Võng Du – T Bất Kiến T

Chương 29: Chương 29




Lộ Viễn tìm địa chỉ cửa tiệm của Lý Kiêu, cậu từ bên ngoài nhìn nhìn, tựa hồ không có ai.

Cậu đẩy cửa đi vào, lúc này mới thấy Lý Kiêu đứng lên.

Lộ Viễn lại một lần nữa sửng sốt một chút.

Lần trước khi lần đầu tiên gặp Lý Kiêu, Lý Kiêu tây trang giày da, đi xe mà đến, nếu như không mở miệng nói chuyện còn tưởng rằng hắn chính là công tử nhà giàu.

Lần này… Lý Kiêu mặc T sơ mi quần bò, trên người mang tạp dề, vẻ mặt vui sướng đi về phía cậu.

Lộ Viễn trầm mặc một chút.

Đây thật là quán bàn du sao? Vì cái gì Lý Kiêu thoạt nhìn giống như ông chủ tiệm trà sữa?

Lý Kiêu thấy Lộ Viễn, trong lòng thật cao hứng, ho khan một chút, nói: “Hoan nghênh quang lâm.”

Lộ Viễn phiêu qua hắn một cái liếc mắt, tìm cái bàn ngồi xuống.

Lý Kiêu cười đi theo sau, tiếp tục giả vờ: “Cậu muốn uống cái gì a? Ở đây có nhiều thứ uống rất ngon.”

“Ta muốn một ly vị trà sữa.”

“…”

Lý Kiêu rốt cục không nhịn được nữa, cười vươn tay xoa đầu Lộ Viễn: “Nơi này không phải tiệm trà sữa, đại ca.”

Lộ Viễn vẫn là né tránh, nói: “Thôi đi, ngạo kiều đại thúc.”

Lý Kiêu kéo ghế dựa lại ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi: “Cậu làm sao tìm được nơi này?”

Lộ Viễn nói: “Loan câu nói cho tôi biết.”

“Cô ấy làm sao biết?”

“Oa oa không khóc nói cho cô ta biết.”

“…”

“Hắn nói năm đó anh từng ở yy nói qua cửa tiệm ở đường xx, nguyên con đường quán bán bàn du cũng chỉ có chỗ này.”

Lý Kiêu hơi cảm thấy có điểm áy náy, nói: “Cậu tìm chắc thật sự là vất vả lắm.” Hắn lấy từ trong tạp dề ra một tấm danh thiếp, đưa cho Lộ Viễn, “Này, danh thiếp.”

Lộ Viễn tiếp nhận, vừa thấy, khóe miệng co rúm một chút.

Lão bản bàn du rất tuấn tú.

Lộ Viễn ngẩng đầu lên, nhịn nửa ngày vẫn là nói: “ý anh nói mình rất tuấn tú sao?”

Lý Kiêu mất tự nhiên: “Vốn đang không biết xấu hổ, cậu hỏi xong liền thấy ngượng ngùng.”

Lộ Viễn đem danh thiếp cất vào, điều chỉnh sắc mặt một chút mới nói: “Tôi hôm nay tới chủ yếu là do có chuyện.”

Lý Kiêu không tự giác ngồi thẳng dậy, nghĩ thầm chắc Lộ Viễn sẽ mắng mình ngày hôm qua ngạo kiều : “Chuyện gì a?”

Lộ Viễn theo trong túi xách của mình lấy ra một tấm giấy khen, nói: “Hôm trước chúng ta không phải bắt được một tên cướp sao? Nữ sinh kia chạy đến trường học của tôi khen ngợi chúng ta, học viện liền phát cho tôi giấy chứng nhận.”

Lý Kiêu hoàn toàn không nghĩ tới Lộ Viễn nói chính là chuyện này, còn đang sững sờ, ánh mắt chuyển qua tấm giấy khen, nghĩ thầm đã bao nhiêu năm rồi mình chưa thấy qua thứ này…

Lộ Viễn tiếp tục nói: “Đây không phải là trọng điểm, nữ sinh kia nghĩ anh cũng là sinh viên, tôi nói anh đã ra xã hội làm việc rồi nên trường học cũng liền mặc kệ. Nhưng là trường có thưởng cho tôi một số tiền, nhưng đây không phải là công lao của một mình tôi, tôi cảm thấy hẳn là nên chia cho anh một nửa.”

