tôi tuyệt đối đừng gom đủ con số 13."

Chu Quyết hồi tưởng nội dung trong tiểu thuyết, nhưng cậu mỗi lần đều là xem đứt quãng, chưa đọc đến phần sau, liền dứt khoát hỏi: "Ý tứ gì?"

Trên mặt Trần Hạo xuất hiện khủng hoảng hiếm có, anh nói: "Chị ấy chỉ nói một câu kia, rồi cúi đầu tiếp tục lầm bầm lầu bầu. Vào ngày hôm đó tôi từ viện nghiên cứu đi ra, tôi muốn đi thang máy xuống. Mọi người đông nghẹt, sau khi tiến thêm vào một người to con cảnh báo quá tải liền vang lên. Nhưng không ai nguyện ý ra ngoài, tôi bị chen ở chính giữa, đúng lúc đếm nhân số, phát hiện tính thêm tôi tổng cộng mười bốn người, tôi đột nhiên nhớ đến lời của chị đừng để đến số 13, tôi vốn không nghĩ nhiều, nhưng thấy tất cả mọi người không chịu xuống, vậy tôi xuống cũng được dù sao tôi không vội. Liền chen ra ngoài, sau đó. . . . . .Thang máy phát sinh sự cố, mười ba người bên trong không một ai sống sót. Đều rơi chết."

Cậu vuốt gương mặt có chút chết lặn nói: "Nói cách khác chị của anh từ trong quyển sách chỉnh lý ra một bộ bí kíp có thể phòng ngừa phát sinh nguy hiểm trong tương lai? Thật không thể tưởng tượng nổi. . . . . ."

Sắc mặt của Trần Hạo cũng không bởi vì nói ra sự tình này mà cảm thấy tốt hơn, ngược lại khiến anh có vẻ càng thêm u ám. Anh chợt nghĩ đến gì đó hỏi: "Vậy quyển sách kia đâu? Sau khi cậu xem qua quyển sách kia hiện tại ở đâu?"

Chu Quyết nghĩ đến quyển sách da đầu lại nhanh chóng căng thẳng, cậu than thở nói: "Lại mất rồi, sách này giống như tự có chân, lại biến mất rồi."

Trần Hạo không hề hoài nghi, anh gật đầu nói: "Trong nhật ký của chị tôi cũng nói sách này sẽ biến mất khó hiểu, nhưng chỉ cần xem qua sách mọi người sẽ bị lôi vào, cho nên cậu vẫn sẽ nhìn thấy nữa. Do đó tôi mới nói đây là một quyển sách quỷ."

Chu Quyết lắc đầu nói: "Không đâu, không phải là sách quỷ, chúng tôi đã làm kiểm tra, kết quả quyển sách này một chút tà khí cũng không có."

Trần Hạo như thay đổi tâm trạng, châm điếu thuốc thứ ba, anh nói: "Kiểm tra cái gì?"

Chu Quyết biết học thức của tiểu tử này cùng sự chuyên nghiệp của anh, anh cũng muốn ở trước mặt nhân sĩ chuyên nghiệp khoe khoang một chút nên nói: "Chẳng biết anh có từng nghe qua Đo Thái Âm Càn Khôn chưa?"

Trần Hạo ngậm điếu thuốc nhìn cậu nói: "Tiểu tử không sai, biết pháp thuật cổ xưa của Tát Mãn, tên này kỳ thật là Mãn Thanh sau khi chiếm được ngôi báu của Trung Nguyên, ngôn ngữ Ngạc Luân Xuân (ngôn ngữ Ngạc Luân Xuân là một nhánh của ngôn ngữ Cổ Tư) gọi là Biệt Á Trát Cáp Đặc, ý là lời cầu nguyện của mặt trăng. Sau đó Tát Mãn giáo cùng Đạo giáo của bản thổ Trung Nguyên dung hợp, tự xưng một bộ thuật đo đạc. Cho nên đời sau gọi là "Thái Âm Càn Khôn Trắc", trò này thật có thể tra ra âm khí bám trên người hoặc sự vật."

