Võng Du Chi Ái Nhĩ 59 Miễu - Yêu Em 59 Giây

Chương 66: Chương 66: Tết Âm Lịch




CHƯƠNG 67: TẾT ÂM LỊCH

Hôm sau Vũ Hàm Anh bị bệnh… cũng không phải bởi vì cái chuyện kia kia, thầy Hạ vẫn là đã rất dịu dàng.

Thật ra Vũ Hàm Anh có chút không thích ứng với khí hậu, hơn nữa ăn hải sản nhiều quá, dạ dày đau đau, tinh thần cũng không tốt lắm, hơi sốt. Vì vậy liên tục nằm trên giường mấy ngày.

Đợi đến sau khi bệnh khá hơn cũng đã ở khách sạn bốn ngày hơn. Nhưng hai người là khách du lịch, mùa đông cũng không có cảnh đẹp có thể nhìn, đơn giản cuộn trong phòng lên mạng chơi game, bị người trong bang khinh bỉ nửa ngày không biết tìm thú vui.

          [Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Hai người thật sự là…

          [Bang hội] [Ô ô ố~]: Khác người…

          [Bang hội] [Anh Hàm]: Là tớ bị bệnh thôi

          [Bang hội] [nhìn về bên trái]: Anh, hai người chạy đến nơi xa như vậy chỉ để nằm khách sạn à

          [Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Tớ vừa thấy được cái chi ấy !!!! Chị dâu chị bị bệnh!

          [Bang hội] [Ô ô ố~]: Bị bệnh !! Chẳng lẽ là là là là… che mặt

          [Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Áu ú~ Anh đại V5 !!

          [Bang hội] [nhìn về bên trái]: Bị ăn sạch rồi sao ?!

          [Bang hội] [Ô ô ố~]: Nhìn trái mỹ nhân V5 !!

          [Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Ha ha

          [Bang hội] [Nho nho nhỏ~]: Nhìn trái mỹ nhân V5 !!

Vũ Hàm Anh ôm laptop ngồi trên giường, nhìn thấy lời Nhìn về bên trái, mặt thoáng đỏ ửng. May mắn hiện tại Hạ Thần đi vắng, ra ngoài mua đồ ăn cho cậu. Thế là quả quyết tiếp tục dạo Cửu Châu Thương Hội, bang hội gì gì đó, ừ, cậu thật ra là không có nhìn thấy.

          [Bang hội] [hàng ngàn nấm]: Chị dâu hẳn bị các cậu dọa chạy

          [Bang hội] [nhìn về bên trái]: Rất có thể

          [Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Chị dâu chị dâu !!! Đừng giả chết a

          [Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Chị dâu chị dâu! Cầu ảnh chụp a, nhớ phải chụp ít ảnh mang về a, bọn em muốn phúc lợi !!

          [Nói thầm] các hạ nói với [Nho nho nhỏ~]: Ảnh chụp không cho, phúc lợi không có

          [Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: ……

          [Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Anh đại đi là anh đại đi ?! Vừa nhìn đã biết không phải chị dâu. Chị dâu phải sáu cái chấm mới đúng!

          [Nói thầm] [Nho nho nhỏ~] nói với các hạ: Anh đại anh đại !! Nghe nói anh ăn được rồi ?! Áu áu, phải dịu dang nha! Chị dâu đã bị bệnh! Cầm thú! Lần sau chị dâu đá anh xuống giường !!

“Tới ăn, lát chơi tiếp.” Hạ Thần mang máy tính ôm đi, sau khi trả lời để trên bàn. Vũ Hàm Anh cũng không qua xem, đợi hơn nửa tiếng ăn cơm xong đi qua thì thấy trong khung nói chuyện phiếm bị Nho nho nhỏ spam đầy. Đều là cái gì gì nhớ bôi trơn !! Phải dịu dàng! Phải rửa sạch! Xoa bóp cho chị dâu! ……

Vũ Hàm Anh 囧囧, đây là cái gì a…

Ở bờ biển ngốc thêm mấy ngày, hai người chỉ chơi game, chơi mệt thì ra ngoài lái xe hóng gió. Đương nhiên, là Vũ Hàm Anh lái xe, tốc độ 40, trải qua mấy ngày luyện tập đã rất tốt. Nhưng điều kiện tiên quyết là tình trạng trên đường xe không nhiều. Xe mà nhiều thì vẫn bị căng thẳng đến tắt máy. Trở lại Bắc Kinh nơi chen chúc như vậy, tám phần vẫn không lái được.

Lúc gần Tết hai người lái xe trở về. Khi đến Bắc Kinh khoảng 6, 7 giờ, trời đã tối, chính thức vào giờ cao điểm tan tầm, kẹt xe tự nhiên không phải nói. Vũ Hàm Anh ngồi còn đang rất bùi ngùi, hoài niệm bờ biển nhỏ yên tĩnh kia.

