CHƯƠNG 37: BÁNH BAO
Ngày hôm sau sau khi lên lớp thì trực tiếp về nhà, trong nhà cuối tuần gọi điện thoại, bảo cậu trở về. Mặc dù có chút không muốn, nhưng nghĩ lại đã hơn một tháng không về, cuối cùng vẫn thu dọn balô rời khỏi trường học.
Trước khi đi lội lên game một chuyến, nói với mọi người thứ bảy chủ nhật sẽ không onl. Sau đó cũng để laptop ở trường, hành lý gọn nhẹ đi đường đơn giản. Tuy rằng thứ bảy vốn chính nên là thời điểm nghỉ ngơi, có thể tưởng tượng đến cô em họ 8 tuổi trong nhà… Vẫn là kệ đi, không để chú trách móc là được rồi.
Nhà Vũ Hàm Anh cách trường không gần, nhưng cũng không xa lắm, đổi xe bus 3 lần, 2 tiếng 30 phút là đến. Nhưng 5 giờ hơn ngồi xe chính là thời điểm nhiều người, kẹt xe hiển nhiên không tránh được.
Lúc đổi xe lần 2, di động vang lên. Vũ Hàm Anh nhìn nhìn hiển thị gọi đến, có phần không muốn nghe. Nhưng cuối cùng không chịu được tiếng chuông liên tục không ngừng, vẫn phải nghe.
Qua quít hai câu, thím cậu hỏi khi nào thì về? Muốn hay không tiện đường chú cháu đón về, chú của cháu đúng lúc đang ở gần đó, thuận đường.
Vũ Hàm Anh nói câu không cần, xe vừa vặn đến trạm, cũng sắp đến nơi rồi.
Đầu kia còn nói, nếu cháu không cần đón, về đến nơi có lẽ đã 7,8 giờ, trễ như vậy ai chờ cháu ăn cơm a. Bà đã lớn tuổi như vậy, em cháu lại nhỏ tuổi, ăn cơm trễ cũng không tốt.
Vũ Hàm Anh đang sốt ruột ngoảnh nhìn cửa xe, liền ‘Vâng vâng’ trả lời hai tiếng, nói mình buổi tối ở ngoài ăn cơm là được.
Xuống xe lúc sau đã hơn 7 giờ, trời mùa đông tối sớm, lúc này đèn đường đã bật, nhưng vẫn không cảm thấy sáng.
Chen chúc xe mệt muốn chết, Vũ Hàm Anh còn hơi say xe, động cũng chẳng muốn động, đã nghĩ trực tiếp về, bụng không phải đói lắm, ăn ít một bữa cũng không sao, cho dù bây giờ có mời cậu ăn một bữa tiệc lớn, thì ăn một miếng liền ói ra.
Vào hẻm nhỏ, cậu vừa quẹo thì thấy một bóng đen đột nhiên lao tới. Tối om, giật bắn mình, còn tưởng là mèo hoang gì gì. Cảm thấy vật gì đó thoáng ôm chân cậu, còn nóng hầm hập.
“Đại ca ca!”
Vũ Hàm Anh nghe thấy thanh âm lắp bắp hoảng sợ, ôm lấy chân cậu đương nhiên không phải cái gì mèo hoang chó hoang, trái lại là một cậu nhóc, mặc áo lông màu tím, cao còn không qua chân cậu.
“Sao em lại ở chỗ này?” Mắt sáng rực lên, cậu còn nhớ rõ tuần trước ở trước căn tin gặp được nhóc bánh bao, hình như là cháu của Hạ Thần.
Nghĩ đến lần trước nghe nhóc bánh bao luôn miệng gọi Hạ Thần ‘tiểu Thần Thần’, ông thầy cả mặt đều là màu đen, cậu nín cười nửa ngày.
“Em cùng chú út đến tìm tiểu Thần Thần ạ, nhưng mà không thấy chú út, trời thật tối a, em sợ.” Nhóc bánh bao ôm chân cậu không ngừng cọ, đáng thương nói, còn kéo kéo, miễn bàn bao nhiêu tội nghiệp.
Vũ Hàm Anh ngây người một chút, nhìn nhóc duỗi tay muốn bế, liền xoay người bế nhóc lên, “Em đi lạc à? Chỗ anh hình như có số của thầy Hạ, anh giúp em gọi điện nói thầy Hạ đón em nhé?”
“Thầy Hạ là tiểu Thần Thần sao?” Bánh bao ôm cổ cậu, “Không cần gọi cho tiểu Thần Thần! Muốn chú út! Tiểu Thần Thần sẽ nói em chạy loạn, đánh mông a.”