Chu Quyết nói: "Chúng tôi đo ra nó không có âm khí."

Trần Hạo nghe những lời này, im lặng hạ điếu thuốc liếm môi nói: "Không có? Vậy chứng tỏ những việc này đều là con người làm?"

Chu Quyết gật đầu nói: "Đúng, tôi cũng cho là vậy, tôi hiện tại hoài nghi nhất chính là chị gái của anh. Bởi vì lúc đầu khiến tôi nhìn thấy quyển sách này kỳ thật chính là một nữ nhân. Tôi hoài nghi chị gái anh chưa rời khỏi thành phố này."

Trên mặt Trần Hạo lộ ra biểu tình hoang mang, hồi lâu anh mới mở miệng nói: "Như vậy, nếu cậu lại một lần nữa nhìn thấy quyển sách kia lập tức cho tôi biết. Tôi sẽ chạy tới đầu tiên, đây là số di động của tôi cậu nhớ có việc phải gọi điện thoại cho tôi."

Sau đó hai người liền chia tay quay về, Chu Quyết bắt đầu tiêu hóa và phân tích lời Trần Hạo nói, nhưng ngay cả Trần Hạo cũng tin tưởng kết quả của Thái Âm Càn Khôn Trắc, vậy chỉ có một loại khả năng, là do con người. Nếu không phải Trần Hạo giở trò, khả năng lớn nhất chỉ còn lại chị gái hành tung không rõ kia của Trần Hạo.

Vừa đi vừa nghĩ cậu đã trở lại ký túc xá, trong phòng chỉ có mình Khỉ Còi, Chu Quyết buông túi sách trực tiếp ngã vào trên giường. Mãi đến khi ăn cơm trưa mới bị Tam Béo đẩy tỉnh. Vì vậy hai người cùng đi ăn cơm trưa. Lúc ăn cơm cậu lại hỏi: "Sách này tới cùng đã chạy đi đâu?"

Tam Béo xì xụp ăn mì nói: "Gì? Không phải đã nói mày rồi sao tao không động vào."

Chu Quyết chưa từ bỏ ý định truy hỏi nói: "Vậy làm thế nào lại mất?"

Tam Béo đảo trắng mắt ý là tao làm sao biết. Cậu chọn một ít chuyện Trần Hạo nói cho mình biết nói cho tên mập này, Tam Béo vuốt mép nói: "Ý của mày là, quyển sách này chính là có đạo lý?"

Chu Quyết bới vài muỗng cơm nói: "Không rõ ràng lắm, chung quy cảm thấy còn có chuyện gì đó chúng ta còn chưa hiểu rõ, nếu thật sự có chuyện, người anh em mày cũng từng cầm quyển sách kia, nói trắng ra là chúng ta giống nhau đó."

Tam Béo lúc này mới hơi có chút ý thức nguy cơ, hắn nhe răng tự mình an ủi: "Biện pháp trắc quỷ của Khỉ Còi kia ngay cả Trần Hạo cũng đồng ý, chúng ta còn sợ hãi gì chứ? Mày đừng luôn sợ bóng sợ gió như vậy."

Ngay khi bọn Chu Quyết vừa nói vừa ăn, Khỉ Còi vọt mạnh vào phòng ăn, nhìn thấy Tam Béo và Chu Quyết vội vàng chạy tới nói: "Mau! Mau trở về! Đã xảy ra chuyện!"

Chu Quyết bảo Khỉ Còi đừng hoảng hốt, Tam Ba hỏi: "Chuyện gì?"

Khỉ Còi nuốt vài ngụm nước miếng mới lên tiếng: "Cửa mở không ra! Lão Cửu còn ở bên trong!"

Khỉ Còi bởi vì bối rối, căn bản nói không ai có thể nghe hiểu được, bất quá Chu Quyết cảm thấy sự tình rất nghiêm trọng, cậu lôi kéo Tam Béo nhanh chóng trở về ký túc xá. Cánh cửa ký túc xá khóa trái từ bên trong, mà bên trong chợt nghe tiếng quát tháo của Phùng Lão Cửu từ xa xăm. Gọi đến muốn bao nhiêu thê lương thì có bấy nhiêu thê lương.