Đêm ba mươi Vũ Hàm Anh không thể trải qua cùng Hạ Thần, phải về nhà.

Hạ Thần tối ba mươi cũng phải về nhà, ông cụ đã hết càu nhàu, còn nói muốn nhìn Vũ Hàm Anh. Vũ Hàm Anh hạ quyết tâm nửa ngày mới đồng ý mùng một theo anh ấy gặp gia trưởng.

Ba mươi đương nhiên Vũ Hàm Anh bận rộn nhiều việc. Thím và chú chưa tới giữa trưa 11 giờ thì không rời giường, sét đánh cũng không dậy. Vũ Ninh thức quậy cũng không ai dỗ, bà nội đành bỏ việc trong tay đi dỗ nó chơi. Không ai ra ngoài mua đồ, Vũ Hàm Anh đành phải đi. Trở về còn phải giúp nấu cơm, tối đêm ba mươi đồ ăn lại đặc biệt phong phú đặc biệt nhiều, càng bận túi bụi.

Hơn 7 giờ tối ăn cơm xong, lại phải chuẩn bị sủi cảo 12 giờ ăn, làm xong ngẩng đầu thế mà đã sắp 9 giờ.

Một tin nhắn mới [Hạ Thần]:

Cơm nước xong chưa? Năm mới vui vẻ. Tiểu Vũ, anh yêu em

20:56:45

Vũ Hàm Anh cảm thấy di động rung rung, cầm lên thì thấy tin Hạ Thần gửi qua, không nén nổi cười ngây ngô.

Tin nhắn chúc tết âm lịch chưa bao giờ thiếu, đều chất đầy, đủ loại câu chúc mới lạ, ai như anh ấy, cứ vậy có vài chữ. Chỉ có điều vỏn vẹn vài chữ này, người xem cũng đã cười.

Vũ Hàm Anh cầm điện thoại loay hoay nửa ngày, muốn gửi lại một tin cho anh ấy, nhưng không biết nên ghi cái gì, gửi một chuyện đùa chúc tết cũng hiểu được không có ý nghĩa. Đơn giản nhấn dãy số gọi đi.

“Tiểu Vũ? Ăn cơm xong rồi?”

“Ăn xong rồi, chờ lát nữa ăn sủi cảo.” Vũ Hàm Anh đi đến phòng khách gọi điện, trong nhà ầm ĩ ồn ào, vừa là tiếng TV vừa là tiếng la hét của trẻ nhỏ, “Anh thì sao?”

“Anh còn chưa, người rất nhiều, thế nào cũng phải một tiếng nữa, sau đó có thể về.”

“Vậy anh còn ra nghe điện thoại.”

“Nhận được điện thoại của em đương nhiên đi ra, lát nữa quay vào.”

“Vậy anh sau khi về nhà gửi tin nhắn cho em, em log game đợi anh.”

“Được.”

“Vậy em cúp trước.”

Vũ Hàm Anh nghe thấy Trữ Ninh trong phòng lại bắt đầu làm ầm ĩ, không muốn xem chương trình cuối năm muốn xem phim hoạt hình gì đó, mẹ nó dỗ đến không nhịn được mà bắt đầu chửi mắng. Bà nội dỗ, bảo tìm anh chơi đi. Chuyện của cậu lại đến, xem ra không thể ngồi yên.

“Vẽ tranh với em đi. Anh cầm cây này.” Vũ Ninh ‘bịch bịch bịch’ chạy đến, trên tay nắm một đống cọ màu, đưa cho Vũ Hàm Anh một cây.

“Tiểu Vũ…”

“A?” Vũ Hàm Anh vừa định cúp chợt nghe đầu bên kia lại có âm thanh.

“Anh yêu em tiểu Vũ.”

Vũ Hàm Anh ngây người, đèn nêon ngoài cửa sổ lóe sáng lóe sáng, có chút ngượng ngùng, nhưng nhớ đến cách điện thoại anh ấy nhìn không tới, “Em cũng vậy.”

Thanh âm Hạ Thần cười khẽ có vẻ rất khoái trá, “Đi đi, lúc về cùng chơi game.”

“Được…” Vũ Hàm Anh cười cười, có điều lời còn chưa nói hết, khuỷu tay đột nhiên bị thúc một cái, di động không nắm chắc trực tiếp bay đi, rơi xuống dưới ghế sô pha.

“Bảo anh vẽ tranh với em mà, không được cầm điện thoại!”

Vũ Hàm Anh nhíu nhíu mày, nghĩ đầu năm không nên tức giận, ngồi xổm xuống mò di động dưới gầm sô pha, “Chờ một lát, em vào phòng trước đi, anh lập tức qua.”

