Võng Du Chân Trời Góc Bể

Chương 43: Chương 43: PHIÊN NGOẠI




Hi, mọi người hảo, tôi tên là Mặc Thiên Thần, năm nay 17 tuổi.

Cái gì, bạn hỏi tôi là ai à, vâng, tôi đánh đánh đánh đánh đánh, bạn dám nói bạn không biết tôi! Tôi là nhân vật trong truyện của Cây Hoa Lài bất lương, bổn tiểu thư tốt xấu gì cũng xuất hiện một lần, tuy lúc ấy tay ngậm kẹo còn mông thì lỏa, khiến cho mọi người gợi lên cảm xúc tà ác, bạn còn dám nói bạn không biết đi?!

Ai quên đi, bạn đã không nhớ ra thì tôi sẽ giới thiệu ba mẹ tôi cho bạn biết vậy. Mẹ tôi, tên là Lí Nam Nam, là một cô gái xinh đẹp, dụ hoặc, trí tuệ cùng thiếu đánh – nữ vương; ba tôi, kêu Mặc Vân, là một cái thủy nộn, trắng nõn, nắm gạo nếp…..mỹ nhân. Nếu ngay cả ba mẹ tôi mà bạn còn không biết, vậy tôi đây hỏi bạn một câu: bạn ngốc hay sao?

Ba mẹ tôi, nữ vương kết hợp với mỹ nhân, thực hài hòa đúng không? Được rồi, kỳ thật nữ vương là ba ba dạy tôi kêu vậy đó, mỹ nhân là mẹ dạy tôi. Tuy rằng lúc ấy tôi còn nhỏ, bất quá lại nhớ rất rõ ràng, hai người bọn họ ở trên bàn cơm dạy tôi hai cái xưng hô này xong bắt đầu chụm đầu nói nhỏ, ba ba mặt vẫn như vậy bạch, nhưng mặt mẹ tôi thoắt cái đã hồng lên. Không cần tôi nói, mấy bạn cũng có thể đoán được, bọn họ lúc ấy đang nói chuyện tà ác.

Đừng nói chuyện cấm trẻ em trước mặt nó, bởi vì nó hiểu được nga. Bạn nói năm nay tôi 17 tuổi, như vậy ba mẹ tôi là đôi vợ chồng trung niên hã. Đúng, đúng vậy, bọn họ kết hôn thì ba năm sau sinh ra tôi, tính đến hiện tại đã hai mươi năm nhỉ, năm tháng không buông tha ai, tuổi càng tăng, bọn họ đương nhiên bước vào tuổi trung niên. Nhưng là tôi nói cho bạn biết, nếu bạn thấy họ, sẽ cảm thán rằng thời gian dường như quên mất họ, ít nhất thực sủng họ, nhất là ba ba mỹ nhân của tôi.

Nhờ năm tháng khiến ba ba tôi trở nên thành thục ra nhưng chẳng có dấu vết già nua. Làn da kia vẫn trắng nõn, không riêng mẹ thích cắn ba, tôi cũng thích cắn. Mẹ mỗi khi cắn sẽ để lại dấu vết ở xương quai xanh, mà mỗi khi tôi cắn là trên cánh tay. Ba từng nói với tôi, mỗi khi thấy trên người có ấn ký gì đó, ba sẽ cảm thấy thực hạnh phúc, cảm thấy đây là huy chương vinh dự.

Tôi thích ba đến trường đón lắm, bởi vì mỗi khi ba đến đều khiến đám con gái nhìn chằm chằm khiến tôi rất hãnh diện. Bạn tốt từng mắng tôi không lương tâm, làm sao tìm được vị bạn trai cực phẩm đến nhường này, tôi lúc ấy cười đến co rút, rất đắc ý nói cho nàng, đây là ba ba của tôi khiến nàng ấy kinh ngạc há hốc cả miệng.

Cho nên mẹ nói cho tôi biết, ba không phải người, mà là yêu tinh. Chờ ngày nào đó mọi người phát hiện hắn không già, hắn sẽ tìm chỗ ẩn cư. Tôi lúc ấy thực thương tâm, hỏi lại: “Nếu ba ba ẩn cư, chúng ta làm sao bây giờ?”

“Thần Thần yên tâm, mẹ con cũng là cái yêu tinh, muốn ẩn cư ba người chúng ta sẽ ở cùng một chỗ.” Ba ba khi đó đang ở bên cạnh vẽ vẽ, là vẽ tôi cùng mẹ, trên mặt hắn bây giờ chỉ ngập tràn sủng nịch.

Đúng vậy, hắn bây giờ là cái tay vẽ rất nổi danh, rất nhiều mô hình trò chơi do hắn thiết kế, cũng có rất nhiều tạp chí, tác gia nổi danh mời hắn vẽ tranh minh hoạ. Nghe nói, ba ba năm đó điều kiện học tập không tốt nhưng vẫn thành tài. Từ một thiết kế sư bất quá âm kém dương sai trở thành như ngày hôm nay, sau liền chậm rãi nổi danh. Cho nên, phần lớn thời gian ba ba đều ở nhà, còn tiếp chuyện bếp núc và dọn dẹp với mẹ nữa.