Lý Kiêu nghe xong lời của Lộ Viễn, rốt cục phục hồi tinh thần lại, đột nhiên nở nụ cười: “Cậu thật sự là rất đáng yêu.”

Lộ Viễn tức giận trừng hắn.

Lý Kiêu cười nói: “Đây là trường học thưởng cho cậu, cậu lấy là tốt rồi.”

Lộ Viễn nói: “Chính là chúng ta hai người cùng nhau…”

Lý Kiêu đánh gảy lời của cậu: “Tôi là người ngoài xã hội, hẳn là sẽ tìm ra chỗ làm việc của tôi mà phát tiền thưởng thôi, vì thế cậu giữ lại cái này đi.”

Lý Kiêu sợ Lộ Viễn còn muốn dây dưa, liền nói: “Cậu không phải muốn uống trà sữa sao? Tôi làm cho cậu một ly.”

Hắn đứng dậy, đi pha trà sữa.

Lộ Viễn lúc này mới hảo hảo mà đánh giá cửa tiệm, đây cũng không tính là cửa tiệm lớn, Lý Kiêu đem phòng khách cùng phòng ngủ khai thông, để vài cái bàn, vách tường được sơn màu tím, phía trên dán mấy tờ menu, chính là Lộ Viễn lại còn nhìn thấy được mấy tấm poster của game Kiếm Tam.

Lý Kiêu đem trà sữa đưa tới trước mặt Lộ Viễn, Lộ Viễn cầm lên uống ngay một hơi, nói: “Anh thật sự không muốn sửa sang lại thành tiệm trà sữa sao?”

“…”

Lộ Viễn uống trà sữa đủ rồi, lại nói tiếp: “Chúng ta lại thảo luận một chút chuyện ngày hôm qua.”

Lý Kiêu nghĩ thầm, đến rồi đến rồi, rốt cục đến rồi.

Lộ Viễn thật lòng mà nói: “Anh thật sự không được.”

“…”

Lý Kiêu đột nhiên cười lạnh một chút: “Tôi không được?”

Lộ Viễn sửng sốt.

Lý Kiêu mạnh nghiêng người qua.

Lộ Viễn còn đang ngẩn người, trong lòng cả kinh, nghĩ thầm xong rồi Đột (tên một chiêu thức) của Thiên Sách đã tới, phải lui về sau tránh.

Vì thế… cậu liền hướng phía sau mà nhảy…

Lộ Viễn phản xạ có điều kiện theo trên ghế nhảy dựng lên, né tránh Lý Kiêu.

Cậu đứng ở một bên hỏi: “Anh muốn làm gì?”

Lý Kiêu cười cười, hướng cậu ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây.”

Lộ Viễn cau mày.

Lý Kiêu tiếp tục nói: “Cậu không phải nói tôi không được sao? Thử xem thì biết.”

Lộ Viễn 囧: “Thử như thế nào?”

Lý Kiêu “Thiết” một tiếng, biếng nhác ngồi trở lại: “Không đùa nữa, cậu ngồi xuống đi, trà sữa thiếu chút nữa bị cậu làm đổ rồi.”

Lộ Viễn trong lòng phun trào, là ai làm hại a.

Lộ Viễn lại ngồi xuống, Lý Kiêu đem trà sữa nhét vào trong tay của cậu, nói: “Ngày hôm qua là tôi không đúng, tôi cáu kỉnh.”

Lộ Viễn thấy hắn nhanh như vậy liền thừa nhận sai lầm, có điểm không biết làm sao, cậu còn tưởng rằng Lý Kiêu sẽ lại ngạo kiều một chút nữa.

“Tôi ở đó vậy mà không ngờ cậu lại muốn gọi một cái Thiên Sách tới.”

Lộ Viễn quay đầu xem Lý Kiêu.

Lý Kiêu mỉm cười nhìn lại cậu.