“Không chờ không chờ! Đi vẽ tranh, không cho nhặt.” Vũ Ninh dùng sức đẩy Vũ Hàm Anh, thế nào cũng không cho cậu nhặt điện thoại, vươn tay kéo áo cậu. Dù sao khí lực cũng nhỏ, kéo không nổi Vũ Hàm Anh, liền há mồm cắn tay cậu.

Vũ Hàm Anh giận thật giận, nhưng không nói gì. Dùng sức xách nó nhả ra, lúc này mới mò lấy di động.

Vũ Ninh bị kéo ra, lập tức bắt đầu khóc rống, a a gào lớn, “Anh không chơi với tôi, anh đánh tôi. Lần nào cũng không chơi với tôi! Không chơi với tôi anh còn về làm gì a! Anh sau này đừng về nhà của tôi nữa, cái thứ đáng ghét, anh bây giờ liền đi đi, đừng về nhà của chúng tôi.”

Vũ Hàm Anh vốn cầm điện thoại xem có rớt bể không, ấn sáng màn hình, thế nào mà vẫn còn đang kết nối cuộc gọi. Vừa định nhấn cúp chợt nghe đến lời Vũ Ninh khóc gào, sắc mặt thoáng chìm xuống.

Đứng ở phòng khách nghe ở phòng trong thím và bà nội qua lại dỗ người.

Thím ôm Vũ Ninh, lau nước mắt cho nó, “Sao vậy sao vậy Ninh Ninh, năm mới mà khóc cái gì. Anh không chơi với con, thế mẹ cùng con vẽ tranh.”

“Không cần, bảo anh ta đi đi. Đây là nhà chúng ta.”

“Đây là nhà chúng ta a, vậy bảo anh đi đâu a, đến mẹ vẽ tranh với con a.”

Vũ Hàm Anh đứng ở phòng khách, mãi không nhúc nhích, lại nghe chú cái gì bao nhiêu rồi tí chuyện còn khóc. Bà nội còn nói năm mới không thể khóc, không hên.

Nhưng cậu nghe xong đột nhiên cảm thấy mắt có chút xót, lại sưng sưng, dường như chỉ cần cúi đầu liền có thể chảy ra thứ gì. Nơi này là nhà ai? Quả nhiên không phải là nhà của mình sao? Nếu nói trẻ con không hiểu chuyện, nói chuyện không đúng mực, vì cái gì chú thím đều thuận theo lời nó, bà nội cũng không nói gì…

Vũ Hàm Anh dùng sức chớp mắt, nhưng vẫn là ẩm ướt một mảnh, ánh sáng từ di động trở nên như bóng nêon ngoài cửa sổ, mơ mơ hồ hồ, từng đoàn từng đoàn những đốm sáng.

“… Alô, sao anh còn chưa cúp?” Vũ Hàm Anh đưa điện thoại đến bên tai, còn có thể nghe được tiếng động đứt quãng, hình như rất ầm ĩ, nhưng lại cách khá xa.

“Tiểu Vũ, có thể ra ngoài không?”

“Ra làm gì?” Vũ Hàm Anh không tiếng động hắng giọng một cái, cố hết sức bình ổn giọng nói, nhưng giọng mũi rất nặng.

“Dẫn em đi đốt pháo phóng pháo hoa.”

“Đốt tiền a.” Vũ Hàm Anh cười cười, trên mặt đột nhiên ngứa ngứa, bên miệng liền nếm vị mặn nhàn nhạt, vỏn vẹn ba chữ, âm cuối run run, “Em chờ anh.”

“Ừ, anh lập tức tới ngay, đang trên đường.”

Cúp điện thoại, trong phòng vẫn náo nhiệt như cũ, Vũ Hàm Anh không trở vào, về phòng cầm áo khoác lên rồi mở cửa ra ngoài. Xuống dưới lầu mới gọi điện, chỉ nói mình ra ngoài xem pháo hoa liền dập máy.

Tầng dưới rất tối, đêm ba mươi quầy bán đồ vặt dưới lầu đều không mở, một ngọn đèn cũng không có. Đi ra khỏi hành lang mới giật mình thế nào mà tuyết đã rơi, từng bông từng bông tuyết đáp xuống, nhìn rất đẹp. Nhưng có lẽ sáng mai thức dậy tuyết tan trên đường hẳn sẽ rất lầy lội.

Xa xa một đường ánh sáng, Vũ Hàm Anh híp híp mắt, lập tức hướng về phía trước bước nhanh đi qua. Mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái, khí nóng thổi đến, run rẩy một cái.

“Không phải còn một tiếng mấy sao, nhanh như vậy đã ra.”

“Ừ, trước tiên dẫn em đi mua pháo và pháo hoa, lát nữa tìm một chỗ không người rồi phóng.” Hạ Thần nói xong thì lái xe đi, dẫn cậu đi mua pháo.