Chu Quyết vặn nắm cửa vài lần, nhưng cánh cửa không hề suy suyển, cậu đập cửa hô: "Lão Cửu! Xảy ra chuyện gì? Mở cửa mau a!"

Chợt nghe thấy Phùng Lão Cửu bên trong điên cuồng hô: "Đừng tới đây! Đừng tới đây! A. . . . . ."

Sau đó là một trận tiếng cười cổ quái, loại tiếng cười này giống như tiếng kêu của động vật, sau đó Phùng Lão Cửu suy yếu cầu xin tha thứ nói: "Tôi. . . . . .Tôi không thấy! Tôi không biết! Buông tha cho tôi đi! Tôi xin đó!"

Nhưng tiếng cười cổ quái vẫn chưa từng dừng lại, sau đó cửa bị gõ peng một tiếng, Chu Quyết sợ hãi đẩy lùi, tiếp theo chợt nghe thấy một tiếng thủy tinh vỡ, bồi theo tiếng nữ nhân thét chói tai. Tam Béo gọi lớn: "Không tốt! Lão Cửu nổi điên rồi! Hắn nhảy lầu tự sát rồi!"

Ba người một mạch chạy xuống lầu, thời điểm này phía dưới đã vây quanh rất nhiều người, Chu Quyết chen vào đám người, liền nhìn thấy Lão Cửu ngửa mặt ngã trên mặt đất, sau đầu một vũng máu tràn ra. Tay và chân còn đang co rút không ngừng, như đang giãy giụa lần cuối, khuôn mặt vặn vẹo cực độ. Cổ quái nhất chính là tròng mắt của hắn, đôi mắt hắn hướng hai bên huyệt thái dương tách ra, đây là chuyện con người không cách nào làm được. Hắn còn chưa tắt thở, trong miệng, trong lỗ mũi đều đang ứa ra bọt máu.

Ba người Chu Quyết nhìn chằm chằm Lão Cửu ngã nghiêm trọng như thế, đều choáng váng, không biết ai kêu lên một câu: "Xe cấp cứu! Tai nạn chết người rồi!"

Chu Quyết bị một tiếng la hét này kinh động hoàn hồn, cậu vội vàng ngẩng đầu phát hiện cửa sổ của bọn họ xuất hiện một bóng người, nhưng nhân ảnh nọ rất nhanh liền biến mất, rồi sau đó là một luồng sương khói màu đỏ. Chu Quyết đột nhiên ngửi thấy một mùi máu thối nói không nên lời, mùi này khiến người ta rùng mình.

Khỉ Còi vội vàng hô: "Mẹ nó, cháy rồi! Ký túc xá của chúng ta đó!"

Nói xong rất nhiều người đều xông về trợ giúp, thời điểm này Khỉ Còi mặc kệ ba bảy hai mươi hay không phá mở cửa chính, quả nhiên trên bàn bắt đầu bốc cháy, thế lửa không lớn rất nhanh đã bị dập tắt. Nhưng cái bàn đã bị đốt khét, thứ gì phía trên cũng đều thành than đen. Than đen hình thành lộ ra khuôn mặt cổ quái, như một người tuyệt vọng đang cười nhạo cái gì đó. Khuôn mặt này Chu Quyết nhớ đã nhìn thấy qua ở đâu đó, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi, nơi nào sẽ có khuôn mặt lộ ra sự tuyệt vọng như vậy.

Chu Quyết há hốc mồm đứng tại chỗ, ngơ ngác hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra? Đây là có chuyện gì hả?"

Sau đó còi xe cấp cứu xe cảnh sát loạn lên, đội phòng cháy đẩy ba người ra khỏi phòng, mà Chu Quyết nhìn thấy ở góc cửa, là túi sách của Phùng Lão Cửu, bên trong cư nhiên lại một lần nữa xuất hiện quyển tiểu thuyết bìa màu vàng -- Vòng Bảy Người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.