Ánh mắt Lý Kiêu tựa hồ mang theo độ ấm, Lộ Viễn cảm thấy được bị hắn nhìn như vậy mặt hơi nóng lên, liền nghiêng đầu sang chỗ khác, nói: “Nga, kỳ thật tôi nghĩ tìm một người quen tay đến sẽ dễ thông qua phó bản hơn.”

Lý Kiêu gật gật đầu: “Cậu không có sai, sai chính là tôi, nhưng là tôi không muốn cậu đi gọi một cái Thiên Sách khác.” Lý Kiêu cố ý thả chậm nửa câu sau, cường điệu lên“Chính là không muốn”.

Lộ Viễn trừng hắn: “Anh quả nhiên chính là cố tình gây sự.”

Lý Kiêu đồng ý: “Tôi chính là cố tình gây sự, dù sao tôi không muốn, tôi liền không cho phép, sau này tôi đều phải đi cùng với cậu.”

Lộ Viễn tiếp tục trừng hắn.

Lý Kiêu cười đến thực ôn nhu, nhưng là khẩu khí lại tiện hề hề: “Cho nên, xin được chỉ giáo, đại sư.”

Lộ Viễn nhìn hắn nửa ngày, rốt cục thở dài, giống như mỗi lần đều bị nắm mũi dẫn đi, cậu thật bất đắc dĩ: “Được rồi, trở về tôi sẽ giúp anh tẩy kinh mạch trấn phái.”

(tank và dame có hai đường kinh mạch trấn phái khác nhau, nếu muốn chuyển qua đường khác thì mở thêm một bảng kinh mạnh khác sau đó cộng điểm lại cho phù hợp là được. còn kinh mạch trấn phái nói cho dễ hiểu chính là cộng điểm vào những chiêu thức cần thiết và quan trọng mà người chơi thấy phù hợp, sẽ giúp tăng % sức mạnh, tấn công, hay phòng thủ…của các chiêu thúc)

Lý Kiêu khoái hoạt nói: “Không cần trở về, hiện tại là được.” Nói xong Lý Kiêu đứng lên, “Cậu chờ tôi một chút.”

Hắn chạy lên trên lầu, đem laptop của mình xuống, đặt trước mặt Lộ Viễn, gắn vào nguồn điện sau đó khởi động máy.

Lộ Viễn nhìn một loạt động tác của hắn, không có lên tiếng.

Lý Kiêu nhấp vào giao diện trò chơi, thuần thục đưa vào tài khoản mật mã, nói: “Đến đây đi, đại sư.”

Lộ Viễn khóe miệng hơi hơi co rúm một chút, vẫn là cầm thử.

Lần đầu tiên lấy nhìn thấy nhân vật【 dũng mãnh thiện chiến 】này, cảm tưởng đầu tiên của Lộ Viễn chính là quả thật rất đáng đánh…

Lộ Viễn nhìn nhìn bảng kinh mạch trấn phái của Lý Kiêu, quả nhiên tất cả điểm đều cộng cho những kỹ năng dùng cho pvp, nhìn nhìn lại trang bị của hắn, không nói gì.

“Tôi giúp anh tẩy sạch kinh mạch trấn phái sau đó cộng lại.” Lộ Viễn nói.

“Tẩy đi tẩy đi, không có việc gì.”

Lộ Viễn đem bảng kinh mạch tẩy sạch sẽ, ở kinh mạch cộng thêm mấy điểm cho các chiêu cừu hận, chống đỡ cùng né tránh, trấn phái thì trực tiếp chuyển qua đường Thiết Lao Luật. Tuy rằng Lộ Viễn không hiểu lắm về bảng kinh mạch trấn phái của Thiên Sách, nhưng do đều là tank nên cậu khá quen thuộc, phỏng chừng giống nhau cũng tám chín phần.

Lúc Lộ Viễn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thì Lý Kiêu ở một bên theo dõi cậu.

Lý Kiêu nhìn khuôn mặt nghiêng của Lộ Viễn, cái mũi thẳng, bờ môi mỏng manh, bởi vì kích động mà lông mi chớp chớp, tất cả đều làm cho Lý Kiêu cảm thấy được có điểm ngứa.