Bắc Kinh mới cho phép trong tết âm lịch được đốt pháo chưa tới hai năm, vừa đến thời khắc giao thừa cửa nhà cửa sổ đều có thể nghe được tiếng nổ đinh tai nhức óc bên ngoài, đã nổ có thể nổ cả đêm. Buổi sáng nhìn lại cửa sổ của mình đều là dấu đen pháo và pháo hoa bắn ra. Đương nhiên, giá pháo và pháo hoa hợp quy không thấp, ở Vũ Hàm Anh nhìn đến có điểm giống đốt tiền, chưa tới mấy giây đồng hồ, vài trăm ngàn đã không còn.

Hạ Thần mua một đống pháo cùng pháo hoa, cũng không lái xe, mang theo mấy túi lớn đến bãi đất trống gần đó bắt đầu phóng.

Có thể là do thời gian còn quá sớm, trên bãi còn chưa có người nào đốt pháo, hơn nữa đang đêm ba mươi, trên đường một người cũng không có, mà ngay cả xe cũng rất ít thấy, rất yên tĩnh. Vậy nên có vẻ tiếng pháo rất vang dội, chấn đến lỗ tai ong ong.

Hạ Thần đốt pháo rồi chạy tới đứng cùng tiểu Vũ. Vũ Hàm Anh hai tay bịt lỗ tai, vẫn còn chấn đến đau màng nhĩ, hướng người bên cạnh cười ngây ngô nửa ngày. Hạ Thần vươn tay qua ôm mình, cũng giúp mình bịt lỗ tai, âm ấm. Đột nhiên nhớ tới lúc rất nhỏ rất nhỏ, nhỏ đến trí nhớ của cậu đã rất mơ hồ, khi đó Bắc Kinh cũng có thể đốt pháo, tiếng pháo nổ cả đêm ba mươi, khiến cậu không thể nào ngủ được, ba mẹ đã giúp cậu bịt lỗ tai…

“Mặt cẩn thận gió thổi lạnh.” Hạ Thần cười xoa xoa mặt cậu, cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu một cái.

Vũ Hàm Anh lúc này mới cảm thấy trên mặt lành lạnh, bị gió bắc thổi qua đến buốt thấu xương. Giọng nói dịu dàng của Hạ Thần lại như khởi động máy, khiến trong lòng cậu không thoải mái, không biết tủi thân hay cảm động, hít hít mũi, nhấp nhấp miệng, nước mắt liền ngăn không được.

“Hôn hôn không khóc, chúng ta lại đi mua ít pháo hoa, em không phải nói pháo hoa nhìn rất đẹp sao.”

“Anh dỗ con nít à.” Vũ Hàm Anh đánh anh ấy một cái, lấy tay áo quệt hết nước mắt.

“Anh dỗ vợ chứ.” Hạ Thần cười cười, lấy khăn tay lau qua mặt cậu, tránh bị lạnh.

Vũ Hàm Anh ‘hừ’ một tiếng, ngược lại không nói gì, ngoan ngoãn để anh ấy lau mặt, sau đó hai người lại chạy tới mua pháo hoa.

Người trên bãi đất trống càng ngày càng nhiều, tiếng pháo nổ bên cạnh cũng càng ngày càng lớn, chấn đến báo động của ô tô bên đường vang lên, đầy đất đều là vỏ pháo dây màu đỏ, lại hợp với bông tuyết bay giữa không trung, thật sự rất đẹp.

Hai người phóng rất lâu, đến đúng 12 giờ, quả thực cả tiếng nói chuyện cũng không nghe được, khắp nơi đều là tiếng pháo dây, ngẩng đầu đều là pháo hoa đầy màu sắc, vô cùng nguy nga.

Vũ Hàm Anh cảm thấy mình đã sắp đông lạnh, nhưng không có chút cảm giác muốn về. Đột nhiên nhớ đến Hạ Thần nói qua với mình vô số lần yêu cậu, nhưng mỗi lần cậu đều nói ‘cũng vậy’ hoặc lơ mơ gật đầu, ai như anh ấy da mặt dày thế a.

“Hạ Thần, em yêu anh.”

Vũ Hàm Anh hét lên, vô cùng vô cùng lớn, có điều tiếng pháo càng lớn hơn, cũng không biết anh ấy có nghe được không.

Người nọ xoay đầu lại cười cười, làm một cái khẩu hình, kéo cậu một đường đi về phía trước.

Tuyết rơi thực sự rất dày, trải một đường, khắp nơi đều là màu trắng, vô cùng đẹp. Nhưng tiểu Vũ đã đoán sai, sáng hôm sau tuyết không có ngừng, sạch sạch sẽ sẽ, màu trắng vẫn là màu trắng.

Anh ấy nói:

“Anh cũng yêu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.