“Ách…” Vũ Hàm Anh nghe mấy chữ ‘tiểu Thần Thần’ với âm điệu ngây thơ, lập tức bổ não thầy Hạ hé ra gương mặt tàn khốc vô cảm… Rõ thật không ăn nhập mà = 口 =
“Bằng không anh dẫn em đi ăn chút gì trước, chúng ta từ từ chờ.” Vũ Hàm Anh cảm thấy giọng điệu hiện tại của cậu vô cùng giống ông chú biến thái bắt cóc trẻ con.
“Đói bụng.” Nhóc bánh bao vừa nghe đến ăn, liền chép miệng, một cánh tay ôm lấy cổ của Vũ Hàm Anh bắt ở trên vai cậu.
Vũ Hàm Anh nhìn nhìn chung quanh, bên ngoài không có quán ăn nhỏ, chỉ có thể đến cửa hàng bánh bao Khánh Phong phía trước ăn tạm chút gì.
“Đi ăn bánh bao đi.” Vũ Hàm Anh muốn cười, mang theo một nhóc bánh bao đáng yêu đi ăn bánh bao.
Tiến vào gọi hai chén cháo cùng mấy cái bánh bao, một đĩa rau, Vũ Hàm Anh bưng đồ ăn lên cầm lấy đũa nhỏ, để nhóc bánh bao tự mình ăn trước, lúc này mới rảnh rỗi tìm di động.
Cậu nhớ lúc vừa khai giảng có lưu qua hòm mail cùng di động Hạ Thần, mặc dù vẫn không gọi qua, nhưng khi đó nhớ rõ có ghi lại. Lục lọi danh bạ điện thoại hơn nửa ngày mới tìm được số di động của đối phương, gọi đi nhưng một lúc vẫn không ai nghe.
Đến lần thứ 3, Vũ Hàm Anh đang muốn cúp, liền thấy điện thoại hiển thị cuộc gọi được kết nối, không kịp phản ứng, đã có thanh âm trước nói câu “Xin chào.”
Không biết có phải là do ảnh hưởng của ống nghe điện thoại âm thanh sai lệch hay không, tiếng của Hạ Thần có hơi khác bình thường, không lộ vẻ lạnh như băng, ngược lại rất êm tai.
“Thầy Hạ… ách,” Vũ Hàm Anh nhìn bên cạnh cậu nhóc cúi đầu nhét bánh bao “Cái kia cháu thầy đang ở cạnh em…”
Nói đến đây, Vũ Hàm Anh liền 囧, lời của cậu hiện tại sao lại giống như tên bắt cóc trên ti vi vậy, con của anh đang ở chỗ tôi, muốn chuộc lại mang năm trăm vạn đến XXXX…
“Em ấy hình như đi lạc…” Hắc tuyến bổ sung một câu…
“Hai đứa đang ở đâu.” Hạ Thần không nói nhiều, trực tiếp hỏi, nhưng cảm thấy dường như thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Hàm Anh nhanh chóng báo địa chỉ, lại sợ thầy không biết, nói rõ mấy dấu hiệu.
Sau khi cúp điện thoại, không hiểu sao cũng nhẹ thở ra. Nhìn nhóc bánh bao bên cạnh ăn vui vẻ đến quên trời đất, đột nhiên cũng cảm thấy đói, lại chạy đến gọi mấy cái bánh bao, hai người cùng nhau ăn.
“Tiểu Thương.”
Lúc Vũ Hàm Anh nghe được giọng Hạ Thần còn đang cắn bánh bao, cậu tưởng rằng thế nào cũng phải nửa giờ mới có thể đến đây, tại sao còn chưa tới 5 phút đã đến rồi.
“Tiểu Thần Thần, bánh bao ăn ngon.” Nhóc bánh bao bên cạnh nghe thấy thanh âm ngẩng đầu lên, trong tay trái phải còn cầm lấy 2 cái bánh bao, giơ bánh bao vẫy vẫy, ăn rất vui vẻ, cũng không nhớ tới vừa rồi còn đang nói không muốn gặp Hạ Thần.
Vũ Hàm Anh nghẹn cười, sắc mặt Hạ Thần hiện tại rất đen, tám phần là bị tức muốn chết. Vội vàng nuốt bánh bao vào miệng, “Thầy Hạ.”
“Ăn ngon.” Tiểu Thương bỏ một cái bánh bao trở lại trong đĩa, vươn tay nắm Hạ Thần một cái, trên áo khoác trắng ngà lập tức in dấu ngón tay. Có điều nhóc bánh bao nào có biết, còn cầm một cái bánh bao khác giơ lên, “Tiểu Thần Thần cũng ăn.”
“Thầy Hạ ngồi.” Vũ Hàm Anh nhìn nhóc bánh bao còn chưa ăn xong, liền đem balô ở chỗ ngồi đối diện nhấc lên.