Tâm ngứa, tay cũng ngứa.

Nhìn xem lâu, Lộ Viễn nghiêng đầu, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy? Nhìn cái gì đấy?”

Lý Kiêu cũng không che dấu say mê của mình: “Nhìn cậu a, thân.”

Lộ Viễn lại co rúm khóe miệng: “Thân ngươi muội a thân, tôi hỏi anh, anh mỗi ngày làm nhiệm vụ hằng ngày, điểm nghĩa hiệp đi đâu hết rồi?”

Trò chơi Kiếm tam này mỗi ngày hoàn thành nhiệm vụ phó bản ngày sẽ nhận được điểm nghĩa hiệp, trang bị nghĩa hiệp này có thể đi phó bản đoàn đội đánh ra được. Nếu như không có tinh lực đi đánh phó bản đoàn đội, cũng có thể thông qua việc tích lũy điểm nghĩa hiệp nghĩa mà mua trang bị, đương nhiên một kiện trang bị cần rất nhiều điểm nghĩa hiệp mới mua được, cho nên nếu như chỉ dựa vào việc tích lũy điểm này mà muốn mua trang bị thì phải rất lâu mới mua đủ.

Tuy rằng Lý Kiêu là một pvp ngoạn gia, nhưng mỗi ngày hắn đều làm nhiệm vụ ngày, theo lý mà nói hẳn là có không ít điểm nghĩa hiệp, hoàn toàn có thể mua được vài món trang bị mới đúng chứ.

Nhưng là Lộ Viễn xem trong túi trang bị của Lý Kiêu hoàn toàn không có món nào, điểm nghĩa hiệp kiếm được cũng không nhiều, không rõ Lý Kiêu đem nó làm gì hết rồi a.

Lý Kiêu hoàn toàn chìm đắm trong việc ngắm nhìn mỹ mạo của Lộ Viễn, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng, hắn nhìn tài khoản của mình, không chút để ý nói một câu: “Cái kia a, mua vật trang sức hết rồi.”

Trong Kiếm Tam, người chơi có thể đeo trang sức ở lưng cùng phần eo, vật trang sức có thể thông qua việc hoàn thành ẩn nguyên bí giám (thành tựu – mấy chương trước mình có giải thích về mấy cái thành tựu này rồi a) hệ thống thưởng cho, học kỹ năng cuộc sống chế tạo ra, đánh phó bản rơi ra được. Đương nhiên vật trang sức đúng như tên của nó, hoàn toàn không thêm bất kỳ thuộc tính nào chỉ để trang trí cho đẹp thôi.

Thời điểm game mở ra cấp 80, hệ thống có lập ra một cửa hàng, có thể dùng điểm nghĩa hiệp đổi lấy những vật trang sức rớt ra ở các phó bản khi còn 70 cấp.

Bình thường thì sẽ không có người đi đổi, bởi vì điểm nghĩa hiệp thực sự rất quý giá.

Chỉ có Lý Kiêu tao bao cật hóa này mới đem điểm nghĩa hiệp đi đổi mấy thứ xinh đẹp gì đó.

Lý Kiêu hoàn toàn không thể để ý tới tâm tình run rẩy của Lộ Viễn, vươn tay cầm lấy con chuột trong tay Lộ Viễn, mở ra khoe mấy món trang sức mà hắn mua.

“Xem, còn có Tiểu Hoa cổ nga ~ “

Lộ Viễn nhìn Tiểu Hoa cổ kia một vòng tường vi hồng nhạt, trước kia có rất nhiều người chơi nữ mỗi ngày cày điểm vì muốn mua cái này… Lý Kiêu thật sự nhìn xem không hiểu đây là vật trang sức của nữ nhân sao?

Lộ Viễn ở trong lòng mắng Lý Kiêu, hoàn toàn không phát hiện có cái móng vuốt đang ở trên tay mình.

Lý Kiêu lén lút sờ sờ bàn tay nhỏ bé, nghĩ thầm, sỗ sàng rồi.