Đừng nói mẹ tôi lười, đó là vì mẹ mệt mà, do thời gian mang thai mắc bệnh. Ba ba đau lòng đến đòi mạng, tôi cũng đau lòng theo. Trước kia mẹ có làm cho công ty kia, phấn đấu đến chức chủ quản, thường xuyên ra nước ngoài công tác, nếu bà nội không gấp chuyện ôm cháu, lúc ấy cũng sẽ không nhanh như vậy liền sinh ra tôi.

Bởi vì mẹ thực không có thời gian chăm sóc tôi, thậm chí cả tháng còn không gặp mặt. Nhưng hiện tại, mẹ đã đổi công tác, dứt khoát từ chức, ở D thị mở một phòng làm việc, có nhiều thời gian và công việc cũng khá nhẹ nhàng, rốt cục cả nhà lại đoàn tụ.

Trước đây cảm thấy mẹ thật lạ nhưng bây giờ yêu vô cùng. Phải biết rằng cả đời người, người mình nên đặt mọi tín nhiệm chỉ có người sinh ra ta.

Cái gì, bạn bảo tôi hình dung mẹ qua hai chữ á, ha ha, còn cần tôi nói sao, các bạn cũng biết mà, chính là “Thiếu đánh”!

Là do dì Cầm dạy tôi đó, mà ba ba không nói như vậy, ba nói mẹ là “Tròn vo”, mới đầu tôi nghĩ mãi mà không thông, mẹ cũng không béo nha, sau này tôi mới hiểu được, “Tròn vo” chính là “Thiếu đánh”. Mượn tên của tôi mà nói đi, là mẹ đặt cho: Mặc Thiên Thần, Thiên Thần rốt cuộc có hàm nghĩa gì, mẹ nói không có gì, bởi vì nhìn thực thuận mắt o(╯□╰)o

Đương nhiên ngoài danh hiệu trên mẹ còn có cái biệt danh là Sọt. Tỷ như nói thèm kẹo que lại nói với ba ba là tôi thèm; khi mẹ đi công tác trở về có mua hai con búp bê, kêu tôi chọn một cái, chọn rồi không được đổi chỉ chơi được một con, còn con kia mẹ lấy; sau đó đồ chơi, vật văn phòng phẩm hễ mẹ thích là dụ tôi đưa cho. Mỗi lần như vậy tôi đều giả ngu, sau đó đem sự tích này kể cho ba ba nghe, khụ…Đúng, chính là cáo trạng, nhưng là đừng vạch trần tôi. Nhất định đêm đó mẹ sẽ bị trừng phạt, ngày hôm sau vội tới chỗ tôi ngoan ngoãn nhận sai. Về phần bị trừng phạt như thế nào, các bạn tự h tưởng tượng đi ^_^ (Lén lút nói, tôi từng ở bên ngoài phòng họ nghe lén một lần, ai nha, quân cua đồng đến rồi, tôi không nói).

Mẹ nói ba thực hiền lành, mà mẹ cũng thực “Nhàn sự”: nhàn mới không có sự. Một lần mẹ hứng lên muốn nấu cơm cho cha con tôi, kết quả thịt màu hồng chuyển thành đen. Bất quá mỗi lần công tác bên ngoài về mẹ đều nấu món mới cho cha con tôi thử. Tuy rằng ăn vào vị rất lạ nhưng đó là do chính tay mẹ nấu nha, bạn chỉ cần nhìn khuôn mặt hạnh phúc của ba ba là biết thức ăn ngon đến nhường nào.

Năm xưa sau khi bị ông bà ngoại phát hiện, mẹ dọa sẽ bỏ nhà đi nên ông bà ngoại mới chấp nhận. Mà hiện tại, ông bà ngoại thực thích ba ba đâu, trừ bỏ ba ba thì ai có thể xứng với con gái họ?

Trong ký ức của tôi, ba mẹ rất ít cãi nhau, ba ba luôn luôn nhường mẹ, nhưng có một lần tôi nhớ không rõ ba ba vì cái gì rất giận mẹ, khiến mẹ phải lấy lòng xin lỗi, còn lôi tôi vào nữa.

Con cái ai chẳng sợ ba mẹ cãi nhau? Thấy tôi lo lắng ba ba lén an ủi: “Thần Thần ngoan, ba ba sớm đã hết tức giận, chỉ là muốn cho mẹ con một cái giáo huấn, con giữ bí mật cho ba nhé?”

Cái gì? Bạn hỏi ba ba vì sao giận á? Hì hì tôi đã nói là quên rồi mà há há.

Ai nha, đã hết thời gian lãi nhãi rồi a. Bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm hai mươi năm ngày cưới của hai người! Ba ba mời rất nhiều khách, một nhà dì Cầm, còn có một nhà dì Nhàn, thậm chí vị đại thúc họ Đoạn gì đó ba ba cũng có mời. Tôi đi đây, các bạn nhỏ, bye bye!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.