“Ừm, cám ơn.” Hạ Thần mặt đen ngồi xuống đối diện, nói câu cám ơn, rồi hướng tiểu Thương nói: “Con ăn nhanh lên rồi theo chú về, chú út của con đang chờ con.”
“Dạ.” Tiểu Thương nhét đến quai hàm căng tròn, gật đầu dạ một tiếng, “Mang 8 cái về cho chú út.”
Nhóc bánh bao cúi đầu tiếp tục ăn, Vũ Hàm Anh đã cảm thấy khó có thể nuốt trôi, cùng thầy giáo một bàn ăn cơm, khẳng định tiêu hóa rối loạn.
“Thầy Hạ muốn hay không, ăn chút gì?” Vũ Hàm như đang nhai đèn cầy.
“Không cần.” Sắc mặt Hạ Thần hòa nhã một chút.
Vũ Hàm Anh còn chưa nói tiếp thì di động của mình vang lên, là trong nhà gọi đến, nói câu xin lỗi liền chạy ra ngoài nghe.
Khi trở lại nhóc bánh báo hầu như đã ăn xong, trong đĩa trước mặt cũng không còn thừa lại gì
“Thầy Hạ, em phải về.” Vũ Hàm Anh cầm di động bỏ vào túi áo, trở lại lấy balô, đã là hơn 8 giờ tối rồi, trong nhà giục cậu về.
“Đại ca ca anh phải đi sao.” Tiểu Thương đang lau tay, cầm khăn giấy xoa đi xoa lại, ngẩn đầu giương mắt nhìn cậu.
“Ừ, đã muộn rồi, phải về nhà. Em cũng ngoan ngoãn về nhà đi, đừng có chạy lung tung.” Vũ Hàm Anh gương mẫu đeo balô trên lưng, thuận tay chọt chọt mặt nhóc bánh bao. Cậu muốn lâu lắm, rốt cuộc đụng được, mềm mại núc ních.
“Nhà cậu ở đâu? Tôi lái xe đưa cậu về.” Hạ Thần cũng đứng lên.
“Không cần ạ.” Vũ Hàm Anh nhanh chóng khoát tay, “Nhà em ngay sau con phố trước mặt, 2 phút là đến.”
“Chúng ta đây cũng đi thôi.” Hạ Thần không kiên nhẫn, đến bế nhóc bánh bao lên.
“Dạ.” Nhóc bánh bao bĩu môi dạ một tiếng, vươn hai tay với đến khoác lên vai Vũ Hàm Anh, “Tạm biệt đại ca ca, bánh bao ăn ngon lắm ạ.”
Vũ Hàm Anh vừa định cười, chợt ‘chụt’ một tiếng, choáng váng…
Nhóc bánh bao thò đầu tới ‘chụt’ một ngụm hôn lên môi cậu, một miệng mùi bánh bao…
“Tiểu Thương.”
Hạ Thần rõ ràng cũng ngây ra một chút, đổi tay kéo sau áo nhóc bánh bao, “Cẩn thận chú đánh mông con đấy.”
“Lại dữ với con.” Nhóc bánh bao vẻ mặt uất ức, “Con không hôn chú, tiểu Thần Thần dữ tợn lắm, con mới không hôn chú.”
Vũ Hàm Anh hắc tuyến đầy mặt, đây là cái chuyện gì chứ. Nhưng còn chưa kịp nói gì, lại lần nữa hoàn toàn hóa đá…
Lại ‘chụt’ một tiếng, nhóc bánh bao cũng ôm mặt Hạ Thần hôn một ngụm, “Cũng hôn chú một cái, tiểu Thần Thần đừng tức giận.”
“Khụ” Vũ Hàm Anh thật không nhịn được, thiếu chút nữa bị nước miếng của mình nghẹn chết. Gân xanh trên tay Hạ Thần nổi lên gần hết, nửa ngày không nói, sắc mặt lạnh đến cực điểm.
“Em đi.” Vũ Hàm Anh thấy thế nhanh chóng chuồn đi. Đi được hai bước mới nghe tiểu bánh báo khóc nức nở nói tiểu Thần Thần lại đánh mông con, con méc mẹ, còn sẽ nói với chú út gì gì đó.
Ra khỏi quán ăn bên ngoài cũng có chút tối, trong ngõ nhỏ không đèn đường, Vũ Hàm Anh cầm di động chiếu sáng, thật sự có chút giống ma trơi. Đợi mấy giây màn hình chờ liền tối đi, vừa định ấn lại, đột nhiên từ phía sau chiếu tới một đường sáng.
Vũ Hàm Anh không thích ứng híp mắt, con đường phía trước thoáng cái đã rõ hơn rất nhiều. Ngoảnh đầu lại nhìn, giao lộ đậu một chiếc Mercedes-Benz màu đen, mở đèn lớn. Chờ đến khi cậu đi qua, mới đổi đèn lái đi.