Đổi đều đã đổi rồi, nói nữa thì điểm nghĩa hiệp cũng không có tìm lại được, may mắn còn có điểm cống hiến bang, Lộ Viễn lúc này mới hất tay Lý Kiêu ra, chạy tới mua vài món trang bị bằng điểm cống hiến bang, nhưng là vẫn không đủ để mua đủ một bộ hoàn chỉnh.

Lộ Viễn nói: “Còn thiếu cái vũ khí, đi qua Vô Lượng Sơn kiếm a, xem có thể hay không kiếm được cây thương của tank.”

Lý Kiêu gật gật đầu: “Đi đi.”

Lộ Viễn quay đầu nhìn hắn, nheo lại ánh mắt: “Nói lại, đi đi? Ai đi?”

Lý Kiêu vô tội nhìn cậu: “Cậu đi a.”

“Đây là tài khoản của anh hay là của tôi a.”

“Chính là người ta cũng thường giúp cậu làm nhiệm vụ hằng ngày cùng tham gia chiến trường.”

Lộ Viễn lập tức chột dạ.

“Được rồi, tôi thử Thiên Sách xem sao.” Lộ Viễn điều khiển tài khoản của Lý Kiêu, bay đến vô lượng sơn.

Hiện tại đầu năm nay rất ít người đánh phó bản nhỏ, đợi hơn nữa ngày mới gặp một đội đánh Vô Lượng Sơn, Lộ Viễn quyết đoán tiến đội.

Lý Kiêu cho là Lộ Viễn sẽ gặp khó khăn, bởi vì cậu không có chơi Thiên Sách. Nhớ lúc đầu chính hắn lần đầu tiên điều khiển hòa thượng đi giúp Lộ Viễn đánh phó bản ngày, hại cho toàn đoàn bị diệt sạch không biết bao nhiêu lần… Này hắn đương nhiên vĩnh viễn sẽ không nói cho Lộ Viễn biết.

Cho nên Lý Kiêu mang tâm tình muốn chỉ điểm cho Lộ Viễn mà ngồi ở bên cạnh, kết quả Lộ Viễn tank rất tốt, cả đội an toàn qua được boss một.

Lý Kiêu buồn bực hỏi: “… Cậu thật sự chưa từng chơi Thiên Sách sao?”

Lộ Viễn đáp: “Tôi chỉ nói là không chơi, nhưng không có nói là chưa từng đùa thử a.”

“…”

Lý Kiêu nhìn Lộ Viễn đánh qua boss hai nhưng trong đội không ai đi sờ boss.

Lý Kiêu nói: “Đi sờ thử đi.”

Lộ Viễn trầm mặc một chút, đi sờ thi thể.

Không ra.

“Ân, đúng là vận xui bao phủ lấy cậu rồi.” Lý Kiêu bình luận.

Lộ Viễn ai oán nói: “Giống như từ lúc với anh ở bên nhau về sau thì tôi liền đặc biệt đen.”

Lý Kiêu cảm thấy được câu “Với anh ở bên nhau ” thật sự là tuyệt vời cực kỳ, hắn nói: “Không có việc gì, tôi may mắn thì tốt rồi.”

“Cậu cần cái gì tôi giúp cậu sờ, giúp cậu làm, giúp cậu mua, giúp cậu kiếm, cái gì đều được.”

Lý Kiêu hơi hơi tới gần Lộ Viễn, cười, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa cái bàn.

___________________

Vâng là xoa cái bàn chứ không phải xoa cái tay anh Viễn a (@~@)

Điểm nghĩa hiệp rất quý, rất khó kiếm a, mình chơi hơn hai tháng trời còn chưa tích lũy đủ điểm để mua được một món nữa, chứ đừng nói là mua nguyên bộ mười hai món, khẳng định không chơi hơn nữa năm là không mua đủ, quá nhọ……..(thật ra là do mình chơi tệ với không siêng cày thôi), hiện tại chỉ cần cố gắng thì một tuần có thể mua được một món

Chương 30

“Lý Kiêu nhìn thoáng qua bên người 【 tám ngàn dặm đường 】.

Đầu trọc đại hòa thượng…

Áp lực thật lớn a…”

Áp lực của mình cũng thật lớn a

___________@#___#@_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.